Thanh Cung Sủng Phi

Chương 76




Edit: Chiêu Hoàng Thái phi

Beta: Vân Phi

 

"Công công, thế nào? Chỉ cần nói cho ta mấy ngày đó, ta đảm bảo sẽ thả ngươi. Sau khi ra ngoài, chúng ta cũng sẽ không nhắc một chữ đến việc công công đã từng bán đứng Diêu Thắng. Công công đi theo bên cạnh Diêu Tổng quản, hẳn trong lòng hiểu rõ, một khi Diêu Thắng có lòng nghi ngờ công ông ngươi, sự nghi ngờ sinh bóng ma, với độ khoan dung của hắn, có để công công sống sót hay không."

"Hơn nữa," Tú Nguyệt đứng lên, nhìn xuống hắn: "Nếu Bạch Tổng quản biết ngươi lộ ra một chữ, cho dù trả giá đắt thế nào, cũng tuyệt đối muốn mạng của ngươi, cách làm việc của Bạch Tổng quản, hẳn ngươi cũng biết."

"Ta hiểu, ta hiểu! Ta cũng không muốn chuốc họa cho mình, nhưng phải bán đứng Diêu Tổng quản, chuyện này."

"Chuyện này chỉ là chuyện đã xảy ra rồi! Như cung nữ của ta nói, chuyện quá khứ gió thổi không dấu vết, có lợi ích gì chứ? Đây cũng không tính là ngươi bán đứng Tổng quản."

"Công công, suy nghĩ cho kỹ, một bên là mạng của ngươi, một bên chỉ là mấy câu nói không quan trọng mà thôi."

Điều này thật sự rất dễ dụ dỗ người ta lựa chọn nghiêng về một bên. Thái giám suy nghĩ hồi lâu, thật sự cũng không nghĩ ra mấy ngày kia còn có ích lợi gì?

"... Nếu ta nói, thật sự thả ta ra ngoài sao?"

"Đó là đương nhiên." Tú Nguyệt cười nói: "Nếu không, sáng nay bức cung công công, bây giờ chẳng phải đã hỏi ra rồi sao."

Thái giám rùng mình một cái, run rẩy suy nghĩ một hồi, hắn nói ra bốn ngày.

"Tốt," Tú Nguyệt gật gật đầu: "Vì lý do an toàn, lại phòng công công có thể nói dối, Bạch Tổng quản đã phái người giám sát người nhà ngoài cung của ngươi. Lỡ như ngươi tiết lộ nửa câu, như vậy..."

"Không đâu, không đâu! Sau khi nô tài ra ngoài, dù là ai cũng sẽ không nói, không nói gì hết! Nếu nô tài tự nói ra, cũng khó bảo toàn tính mạng dưới tay Diêu công công!"

"Vậy thì tốt, ngươi có thể đi." Tú Nguyệt nói.

Đợi đến khi tên thái giám vẫn còn sợ hãi biến mất sau cửa, Tú Nguyệt bỏ nụ cười trên mặt xuống, xoay người nói với Bảo Yến: "Chúng ta kiểm tra ghi chép ra vào Thần Vũ môn bốn ngày này!"

Dứt lời, nàng xoay người dùng ánh mắt khó xem nhìn Bạch Nghiêu, nhưng không nói gì.

Bạch Nghiêu đương nhiên là không tức giận, ngược lại gọi Sơ Lục: "Lấy xiêm y của ta đến, chúng ta ra ngoài một chuyến."

Sơ Lục đứng bên cạnh nhìn tất cả mọi chuyện xảy ra, đến tận giờ, hắn cũng không biết Nguyệt Thường tại này có gì mê hoặc! Hắn nhìn Tú Nguyệt một cái, lại nhìn Bạch Nghiêu một cái. Tiểu Bạch gia nhà hắn là một người vô tâm, nhìn xem, vậy mà lại coi trọng một nữ tử quỷ kế đa đoan như vậy!

Sau này ngài ấy sẽ ăn khổ đây.

...

Từng bông tuyết lả tả rơi xuống, Bảo Yến cầm dù giấy bước lên thành lâu, đúng là nhìn thấy một thân ảnh đứng lặng nơi đó.

