Thanh Cung Sủng Phi

Chương 74




Edit: Dương Chiêu viện

Beta: An Thục phi

 

Bầu không khí trong điện hôm nay thật ồn ào, phần lớn mọi người đều hướng về Tú Nguyệt, không hiểu sao nghe mấy câu có nhắc đến Hoàng thượng mà Hoàng hậu cũng không mở miệng ngăn cản.

Vinh Thường tại nhìn sắc mặt Hoàng hậu rồi tiếp lời Giản Tần: “Giản Tần nương nương nói phải, Nguyệt Thường tại ở dân gian đương nhiên là học được những bí thuật hay hơn chúng ta, chúng ta ở trong cung đâu thể học được. Các tiểu thư xuất thân danh môn lúc nào cũng tuân thủ nữ phạm nghiêm ngặt như chúng ta Hoàng thượng nhìn mãi cũng chán rồi, tự nhiên lại có một cô nương biết cách lấy lòng, sao mà Hoàng thượng không cảm thấy mới mẻ.

Nhìn y phục này của Nguyệt Thường tại này, ta đứng xa như thế mà vẫn nhìn ra được đường may đấy. Có lẽ Nguyệt Thường tại sống ngoài dân gian lâu nên cũng bị ngốc theo rồi, xiêm y vải thô như thế này cũng có thể mặc đi thỉnh an nương nương sao? Nguyệt Thường tại, bản thân ngươi trông rẻ rúng thế nào không ai quan tâm, nhưng ngươi đừng khiến Hoàng hậu nương nương cảm thấy chán ghét.”

Vinh Thường cười đến vui vẻ, các phi tần nghe thấy nàng nói thế liền chú ý đến cách ăn mặc của Tú Nguyệt lúc này. Tú Nguyệt vẫn đang ngồi lặng lẽ ở vị trí của mình, xiêm y đơn giản mộc mạc, khuôn mặt không tô son điểm phấn, trang sức duy nhất trên người là chiếc châu thoa màu trầm cài trên tóc, vừa nhìn đã biết là món đồ chẳng đáng mấy xu, từ trên xuống dưới trông còn có vẻ hơi keo kiệt.

Lần này các phi tần chẳng khác nào được gãi đúng chỗ ngứa, bọn họ nhìn dáng vẻ keo kiệt của Nguyệt Thường tại rồi lại nhìn trang phục mình đang mặc, người xuất thân cao quý và kẻ được nuôi dưỡng ở bên ngoài sao có thể so sánh với nhau được, loại người thế này các nàng chẳng cần nhọc công đọ sức. Hoàng thượng thật là đáng thương, chẳng trách trong lòng ngài đau khổ như thế.

“Làm khó Nguyệt Thường tại rồi, nàng ở bên ngoài đã nhiều năm làm sao biết những chuyện này được. Chúng ta thân đeo châu ngọc, người mặc tơ lụa, chỉ sợ nếu nàng chưa từng vào cung thì cũng chưa từng được nhìn thấy những thứ này.”

“Thảo nào Hoàng thượng không thưởng đồ vật cho nàng, thì ra là sợ với thân phận này của nàng sẽ làm hỏng bảo bối của hoàng cung mất.”

Vì tiếp theo là nghi thức quyên tiền nên Tú Nguyệt tự mang trang sức mình chọn đi, tránh người khác ai nấy đều chê nàng quyên góp quá ít.

Nghe thấy tiếng cười nhạo trong đại điện, cái khác không nói, nhưng một mực nhắc đến hai từ keo kiệt thì chính là cố tình chọc vào nhược điểm của nàng rồi. Các nàng đều là thiên kim tiểu thư được nuông chiều từ bé, làm sao hiểu được để sinh tồn ở bên ngoài khó khăn đến mức nào.

Đối với nàng mà nói, bạc chính là một thứ đồ xa xỉ vượt quá tầm tay. Vì thế nàng vẫn luôn hâm mộ Nữu Hỗ Lộc Tú Dao, từ lúc sinh ra nàng ta đã được mặc bao nhiêu y phục đẹp, đeo bao nhiêu trang sức quý giá, mà nàng thì chẳng có thứ gì, chỉ biết yên lặng đứng nhìn mà thôi.

