Thanh Cung Sủng Phi

Chương 83




Edit: Trân Uyển nghi.

Beta: Thần Hoàng Thái phi.

 

Giản Tần quay lại nhìn Vinh Thường tại phía sau, hừ một tiếng nói: “Học hỏi người ta đi, hai người các ngươi đều là những người đi theo Hoàng hậu từ khi còn ở Tiềm để. Người ta sắp được thăng làm Xuân Quý nhân còn không phải vì biết làm hài lòng Hoàng thượng hay sao.”

Vinh Thường tại đỏ mặt, khẽ cắn môi. Nàng nằm mơ cũng muốn mình có thể lấy lòng Hoàng thượng, thế nhưng lần nào cũng vì không nắm được điểm quan trọng mà khiến cho Hoàng thượng càng ghét bỏ thêm.

Rõ ràng nàng đã đi theo Hoàng thượng từ lúc còn ở Tiềm để, vậy mà lần lượt từng người mới tiến cung đều sắp được thăng làm Quý nhân. Bọn họ cứ vượt mặt nàng thế này thì ngày sau trong cung còn ai nể trọng nàng nữa?

Ngoại trừ Tú Thường tại vì phạm sai lầm nên bị hàng vị, Đỗ Thường tại xuất thân là một cung nữ thấp kém, An Thường tại bị Hoàng thượng ghẻ lạnh, thì trong cung này chỉ có mỗi mình nàng là người xuất thân từ Tiềm để mà vẫn còn ở vị trí Thường tại, thật là quá mất mặt. Mỗi khi phải hành lễ vấn an những Quý nhân trẻ tuổi vừa vào cung thì nàng cảm thấy da mặt nóng rát như thể bị người ta tát vậy.

Vinh Thường tại nghĩ vậy bèn dùng hết sức đứng dậy một cách dứt khoát. Nàng vội vàng chọn vài hạt hạch đào đã lột sạch vỏ, bày vào đĩa rồi tươi cười dâng lên: “Hoàng thượng, tần thiếp và Xuân Thường tại vào Vương phủ cùng thời điểm, nên cùng nhau dụng tâm chăm sóc Thánh thượng.”

Dứt lời, nàng cúi người xuống, khẽ đẩy đĩa hạch đào về phía trước.

Lúc này Hoàng thượng đang phiền muộn trong lòng, chỉ liếc mắt một cái, không vui nói: “Hạt hạch đào này của ngươi còn lẫn cả vỏ vụn mà cũng dám dâng lên cho trẫm, định thất lễ với trẫm hay sao?”

“Mang ra đi!”

Hoàng thượng mất hứng, sắc mặt của Hoàng hậu cũng không vui theo. Giản Tần thấy thái độ của Đế Hậu như thế liền sợ hãi đưa mắt nhìn Hiền Phi, vội trách cứ: “Còn không mau mang ra! Đến phòng bếp xem sủi cảo của ngươi đi!”

Vinh Thường tại liên tục vâng dạ, nàng mới vừa xoay người lại thì nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Hoàng thượng từ phía sau truyền đến: “Lương thị cẩu thả bất cẩn, lột hạch đào mà còn như thế này, huống chi trong sủi cảo còn có nhân. Thử nói xem trẫm làm sao mà yên tâm ăn đây!”

Vinh Thường tại xoắn ngón tay đến vặn vẹo, đau lòng chật vật lui ra ngoài.

Một lát sau, Song Lan vén rèm từ trong bước ra, tìm đến bóng người đang run rẩy trốn trong góc tường, nhẹ giọng khuyên: “Vinh tiểu chủ, trước kia người là người của Hoàng hậu nương nương, dù sao đi nữa thì nương nương cũng sẽ nói giúp cho người. Nay người đi theo Giản Tần, Hiền Phi nương nương cũng sẽ không nghiêm khắc với người như các tiểu chủ khác. Hai vị nương nương đều đối xử tốt với người, người yên tâm đi, bên trong không có việc gì.”

“Còn về tiệc trừ tịch tối nay, người vẫn nên vào dự như thường lệ.”

Song Lan cố ý ra đây trấn an Vinh Thường tại, cuối cùng Vinh Thường tại cũng thu lại nước mắt, nàng nói: “Vậy sủi cảo…” 

Song Lan nhu hòa cười đáp: “Nếu Hoàng thượng không ăn thì Hoàng hậu sẽ ăn, Hiền Phi nương nương nghĩ đến mặt mũi của người cũng sẽ nếm thử. Lát nữa người vẫn nên vào đi, đừng để chậm trễ, chỉ cần người đừng đến gần Hoàng thượng là được.”