Nàng đứng ở phía sau, che dù cho Tú Nguyệt: "Tiểu thư, từ lúc biết được bốn ngày kia, người đã ở trên tường thành này nhìn hai ngày, rốt cuộc là muốn nhìn thấy gì?"

Ngày hôm qua nàng đi theo lên tường thành đứng ngốc cả một ngày, cũng không nhìn ra cái gì khác thường.

Ánh mắt của Tú Nguyệt dừng trên dòng người ra ra vào vào Thần Vũ môn ở đối diện, mãi đến lúc hoàng hôn, chiếc xe ngựa kia nằm trong dự đoán mà xuất hiện.

Ánh mắt của nàng trở nên ảm đạm.

Tại sao lại là hắn?

Bảo Yến nhìn theo mắt nàng, nhìn thấy một thân ảnh tuấn tú quen thuộc hướng tới thủ vệ Thần Vũ môn đưa ra một lệnh bài, một tay bung dù đi tới chiếc xe ngựa trước cửa thành.

Người đánh xe nhìn thấy người, rung rung bông tuyết trên vai, vội cầm hai chiếc tay nải dày dặn trong xe ra, đưa cho người tới, vừa cười ha ha vừa chỉ chỉ tay nải nói gì đó.

Bảo Yến chậc chậc hai tiếng: "Ây da, nô tỳ còn tưởng mỗi này tiểu thư đến đây là để nhìn ra sơ hở? Thì ra là nhớ mãi không quên người quen cũ!"

Tú Nguyệt vẫn chăm chú nhìn Lưu Dục Hiên và người đánh xe kia, chân mày càng lúc càng nhíu chặt, không đáp lời Bảo Yến.

Bảo Yến cảm thấy không thú vị, nhìn qua Thần Vũ môn, chán chường nói: "Lưu Tướng quân là nhi tử độc nhất, thật là đau lòng, nô tỳ nghe cung nhân nói, Lưu phủ lâu lâu sẽ cho người đưa cho Lưu thị vệ thứ này, thứ kia, đêm qua trời tuyết lớn, thật là, đã vội vàng đưa y phục mùa đông và đồ chống lạnh tới rồi."

Trong lúc nói chuyện, người đánh xe bên kia đã đi qua bên cạnh, móc một thỏi vàng từ trong tay áo đưa cho thống lĩnh thủ vệ.

Tuyết rơi đã hơi lớn, hoa tuyết nhỏ vốn lả tả rơi lúc này đã càng lúc càng nặng hạt, Bảo Yến nhìn trời, lầm bầm: "Tiểu thư, trời chiều rồi, chúng ta quay về thôi, đợi thời tiết đẹp hơn chút rồi quay lại, người nọ cũng đã vào cung rồi, lúc nào mà không thể thấy, người hà tất phải nóng vội nhất thời thế này."

Bảo Yến vốn cố ý chế nhạo Tú Nguyệt vài câu, muốn trêu chọc nàng, ngoài dự đoán là Tú Nguyệt không tức giận, ngược lại vỗ tay đang cầm dù của Bảo Yến, nói một tiếng: "Đi!" Nói xong thì lộp cộp đi xuống cầu thang của tường thành.

"Tiểu thư, tiểu thư!" Bảo Yến cầm dù không đi nhanh được, dứt khoát thu vào bước nhanh theo sau, tiểu thư nhà nàng ngàn vạn lần đừng hồ đồ nha, nói như thể nào đi nữa thì cũng là người của Hoàng thượng, đây là hoàng cung, xảy ra một chút chuyện là tru di cửu tộc đấy!

"Tiểu thư," Bảo Yến thở hổn hển cuối cùng cũng đuổi kịp, kéo tay áo Tú Nguyệt lại, hạ giọng: "Tiểu thư, buông tha đi! Hai người không có kết quả tốt đâu!"

Hoàng thượng hắn mặc dù có lục cung, tam thê tứ thiếp, tuy Hoàng thượng luôn khi dễ tiểu thư, tuy... nhưng... Tóm lại nghĩ đi nghĩ lại, Hoàng thượng cũng không phải là không có ưu điểm gì.

Tốt xấu gì, Hoàng thượng cũng có được cái danh phận.