Bảo Yến đứng phía sau Tú Nguyệt, thấy đôi tay Tú Nguyệt miết miết vạt áo, nàng biết mỗi khi Tú Nguyệt cảm thấy xấu hổ, nàng sẽ vô thức miết góc áo theo bản năng.

Nàng ngẩng đầu nhìn căn phòng đầy nữ nhân, các nàng cũng giỏi thật, nàng được Dương phủ mua về đã sáu năm, lần đầu tiên thấy có người có thể đâm thủng trái tim sắt đá của Nữu Hỗ Lộc Tú Nguyệt.

Tú Nguyệt cảm thấy trên mặt nóng rát, nàng chột dạ mò chén trà trên bàn nhưng lại vô tình làm đổ chén, nước trà nóng đổ lên tay nàng lại khiến mọi người cười đùa không ngừng.

Đêm nay, Hoàng hậu muốn giữ gìn đức hạnh của Trung cung, Tín quý nhân xin nghỉ vắng mặt, Tú Thường tại cũng chán nản không quan tâm, chỉ còn lại Thuần Quý nhân vẫn luôn yên lặng nhìn nàng bằng ánh mắt lo lắng.

Tú Nguyệt quẫn bách, chỉ đành hy vọng các nàng nói đủ, nói chán rồi nhanh chóng kết thúc đề tài này.

Chuyện gì nàng cũng có thể thông suốt, cái gì nàng cũng có thể làm ngơ, duy chỉ có những ngày tháng ưu sầu, lén lau nước mắt vì túng thiếu là nỗi ám ảnh suốt đời của nàng, nó như đã hoá thành một vết đen, dù mặt trời có chiếu sáng thế nào cũng không thể biến mất được.

Trời bắt đầu vào đông, sắc trời cũng tối nhanh hơn bình thường. Thấm thoắt, ánh sáng bên ngoài điện đã chẳng đủ để soi sáng, bóng tối cũng bắt đầu lan dần vào trong điện. Giờ cũng đến lúc lên đèn rồi.

Hoàng hậu nhìn ánh đèn lờ mờ bên ngoài đang cố chiếu vào từng góc tối rồi quay sang phân phó người bên cạnh: “Mang giá cắm nến trong điện ra ngoài thay bằng giá cắm nến dùng buổi tối đi.”

Đây là quy củ trong cung của Hoàng hậu, chúng phi tần bình thường thỉnh an đương nhiên đã quen, Hoàng hậu trước giờ vẫn luôn tiết kiệm, nếu lúc hoàng hôn trong điện vẫn còn một chút ánh sáng thì nàng chỉ dùng giá cắm nến đơn, khi trời tối mới dùng thêm giá cắm nến phượng vân.

Thật ra Hoàng hậu cảm thấy buổi tối dùng giá cắm nến đơn cũng chẳng sao, chẳng qua vì Hoàng thượng đã hứa sẽ qua, nếu chỉ vì Hoàng thượng cảm thấy tối mà ngại vào Trữ Tú cung thì thật không đáng, vì thế nàng mới ra lệnh lên đèn đuốc sáng trưng.

“Thôi nào. Các vị tỷ muội, đêm nay là năm cũ, bổn cung đã lệnh cho Nội Vụ phủ chuẩn bị đèn Khổng minh cầu phúc xong xuôi rồi, chúng ta mau cùng nhau ra ngoài bãi, cùng bổn cung thả đèn Khổng minh cho hoàng thất Đại Thanh, vì Hoàng thượng vạn tuế cầu phúc an khang.”

Ngày hai mươi ba tháng Chạp, mảnh trăng cong cong treo trên bầu trời tỏa ra ánh bạc mờ ảo. Đế Hậu coi trọng tiết kiệm, không tổ chức tiệc mừng phô trương gì, trong đêm tối, các phi tần lần theo ánh sáng đèn lồng lờ mờ trên tay cung nhân di chuyển ra ngoài.