Vậy thì tốt, nàng lau mặt rồi nói: “Vậy tần thiếp vào xem sủi cảo đến đâu rồi.”

Song Lan khuyên Vinh Thường tại xong thì trở về chính điện, nhìn thấy Vân Quý nhân đang đưa tay dâng nho và vải đã lột sạch cho Hoàng thượng. Nàng ta cố tình bày một đĩa hoa quả thật đẹp mắt, thế nhưng nàng ta giơ tay trong không trung hơn nửa ngày, vẫn không thấy Hoàng thượng lên tiếng.

Hoàng thượng chẳng buồn đoái hoài đến Vân Quý nhân, quay sang nhìn Hoàng hậu với vẻ mặt nhàm chán: “Hoàng hậu, Dưỡng Tâm điện vẫn còn vài quyển tấu sớ cần trẫm giải quyết. Đến tối trẫm lại sang đây tham gia tiệc trừ tịch.”

“Hoàng thượng!”

Hoàng hậu gấp đến độ đứng bật dậy, nàng tiến lên hai bước rồi ôn tồn nói: “Hoàng thượng, người chăm lo quốc sự ngày qua ngày từ sớm đến tối cũng đã rất mệt rồi. Hôm nay là ngày tết, chúng ta hiếm khi được ở cùng nhau, cùng Hoàng thượng trải qua cái tết đoàn viên, nên người đừng về Dưỡng Tâm điện nữa. Dưỡng Tâm điện lạnh lẽo, nào có được như nơi đây. Hôm nay các tỷ muội trong hậu cung cùng tề tụ về đây bầu bạn với người, làm tri kỷ với Hoàng thượng.”

Ngung Diễm hừ một tiếng, lục cung tề tụ tại đây? Nhìn không ra đấy! Đêm ba mươi rồi, không biết người kia lại đang bận cái gì nữa!

Lý nào lại như thế, vốn dĩ trong lòng hắn đã không vui, còn hại hắn ở đây chờ đợi cả buổi.

“Hoàng thượng.” Hoàng hậu nhẹ giọng nói: “Hoàng thượng người quên rồi sao, lúc trước thần thiếp mời người đến là vì muốn xin Hoàng thượng bình phẩm tiệc sủi cảo hôm nay. Bây giờ chọn ra ba loại sủi cảo ngon nhất, để tiệc trừ tịch tối nay bày ra cho mọi người cùng thưởng thức. Không phải người đã đồng ý với thần thiếp rồi hay sao?”

Quả thật hắn đã đáp ứng, nhưng hắn vốn nghĩ phi tần đến dâng sủi cảo không chỉ có từng này người!

Thịnh tình của Hoàng hậu khó mà chối từ, Ngung Diễm được nhẹ nhàng kéo trở về ghế thượng vị. Hắn hơi trầm ngâm hỏi Hoàng hậu: “Năm nay hậu cung có những ai tham gia tranh vị trí đầu bảng ở tiệc sủi cảo của Hoàng hậu?”

Hoàng hậu đáp: “Hồi Hoàng thượng, Hiền Phi lười tranh, thần thiếp thân là bình phán (giám khảo) đương nhiên cũng không thể tham gia. Những phi tần tham gia tiệc sủi cảo đều có mặt tại đây, sủi cảo của các nàng ấy được nấu ở phòng bếp phỏng chừng cũng sắp xong rồi.”

“Giản Tần.”

Hoàng hậu ngoắc tay gọi: “Oánh Tần không thông thạo nấu nướng, không định bêu xấu bản thân. Tốn Tần thân đang mang bệnh, chỉ có thể tham gia dạ tiệc mà thôi. Trong các phi tần chủ vị một cung, chỉ có ngươi ở đây, vậy ngươi dâng sủi cảo lên trước đi. Ngươi phải giành lấy vinh dự cho Khải Tường cung đấy.”

“Vâng, thần thiếp đa tạ Hoàng hậu nương nương.” Giản Tần đứng lên, mặt đầy ý cười: “Nếu thần thiếp may mắn giành được giải đầu bảng, có thể nếm được sủi cảo do đích thân Hoàng hậu nương nương gói chính là phúc phần ba đời của thần thiếp. Còn về vàng bạc, đối với thần thiếp mà nói thì có hay không cũng không quan trọng.”

“Giản Tần!” Hiền Phi ngồi một bên đột nhiên lên tiếng, cắt ngang lời của Giản Tần: “Hoàng thượng, Hoàng hậu đều đang chờ, ngươi còn ở đấy mà dông dài, mau mang sủi cảo lên đi.”

