Thanh Cung Sủng Phi

Chương 37




Edit: Thảo Hoàng Quý phi

Beta: An Thục phi

 

Nghe tiếng, mọi người nhìn theo thì thấy Vân Quý nhân dẫn theo Phương Nhụy đang tới gần. Vân Quý nhân nhìn một vòng, ánh mắt dừng trên người Thường Tề: “Thường công công là quý nhân, còn Nội Vụ phủ này thật là bận rộn. Khó trách ta thúc giục làm trâm cài năm lần bảy lượt rồi mà vẫn chưa đưa tới Thấu Phương trai. Ta đành phải tự mình tới đây một chuyến.”

Thường Tề hành lễ với Vân Quý nhân, mặt mang ý cười nhưng thái độ lạnh nhạt xa cách: “Thưa Quý nhân, người muốn trâm đỏ nạm trân châu, Nội Vụ phủ thật sự không có mấy viên. Hoàng thượng từng căn dặn trân châu nhất định phải là từ Tần vị, chủ vị một cung trở lên mới được dùng. Nô tài thật sự không dám tự quyết định. Xin Quý nhân thương bọn nô tài, xin ý chỉ của Hoàng thượng, bọn nô tài sẽ lập tức chế tác cho người, rồi đưa đến Thấu Phương trai.”

Vân Quý nhân nghe được lời này, lập tức lật mặt: “Tên nô tài nhà ngươi! Việc ta tấn phong Tần vị, cả cung đều biết chỉ là chuyện sớm hay muộn! Ngươi làm sớm cho ta mấy ngày thì có sao? Đợi đến khi ta thành Tần, người đầu tiên xui xẻo chính là ngươi! Chẳng qua chỉ là mấy hạt châu mà thôi, chẳng lẽ muốn ta thật sự đi xin ý chỉ của Hoàng thượng. Nếu ta đi xin ý chỉ, nhất định sẽ xin Hoàng thượng cách chức Phó tổng quản của ngươi! Có nghe không hả?”

Thường Tề nhẹ mỉm cười, khom người nói: “Vân Quý nhân, xin cứ tự nhiên.”

Không thể ngờ được hắn đáp lại như thế, Vân Quý nhân không thể chịu nổi. Phương Nhụy đứng phía sau cũng không nhịn nổi nữa, tiểu chủ nhà mình sao có thể bị từ chối như vậy. Dạo này Hoàng thượng đã ít tới Thấu Phương trai, có tới cũng chỉ là dẫn Xuân Thường tại tới sân khấu kịch, Vân Quý nhân đến gặp mặt Hoàng thượng còn khó, nói gì đến xin chỉ? Cứ như vậy, ngày mai nhất định tiểu chủ sẽ thành trò cười cho cả hậu cung.

Bạch Nghiêu chỉ cảm thấy nữ nhân này vô cùng ồn ào, trong lòng hắn chỉ nghĩ đến gấm hoa, nói với Thường Tề: “Thường công công, đồ đã giao rồi. Việc của ngươi đã xong, cáo từ.”

Thường Tề lập tức thay đổi sắc mặt, cười nói thân thiết: “Tiểu Bạch gia đi thong thả, thứ cho ta không tiễn ngài được.”

Vân Quý nhân bỏ ra thể diện lớn như thế, không ngờ rằng lại bị Thường Tề ném sang một bên, ngược lại còn cung kính với thái giám khác gấp mười lần so với mình! Nàng ta càng cảm thấy khí huyết dâng trào, mặt nóng ran ửng hồng, lập tức giận chó đánh mèo: “Đứng lại!”

Tâm tư Bạch Nghiêu đều ở gấm hoa, bỗng nhiên nữ tử này gọi hắn lại, thật kỳ quặc. Hắn quay đầu nhìn về phía Sơ Lục, Sơ Lục lắc đầu, nhìn về phía Vân Quý nhân ánh mắt đã cực lạnh.

Vân Quý nhân nhìn chằm chằm Bạch Nghiêu, tìm cớ nói: “Ngươi là cái thứ gì? Một tên thái giám hèn mọn, nô tài! Thấy bổn Quý nhân mà không hành lễ?”

“Vân Quý nhân, người này…” Sắc mặt Thường Tề thay đổi, thật ra hắn không sợ Vân Quý nhân chọc phải rắc rối, chỉ sợ Bạch Nghiêu xảy ra chuyện gì ở chỗ hắn thì về sau hắn lãnh trọn.

