Thanh Cung Sủng Phi

Chương 7




Edit: Chiêu Hoàng Thái phi

Beta: Tuệ Quý phi

 

Nàng lảo đảo bị kéo vào nội thất, miễn cưỡng vịn lấy khung giường mới có thể đứng vững, lại nghe tiếng đóng sầm cửa phòng ở phía sau.

Nhìn trang trí trong nội thất, đây hẳn là nơi Bạch Nghiêu ngủ hằng ngày, trong không khí tràn ngập mùi của các loại thuốc. Người bình thường khi bước vào chắc sẽ không chịu nổi mùi vị này, nhưng từ nhỏ Tú Nguyệt đã ở Dương phủ, nhiều thế hệ của Dương gia đều dựa vào việc chế thuốc để kiếm sống, từ nhỏ nàng cũng đã đi theo học hỏi, những mùi này không khó để chịu đựng.

Nàng nghĩ thầm, sống như vậy, khó trách tính tình của hắn lại hung ác nham hiểm như thế.

"Rốt cuộc là ngươi đã biết cái gì?"

Toàn thân hắn tràn ngập hơi thở nguy hiểm, ánh mắt khóa chặt người nàng: "Nói mau!"

Tầm mắt của Tú Nguyệt dừng trên mặt đất, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: "Ngươi, ngươi...thật ra không phải là thái giám."

Nói xong, thấy Bạch Nghiêu đứng ngây tại chỗ giống như bị sét đánh trúng, nàng biết mình đoán không sai. 

Ngay sau đó hắn lộ ra ánh mắt hung ác, xông về phía trước túm chặt Tú Nguyệt: "Làm sao ngươi biết được? Ngươi còn biết gì nữa? Mau nói!"

Tú Nguyệt ho khan vài tiếng, trong lòng tức giận hắn vừa muốn nàng nói nhanh, lại vừa túm lấy nàng, bất lực giơ tay chỉ chỉ yết hầu. Bạch Nghiêu hoảng hốt lấy lại tinh thần, lúc này mới hậm hực buông lỏng tay.

Nàng xoa xoa cổ mình, thở dài một hơi: "Ba tháng trước ta làm thuốc để Đỗ Thường tại đưa đi, bởi vì cũng không rõ ràng bệnh tình của ngươi, nên mỗi ngày đều hỏi Đỗ Thường tại bệnh trạng của ngươi sau khi uống thuốc, theo nàng ấy miêu tả, vẫn luôn thấy có chỗ nào đó không đúng."

"Sau lại được Bảo Yến nhắc nhở, thử đổi mấy vị thuốc bên trong đó, Đỗ Thường tại liền nói bệnh tình không nặng nề như trước nữa, bởi vậy có thể xác định."

Hắn ở trong cung gần hai mươi năm, chuyện này vẫn luôn cực kỳ bí mật, thái y của Thái Y viện cũng không phát hiện, không ngờ lại bị một Đáp ứng cẩn thận nhìn ra chân tướng. Vẻ mặt Bạch Nghiêu lộ ra chút khác thường: "Việc này Đỗ thị cũng biết sao? Còn ai biết nữa?"

Tú Nguyệt lắc đầu: "Chuyện này sao ta lại nói với Đỗ Thường tại chứ, những người khác..." Nàng vốn định nói Bảo Yến cũng biết, nhưng nghĩ nếu vậy Bạch Nghiêu càng không cứu người, bèn nói: "Ta còn muốn áp chế ngươi, bây giờ không thể nói thật cho ngươi biết."

"Hừ," hắn cười một tiếng: "Nếu người bịa ra một số người, chẳng phải nhất thời ta không thể bắt ngươi sao, bây giờ ngược lại, không giết ngươi diệt khẩu cũng không được nhỉ?"

"Ta nói rồi, chỉ cần ngươi cứu Bảo Yến ra. Nếu ngươi cứu được nàng ấy ra, ta tất nhiên sẽ giữ kín như bưng."

Bạch Nghiêu nghĩ lại vẫn có chút kinh hãi. Nếu vừa rồi hắn không nổi nóng, nhất thời không đồng ý cứu người, chẳng phải sẽ không biết vậy mà lại bị vị Đáp ứng của Diên Hi cung này trong lúc vô tri vô giác đã nhìn thấu thân phận của mình sao!

Hắn trầm mặt xuống: "Người biết chuyện này, một người cũng không thể sống."

Tuy là nói như vậy, nhưng cũng không biết tại sao, lúc này Tú Nguyệt không cảm nhận được sự uy hiếp của Bạch Nghiêu, ngược lại khi nàng mới vừa bước vào cửa, lúc đó hắn mới thật sự muốn giết người diệt khẩu.

"Bạch Tổng quản là người thông minh, ngươi cứu cung nữ của ta, chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì, ta tất nhiên là nợ ngươi một mạng. Ngày nào đó dù ngươi có kề dao lên cổ ta, ta cũng sẽ vui vẻ chịu chết, mãi mãi không bán đứng Tổng quản. Huống hồ Bảo Yến vô cùng tinh thông dược lý, ngươi cứu nàng ra, để báo đáp lại, chúng ta sẽ dốc lòng chữa bệnh cho Tổng quản. Thuốc làm qua loa lúc trước ngài đã dùng thử, có hiệu quả hay không, tất nhiên trong lòng ngài hiểu rõ."

"Nhưng nếu Bạch Tổng quản khăng khăng cá chết lưới rách, ta và Bảo Yến chờ chịu chết cũng được. Nhưng trước khi chết, bí mật của Tổng quản cũng không giữ được."