Tuy Giản Tần không rõ nguyên do, nhưng Hiền Phi nương nương đã lên tiếng thì chắc chắn có dụng ý, vì thế nên nàng liền ngoan ngoãn yên lặng đi ra ngoài.

Giản Tần là người đầu tiên dâng sủi cảo lên, từ nguyên liệu đến nhân bánh không có chỗ nào mà không phải là thượng phẩm. Ngay cả khâu nghiền bột mì để làm da sủi cảo cũng được chỉ điểm bởi vị đầu bếp nổi tiếng nhất Hoàng Hạc lâu. Bột mì này làm từ cống phẩm bột hoa tuyết vô cùng trân quý. Ngung Diễm nếm phần sủi cảo của Giản Tần cũng hơi gật gật đầu, nói với Hoàng hậu: “Yến tiệc tối nay bày thêm vài mâm sủi cảo này để cho mọi người trong cung đều có thể nếm thử.”

Như vậy nghĩa là trong ba vị trí đứng đầu đã có một vị rồi.

Giản Tần khẽ cười một tiếng, nói với các phi tần khác: “Thả con tép bắt con tôm mà thôi.”

Chỉ là sau khi bàn sủi cảo này của Giản Tần được trình lên, các phi tần khác có chút e ngại không dám đưa ra phần của mình.

Hoàng hậu mỉm cười, nhìn một loạt các phi tần bên dưới: “Thứ bổn cung và Hoàng thượng coi trọng chính là tâm ý của các vị muội muội. Sủi cảo không nhất thiết phải làm từ nguyên liệu quý giá, chỉ cần có lòng là được. Nếu trong sủi cảo có chứa tâm ý của các vị muội muội thì tất nhiên sẽ trở thành mỹ vị.”

Hoàng hậu lên tiếng giải vây, các phi tần sau đó mới lần lượt đến phòng bếp dâng sủi cảo lên. Thuần Quý nhân là người có tâm nhất, sủi cảo của nàng hương thơm lan tỏa bốn phía. Càng đặc biệt chính là khi mọi người đều đặt trọn tâm tư vào phần sủi cảo thì nàng lại không như vậy. Nàng nghĩ ra cách mới, pha tương giấm thành một loại nước chấm mà khi ăn cùng với sủi cảo thì mang một hương vị rất độc đáo. Tiếp theo phải kể đến Xuân Quý nhân, nàng chia sủi cảo ra làm hai loại, dựa theo thể lệ trình cho Đế Hậu sáu cái. Trong đó có một nửa làm theo khẩu vị của Hoàng thượng, nửa còn lại theo khẩu vị của Hoàng hậu, quả thật là dụng tâm.

Ngung Diễm buông đũa, ăn tới ăn lui cũng chỉ toàn là sủi cảo, càng lúc càng thấy ngán ngẩm.

“Hoàng hậu, chọn sủi cảo của Khải Tường cung, Chung Tuý cung, Thấu Phương trai trình bày trong yến tiệc tối nay. Đợi đến dạ tiệc trẫm lại sang đây, vậy đi, trẫm về Dưỡng Tâm điện trước.”

Kim khẩu Thánh thượng đã khai, Hoàng hậu cũng không tiện khuyên ngăn nữa.

Dứt lời, hắn vừa định đứng dậy thì nghe thấy giọng nói ngọt ngào quen thuộc từ ngoài cửa truyền vào cách màn che: “Hoàng hậu nương nương, tần thiếp đã nấu sủi cảo xong! Hoàng hậu nương nương, tần thiếp Nguyệt Thường tại của Diên Hi cung cầu kiến nương nương!”

Lúc nghe những lời này thì Ngung Diễm đã rời khỏi ghế thượng vị được ba bước. Trước mặt mọi người, bước chân của Ngung Diễm liền dừng tại chỗ, đi cũng không được mà không đi cũng không xong.

Hoàng hậu nương nương vì Hoàng thượng bãi giá hồi cung mà muộn phiền không vui, nàng đứng trước giường la hán nhàn nhạt nói: “Vào đi.”

Ngay sau đó màn che được đẩy ra, Tú Nguyệt cẩn thận bưng một mâm sủi cảo nóng hổi nhanh chóng tiến vào. Vừa vào đã đối mặt với Hoàng thượng, nàng vội tươi cười hành lễ: “Hoàng thượng vạn phúc kim an.”

Hoàng thượng nhìn thấy gương mặt tươi cười không thể quen thuộc hơn kia của nàng thì trong lòng chẳng biết có cảm giác gì, chỉ quay mặt đi.