Cũng may Nội Vụ phủ đã chuẩn bị đèn Khổng minh chiếu sáng rực rỡ, theo cấp bậc phân vị, mỗi người một chiếc. Tú Nguyệt hai tay nhận đèn của mình, sau đó Song Lan bên cạnh Hoàng hậu nương nương tiến lên nói: “Thỉnh các vị tiểu chủ tiến lên lần lượt theo thứ tự, đem đồ quyên góp đặt lên bàn cùng Hoàng hậu nương nương để tích công đức, sau đó cầu phúc và thả đèn Khổng minh.”

“Thỉnh Hoàng hậu nương nương tới trước.”

Hoàng hậu gật gật đầu, nàng đứng gần nhất, gỡ chiếc vòng ngọc đang đeo trên tay ra rồi đặt lên bàn.

Đèn Khổng minh dần bay lên, Song Lan cúi đầu, cười nói: “Mời Hiền Phi nương nương tiến lên.”

Hiền Phi vẫn đang nở nụ cười thường ngày, nàng nhẹ nhàng tiến lên, quyên góp một chiếc nhẫn.

Giản Tần thì đưa thẳng ngân phiếu một trăm lượng.

Người nọ tiếp nối người kia, Lý Quan nữ tử không đến nên Tú Nguyệt là người quyên góp cuối cùng, nàng lặng lẽ đi qua sân. Chưa đợi nàng nâng đèn Khổng minh lên, không biết ai lại ồn ào, phi tần lục cung lại kéo nhau xông đến, định xem rốt cuộc nàng quyên góp cái gì để còn chế giễu.

“Nguyệt Thường tại, bình thường ngươi keo kiệt đã đành, bây giờ quyên góp để tích đức là chuyện tốt mà ngươi cũng tiếc rẻ vậy sao.”

Tú Nguyệt hơi cúi đầu, do dự lấy ra vài món trang sức, theo bản năng đặt lên bàn chỗ gần mình nhất.

Các phi tần cố tình đến xem sau đó lại xuýt xoa một trận: “Mấy cái này là cái gì, có cho vào cũng chẳng thêm được mấy lạng bạc. Nguyệt Thường tại cũng khôn thật đấy! Mặc dù mỗi thứ đều là phế phẩm chẳng đáng bao nhiêu nhưng so về số lượng thì ngươi thắng chắc rồi!”

Tiếp theo đó là từng tràng cười truyền vào tai Tú Nguyệt, nàng thật hối hận vì tối nay đã đến Trữ Tú cung, vốn dĩ muốn đến cầu phúc, còn muốn cầu nguyện một chút nhưng bây giờ thì một câu cũng chẳng muốn nói, nàng nhanh chóng thả đèn Khổng minh rồi quay về.

Nàng buồn bã ỉu xìu, chiếc trâm duy nhất cài trên tóc không cẩn thận đụng vào đèn Khổng minh, ngọn lửa bên trong đèn liền vọt lên, suýt chút nữa đốt cháy tóc nàng, thế là mọi người lại được một trận cười vang trời.

Tú Nguyệt dẩu môi, hai tay buông đèn. Đèn Khổng minh chậm rãi bay lên không trung, nàng thu hồi tầm mắt, nhanh chóng lui xuống.

Bỗng nhiên Giản Tần la lên, trong đêm đen tiếng la dường như the thé hơn bình thường: “Mọi người nhìn xem, trên đầu Nguyệt Thường tại có cái gì đó!”

Tú Nguyệt vốn đang ỉu xìu chuẩn bị lui ra phía sau, chợt nghe thấy tiếng thét chói tai của Giản Tần liền hoảng sợ. Nàng thấy mọi người ai nấy đều tỏ ra kinh ngạc, vẻ mặt không thể tin được nhìn lên đầu mình!

Nàng mờ mịt, quay đầu tìm Bảo Yến, khẩu hình hỏi: “Có chuyện gì thế?”

Trong đám người, Bảo Yến cũng đang vô cùng kinh ngạc, nàng nhìn không chớp mắt, thấy viên trân châu trên chiếc trâm Tú Nguyệt cài toả ra vầng hào quang màu trắng, ánh sáng bao quanh viên trân châu ngày càng sáng rực lộng lẫy, trong đêm đen tỏa ra vầng sáng trắng lóa mắt, tầng tầng lớp lớp rực rỡ, vô cùng thu hút.