Thật ra Tú Nguyệt nói như vậy, chỉ là ngoài miệng cậy mạnh mà thôi. Với tính tình nhút nhát của nàng, nếu Bạch Nghiêu thật sự sinh ra ác ý, thì nàng nghĩ mình cũng sẽ phải chết, làm gì còn có tâm tư trả thù người khác chứ.

Tú Nguyệt nói hết lời, trong một khoảnh khắc, căn phòng im ắng.

Nàng nín thở đợi trong chốc lát, đường sống đường chết, chỉ chờ một lựa chọn của Bạch Nghiêu. Lại thấy hắn chỉ nhìn chằm chằm nàng, vừa rồi hắn tiến lên túm lấy nàng, hiện giờ khoảng cách của hai người khá gần, nàng cảm thấy có chút không được tự nhiên, nên lui về phía sau.

Bạch Nghiêu nhìn dáng vẻ của nàng, hắn nhớ tới Đỗ Thường tại. Bởi vì khi đang đau khổ Đỗ thị xuất hiện cứu vớt hắn, hắn cũng thử thay đổi thái độ với Đỗ thị. Đỗ thị thông minh, cũng hiểu phải lấy lòng hắn, nhưng hắn vẫn luôn không có cách nào mở rộng tâm tình của mình với nàng ta.

Còn Nữu Hỗ Lộc Tú Nguyệt này, hôm nay chỉ lần đầu tiên gặp nàng, nhưng khi đối mặt với nàng tâm tình lại trở nên vô cùng phức tạp, không rõ ý vị bên trong đó.

Đương nhiên Bạch Nghiêu không có dự định giết nàng, gạt qua những tâm tình phức tạp rối loạn lung tung kia, hắn vẫn muốn giữ lại nàng để chữa bệnh cho hắn.

"Muốn ta cứu cung nữ của ngươi, không phải là không được."

Tú Nguyệt đã bắt đầu nghĩ đến tình huống xấu nhất thì chợt nghe hắn mở miệng đồng ý. Nàng đang muốn bái tạ thì lại thấy ánh mắt Bạch Nghiêu nhìn mình trở nên khác thường.

Hắn trầm ngâm nói: "Chẳng qua, ta ở lâu trong cung dùng thân phận thái giám che giấu tai mắt người khác, có một số việc không thể không nhịn. Vừa vặn ngươi đột nhiên đi vào, sao ta lại không dùng ngươi, giải tỏa cho mình một chút. Dù sao muốn làm việc này, chung quy cũng sẽ có một nữ nhân biết được bí mật này."

Tú Nguyệt nhất thời có chút mơ màng, nàng mơ hồ cảm thấy không ổn, nhưng lại không dám suy nghĩ sâu hơn. Ngay lúc nàng đang thấp thỏm, đột nhiên Bạch Nghiêu vươn một bàn tay ra, mang tính ám chỉ rơi xuống eo nàng.

"Như ngươi suy đoán, chính là ý này."

Đầu Tú Nguyệt "ong" lên một tiếng, sợ hãi từ chối: "Không được, không được!" Nàng kéo dài khoảng cách ra một chút, bắt đầu ra sức lui về phía sau.

Bạch Nghiêu thấy dáng vẻ run run kháng cự của nàng, nữ nhân này không phải vẫn luôn không sợ cái gì sao, mới đụng tới nàng một chút thôi đã bị dọa thành như vậy?

Dù sao vẫn là người chưa qua thị tẩm.

Nàng lắc đầu nguầy nguậy: "Dâm loạn cung đình là tội chết, ta là Đáp ứng, là thiếp thất của Hoàng thượng, ta không thể làm như vậy! Không được, không được."

Hắn khinh thường cười: "Trong cung nhiều nữ nhân như vậy, chỉ sợ cả đời này Hoàng thượng cũng không biết có một Đáp ứng như ngươi ở Diên Hi cung. Chẳng lẽ ngươi quyết tâm vì người như vậy mà thủ tiết sống cả đời sao? Từ trước đến nay việc phi tần và cung nữ trong cung không được sủng ái trở thành đối thực[1] của thái giám là thỏa thuận ngầm, có gì mà ngạc nhiên như vậy!"

Hắn lấn tới một bước, dụ dỗ: "Ngươi theo ta, sẽ không để ngươi uất ức. Ta sẽ che chở cho ngươi."

"Không được... Ta phải suy nghĩ..." Tú Nguyệt vẫn khước từ, tuy rằng mạng của Bảo Yến thì phải cứu, nhưng một khi việc này bị bại lộ, sẽ liên lụy đến người trong dòng tộc! Liên lụy đến Thiện phủ bị diệt tộc nàng cũng mặc kệ, nhưng trăm triệu lần không thể ảnh hưởng đến Dương phủ.

Nàng trái một câu không được, phải một câu không được, kháng cự từ trong ra ngoài. Bạch Nghiêu thầm nghĩ không phải lúc nãy giằng co với hắn rất có khí thế sao, hắn bèn thu tay lại: "Ngươi cũng không cần lo lắng, trước mắt dù cho ta có lòng, thì thân thể này cũng không cho phép, chữa bệnh cũng phải mất một hai năm, đến lúc đó, tất nhiên ngươi đã nghĩ kỹ rồi."

Hắn nói một nửa là tình hình thực tế, một nửa là trấn an nàng. Quả nhiên Tú Nguyệt nghe được lời này, thì thả lỏng đôi chút. Sự việc trong cung thay đổi trong nháy mắt, chờ trị hết bệnh, một hai năm nữa, còn không biết tình hình sẽ tiến triển như thế nào đâu. Nàng nghĩ, cứ nên kéo dài đã.

 

[1] Đối thực: trong ghi chép của cuốn "Hậu cung", thái giám và cung nữ ở cùng nhau được gọi là "đối thực" - một cách gọi mang hương vị của việc "góp gạo nấu cơm chung"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.