Tú Nguyệt thấy Hoàng thượng không đáp lại thì cũng không nghĩ nhiều, chuyên tâm hành lễ với Hoàng hậu nương nương, cười ngọt ngào nói: “Bẩm Hoàng hậu nương nương, tần thiếp dâng sủi cảo có chút chậm trễ, không biết liệu có muộn quá hay không?”

Nhưng nghĩ đến tiền thưởng của vị trí thứ hai và thứ ba, nàng vẫn mặt dày bổ sung thêm: “Đây là sủi cảo tự tay tần thiếp gói, mong Hoàng hậu nương nương nếm thử.”

Dứt lời, nàng dâng sáu cái sủi cảo còn nóng hổi lên trên.

Ánh mắt của Hoàng hậu đều dồn vào Hoàng thượng ở phía trước, không để tâm đáp lại Tú Nguyệt. Hoàng hậu mỉm cười tiến đến gần Ngung Diễm, dịu dàng nói: “Hoàng thượng, ngoài cung tiến cống dưa mật, phòng bếp đã cắt xong. Thời tiết mùa đông giá rét, sủi cảo của các tỷ muội, Hoàng thượng chỉ ăn mỗi người một cái, chi bằng cũng nếm thử sủi cảo của Nguyệt Thường tại đi. Mỗi ngày Hoàng thượng đều vất vả phê duyệt tấu chương, nay đã là đêm giao thừa, người vẫn nên nghỉ ngơi một chút thì hơn, bảo trọng long thể.”

Hoàng hậu đưa ra một bậc thang, những lời này gần giống như ý muốn của Hoàng thượng. Hắn thuận theo lời Hoàng hậu, từng bước trở về: “Nếu Hoàng hậu đã lo lắng cho trẫm như thế, đối với nỗi khổ tâm này, trẫm sao có thể không nghe lời nàng khuyên đây.”

Sau đó Ngung Diễm liền ngồi trở lại ghế thượng vị.

“Nguyệt Thường tại.” Hiền Phi ngồi tại chỗ, tay phe phẩy quạt tròn nói: “Trong cung ai ai cũng đến đúng giờ, vì cớ gì hôm nay ngươi lại đến trễ như thế?”

Lại nói, Hoàng hậu nương nương thân là chủ lục cung đương nhiên sẽ không giở thủ đoạn thấp kém như vậy, cũng không biết ai phá hỏng bếp của nàng, hại nàng chỉ có thể nấu trên chiếc bếp tạm bợ. Đến cung của Hoàng hậu nương nương, nàng cũng không đem theo nhiều nô tỳ, cho nên nàng và Bảo Yến đều bận đến sứt đầu mẻ trán, thiếu chút nữa là sủi cảo đã bị nấu hỏng.

Sau này, sủi cảo của các nương nương khác đã nấu chín, nàng mới có thể nhân cơ hội lén đổi bếp mà dùng.

Khi ấy, một tiểu cung nữ cúi đầu chỉ cho nàng kệ bếp này, lúc đó nàng chỉ lo nói cảm tạ, đến thẳng kệ bếp nấu sủi cảo mà chưa nhìn kỹ dáng vẻ của người nọ. Mặc dù biết có người sai sử nhưng lại không có bằng chứng. Hơn nữa, việc này xảy ra ở Trữ Tú cung, nếu nói ra e rằng mọi người sẽ nghĩ nàng vu cáo Hoàng hậu.

Tú Nguyệt cười hì hì hai tiếng, thẹn thùng nói: “Tần thiếp vụng về, trong lúc nhất thời không quen dùng đồ vật trong cung của Hoàng hậu nương nương nên bận rộn đến tận bây giờ mới xong.”

“Ồ.” Giản Tần cũng tiếp lời cười nói: “Hoá ra đó là Nguyệt Thường tại à? Ban nãy bổn cung thấy trong góc phòng bếp có hai cung nữ của Diên Hi cung luống cuống tay chân cả buổi, mặt mày lem luốc, ta còn tưởng là nha đầu thô sử nào đó, không ngờ lại là Nguyệt Thường tại đấy.”

“Nguyệt Thường tại, thứ cho ta lắm miệng. Hoàng thượng dự định thăng phân vị cho ngươi. Mà sao ngươi cứ hấp tấp bộp chộp như vậy, há chẳng phải là làm Hoàng thượng mất mặt hay sao?”

Lời này vừa nói ra, các quý nhân ngồi xung quanh, Vân Quý nhân và Lan Quý nhân đều sắc mặt khó coi. Thuần Quý nhân thì ngược lại, vẫn điềm nhiên như cũ, còn khẽ cười với Tú Nguyệt. Ngọc Quý nhân lại nhịn không được mà nhìn Tú Nguyệt thêm vài lần. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.