"Buông cái đầu ngươi đó!" Tú Nguyệt tàn nhẫn gõ một cái vào trán nàng: "Ngươi không phát hiện ra sao, vừa rồi người đánh xe đưa cho thủ vệ thống lĩnh cái gì?"

"Thấy ạ, không phải là hối lộ thị vệ sao?" Bảo Yến vô vị nhún nhún vai, chuyện này thì có gì lạ, bí mật ra vào cung cấm mang đồ vật theo, đến thời Gia Khánh Hoàng đế, thủ vệ Tử Cấm thành đã thật sự loạn, nếu không sao một nô tài bao y như Trần Đức kia cũng có thể bắt cóc Hoàng thượng ở Thần Vũ môn.

Tú Nguyệt khẽ hừ một tiếng, lẩm bẩm nói: "Mang vài thứ mà thôi, hối lộ thị vệ phải dùng tới một thỏi vàng sao?" Dứt lời, không tốn nước bọt với Bảo Yến nữa, xoay người tiếp tục đi nhanh về phía trước.

Hoa tuyết rơi lả tả khắp trời, một cơn gió thổi qua, Lưu Dục Hiên cầm dù không vững. Hoa tuyết lấp lánh, rơi lên tóc hắn.

Hắn nhíu mày nhìn đống đồ trên mặt đất, có hơi rầu rĩ. Hắn là một nam nhân, phụ thân lại cứ dặn dò này nọ khiến hắn mất mặt.

Lưu Dục Hiên cúi người xuống, nhất tay nải y phục lên. Nhìn hai hộp đồ ăn kia, hắn hơi nhíu mày.

Một bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng gạt tuyết trên hộp đồ ăn xuống, thuận tay cầm lên.

Lưu Dục Hiên ngước mắt nhìn, Tú Nguyệt đã quay đầu, ra lệnh cho Bảo Yến xách hộp đồ ăn còn lại lên, sau đó cầm trong tay.

"Bảo Yến, không phải là ngươi có chuyện tìm Tiểu Lộc Tử à? Đi đi."

Bảo Yến giương giương miệng, nhét dù vào tay Tú Nguyệt, liếc mắt nhìn hai người bọn họ rồi xoay người bỏ đi.

Nàng quay mặt lại, lịch sự cười nhạt nói với hắn: "Lưu thị vệ, phải về Vũ phòng sao, ta phải về Diên Hi cung, chúng ta tiện đường."

Lưu Dục Hiên lập tức trở nên mất tự nhiên.

"Ta"

"... Lần trước ta không nên nói như vậy với muội." Những lời này nén trong lòng hắn quá lâu rồi, từ ngày gặp nàng ở Dưỡng Tâm điện, hắn đã ảo tưởng mỗi ngày.

Thật ra.

"Thật ra ta cũng không nhớ rõ ngươi nói gì." Tú Nguyệt khẽ mỉm cười, nhìn hoa tuyết bay múa đầy trời, chỉ vào con đường phía trước: "Lưu thị vệ, chúng ta vẫn nên đi thôi."

"Được." Hắn gật gật đầu, cảm giác như bị nghẹn ở cổ họng.

Hai người sóng vai cùng đi, trong lúc nhất thời yên lặng không nói gì.

Nên cảm ơn lời nói ngày đó của hắn, nếu không có sự gặp lại như vậy, hiện tại hẳn nàng cũng không thể bình tĩnh ở cùng với hắn như thế.

Nàng và hắn, vốn khác nhau một trời một vực. Từ trước đến nay không cách nào sóng vai đứng cùng một chỗ.

Hắn là đích trưởng tử của phủ Tướng quân, là sự kiêu ngạo của cả Lưu Giai thị, là kim quý mà ngay cả Phú Sát thị cũng phải nịnh bợ. Mà nàng, chẳng qua chỉ là một đứa con hoang sống trong nhà không được, ngạch nương ngàn cầu vạn khẩn Thiện Khánh, đúng dịp được gửi nuôi ở Thiện phủ một khoảng thời gian mà thôi, ngay cả thứ xuất cũng không phải.