“Đây là… dạ minh châu?”

“Đừng nói bậy, làm gì có dạ minh châu nào như thế?”

“Oánh Tần, ngươi mau xem, bổn cung chưa bao giờ nhìn thấy… thứ đó, nàng, thứ nàng mang là gì vậy?”

Lục cung ồn ào nghị luận, Hiền Phi hơi bực bội nhìn mấy nữ nhân mồm năm miệng mười, nhẹ nhàng tiến đến cạnh Hoàng hậu đang sửng sốt đứng bên trên, hình như có ý dò hỏi.

“Là… Thượng Thanh châu.” Ánh mắt Hoàng hậu ảm đạm, nàng đi xuống, mặt xám như tro tàn: “Không ngờ Hoàng thượng lại sai người làm thành trâm cho nàng, nàng ta… nàng ta…” Chỉ là Thường tại Nữu Hỗ Lộc Tú Nguyệt.

Nàng lặp đi lặp lại câu này, dưới chân mềm nhũn, suýt nữa té ngã, Hiền Phi vội duỗi tay đỡ Hoàng hậu.

Viên Thượng Thanh châu ở thời Đường thất truyền đã lâu, truyền qua tay trong dân gian nhiều lần rồi mới được hiến vào hoàng cung. Vì Thượng Thanh châu là dị vật, không phải là thứ nhỏ nên Hoàng thượng hạ lệnh không ai được phép nói ra, cũng phong bế thứ này tầng tầng lớp lớp. Nàng thân là Hoàng hậu, ngày ấy tiến cung đi theo Hoàng thượng cũng mới được nhìn.

Viên đông châu này đến Hoàng Thượng còn tiếc không khảm lên triều phục, định bụng sau này để làm vật chôn theo địa cung. Vì thế mặc dù nàng rất thích viên bảo châu này nhưng cũng chưa bao giờ hy vọng xa vời Hoàng thượng sẽ đưa cho mình.

Hiền Phi và Hoàng hậu quen biết mười năm, nàng chưa bao giờ thấy Nữu Hỗ Lộc Khinh Tuyết như hôm nay, cho dù trước kia Hỉ Tháp Tịch thị đang thịnh thế cũng chưa từng gặp qua cảnh tượng này.

Hiền Phi quay đầu, cùng Hoàng hậu nhìn xuống với ánh mắt mờ mịt, ngây người nhìn Tú Nguyệt.

Tú Nguyệt sờ sờ chiếc trâm trên đầu, chiếc trâm này là trước kia thị tẩm Hoàng thượng thưởng cho nàng, lúc đó hắn đứng phía sau nhìn nàng trang điểm liền tuỳ tiện rút chiếc trâm bạc trên tóc nàng ném ra ngoài, sau đó Nội Vụ phủ mang chiếc trâm này đến cho nàng.

Cứ tưởng đây chỉ là đồ vật tầm thường, đồ Hoàng thượng ban thưởng nàng không dám vọng động, nếu không nhỡ có ngày Hoàng thượng chất vấn thì lại tai bay vạ gió, mà trên đầu nàng rốt cuộc phải có trâm cài, từ ngày ấy đến giờ Tú Nguyệt vẫn cài nó trên tóc. Không ngờ hôm nay lại…

Tú Nguyệt chạy nhanh, lấy tay che chiếc trâm lại, nàng lui vào trong góc, uể oải nghĩ: Hôm nay đúng là không nên bước ra khỏi cửa.

“Nguyệt Thường tại.”

Từ Trữ Tú cung đi ra, Tú Nguyệt mau chóng kêu Bảo Yến đỡ nàng đi thật nhanh, thế nhưng vẫn bị âm thanh phía sau gọi lại.

Nàng chỉ cảm thấy da đầu tê dại, miễn cưỡng mỉm cười rồi quay đầu, nhìn thấy đối phương, đầu tiên nàng sửng sốt, sau đó cung kính hành lễ: “Dạ, Hiền phi nương nương, người có gì chỉ giáo.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.