Trẻ con sáu tuổi, ngốc nghếch không rành thế sự, không hiểu cái gì gọi là thân phận khác biết, không biết cái gì là tôn ti cao quý ti tiện, chỉ vì một chút ấm áp nhận được khi bất lực, đã dám tùy tiện mở rộng đôi cánh bay tới, kết quả chỉ có thể như thiêu thân tự bay vào lửa, tự chịu diệt vong.

Một năm nàng bị nhốt trong địa lao kia, co rúc trong góc tường đã vô số lần nằm mơ, mơ hắn ở bên ngoài cố gắng nói lý với Thiện Khánh, mơ thấy dáng vẻ luống cuống tay chân của hắn, mơ hắn đột nhiên phá cửa địa lao xông vào, mỗi lần nàng mừng rỡ tỉnh giấc, trước mắt là khoảng không đen tối, hồi phục tâm tư như tro tàn mà nhắm mắt lại.

Nàng vẫn luôn tin chắc rằng, hắn ở bên ngoài sẽ tìm mọi cách để cứu mình, hắn cũng chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi thôi, hẳn là làm khó hắn rồi, chỉ cần mình kiên trì một chút, nhẫn nhịn một chút, chờ một chút... Mãi đến khi vô số ánh sáng chiếu vào, nàng thấy khuôn mặt đầy nước mắt của ngạch nương xuất hiện ở cửa địa lao.

Tiếc nuối sao... Ôm hận sao... Oán niệm ư...

Hoặc giả, chỉ là một chút không cam lòng mà thôi.

Không cam lòng câu chuyện nàng dùng cả tâm huyết để dệt nên, lại có kết cục không viên mãn như vậy.

Năm mười một tuổi ấy nàng lên núi hái thuốc, bị con sói làm cho sợ hãi, trốn ở phía sau một gốc cây mà khóc, khi đó nàng còn nghĩ, giờ khắc này Lưu Dục Hiên làm gì trong phủ, là đang đọc sách, hay là đang dùng bữa, hay là bị một đám người tâng bốc, dù sao cũng nhất định là vui vẻ rồi.

Sau đó nàng kéo sọt thảo dược hái suốt đêm trên núi đi chợ bán, ngẫu nhiên thấy phong thái thiếu niên của hắn, như vạn sao vây quanh trăng sáng ngồi trên lưng ngựa rêu rao đi qua, lần đầu tiên Tú Nguyệt không mừng rỡ chạy tới kêu gọi, mà là yên lặng đưa lưng đi qua.

Nàng biết, câu chuyện đi đến đây, thật sự là đã hết rồi.

Nàng cũng nên buông xuống, nghênh đón cuộc sống của bản thân mới phải.

"Thánh thượng ngài ấy... Đối với muội tốt không?" Lưu Dục Hiên bên cạnh đột nhiên nhẹ nhàng lên tiếng, mẩu chuyện theo giọng nói mà vỡ vụn, suy nghĩ của Tú Nguyệt được kéo về thực tại.

Những lời thế này vốn không nên hỏi, chuyện của quân vương, làm thần tử không được xen vào, là hắn thất trách.

Nhưng khoảnh khắc nàng ngã xuống trước mặt hắn ở Dưỡng Tâm điện ngày ấy, cùng với tiếng khóc đau tận tim phổi của nàng, sau đó cứ như bóng ma ăn mòn hắn.

Có gạt đi cũng không tiêu tan.

Thoáng chốc khuôn mặt của Tú Nguyệt đã thẹn thùng đỏ bừng, nàng liên tưởng đến hành vi chân chó ngày đó của mình, toàn bộ đều bị hắn nhìn thấy, hai ngày tiếp theo ban đêm Hoàng thượng say rượu, lại phát ra tiếng lớn như vậy, Tú Nguyệt vô thức nắm chặt cổ áo, cổ họng của nàng còn bị khản, đêm đó hắn không  nghe được động tĩnh bên trong mới là lạ.

Nghĩ tới chuyện mất mặt như vậy, Tú Nguyệt hận không thể tìm cái lỗ để chui xuống.

Nàng ấp úng né tránh ánh mắt hắn, bịa đặt lung tung: "Tốt, rất tốt, Hoàng thượng là quân vương nhân ái, ngài ấy đương nhiên đối xử với ta tốt đến không thể tốt hơn."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.