Hắn lặng lẽ ghé lại gần Vân Quý nhân, nhanh chóng cho nàng ta bậc thang đi xuống: “Vị này chính là Bạch Nghiêu Phó tổng quản của Trữ Tú cung.”

Bạch Nghiêu?

Vân Quý nhân nhăn mày, nàng đã từng nghe thấy cái tên này lúc tiến cung, nghe nói phía sau người này có chút thế lực, đánh chết đại cung nữ bên cạnh Hiền phi mà vẫn bình an vô sự. Cung nhân được a mã nàng đút bạc cũng từng nhắc nhở nàng đừng trêu chọc người này, nói phi tần tầm thường trong cung đều phải kiêng nể hắn mấy phần.

Chỉ là trước mắt, nàng ta đã nảy ra một ý tưởng hay hơn.

Thường Tề thấy biểu cảm của Vân Quý nhân, còn tưởng rằng nàng ta thông suốt, đang định mở miệng lại nghe nàng ta quát một tiếng: “Cẩu nô tài! Ngươi điếc à?”

Vân Quý nhân cân nhắc trái phải, trước giờ Hoàng hậu nương nương tôn trọng khuôn phép, công bằng ngay thẳng, nương nương lại luôn thương mình. Nàng ta bắt Bạch Nghiêu hành lễ chẳng qua chỉ là làm theo cung quy mà thôi, Hoàng hậu sao có thể vì một tên nô tài mà không vui với mình? Ngược lại là cái tên cẩu nô tài này ỷ mình làm việc ở Trữ Tú cung, đánh chết đại cung nữ hầu hạ bên cạnh Hiền Phi mà cũng không bị xử lý. Chỉ sợ Hiền Phi nể mặt mũi Hoàng hậu nên không tiện phát tác, bản thân thì hận đến ngứa răng ấy chứ!

Đi nhờ cậy Hoàng hậu có vẻ là không được, Hoàng hậu chắc sẽ không nói chuyện cho nàng, Hoàng thượng vẫn không có ý phong nàng làm Tần. Chi bằng thử nhờ cậy chỗ Hiền Phi xem sao. Không phải Giản Tần nhờ nịnh bợ Hiền Phi  mới sinh Hoàng Trưởng nữ, lại nuôi nấng Đích Công chúa đó sao. Giản Tần còn có thể, nàng trẻ trung xinh đẹp thì càng không cần phải nói.

Vừa hay, mượn cơ hội này xả giận thay Hiền Phi nương nương, nhất định Hiền Phi vô cùng vui vẻ, đúng lúc có thể mượn đó để leo lên thuyền Hiền Phi. Ở hậu cung này, Hiền Phi mánh khóe đầy người, so với lấy lòng Hoàng hậu cả ngày theo khuôn phép, lấy lòng Hiền phi hữu dụng hơn nhiều.

Chủ ý đã định, Vân Quý nhân lập tức lạnh mặt nói: “Cẩu nô tài, đừng tưởng rằng ngươi đánh chết một cung nữ trong cung là có thể diễu võ dương oai, ngươi chẳng qua chỉ là một người hầu kẻ hạ mà thôi, cẩn thận ta bẩm báo Hoàng thượng chém đầu ngươi!”

Có một số việc Hiền Phi ngại mặt mũi Hoàng hậu không tiện làm, vậy để nàng ta làm thay vậy.

Vân Quý nhân rõ ràng là muốn khó dễ Bạch Nghiêu, Thường Tề đứng một bên xem mà nôn nóng muốn chết. Hắn có lòng khuyên Vân Quý nhân vài câu nhưng hắn có thể làm gì hơn, trước mặt mọi người, hắn muốn nói cũng khó mà nói ra miệng! Vân Quý nhân lấy cung quy ra nói chuyện, ai có thể bác bỏ nàng ta?

Sắc mặt Sơ Lục đã lạnh như băng, tức giận, hoang mang, lo sợ. Bạch Nghiêu lại bình thản không biểu cảm, trước sau ánh mắt vẫn đặt tại cuộn gấm hoa. Hắn thật sự muốn trở về sớm chút, nữ nhân này lại dây dưa không thôi. Nếu cứ dây dưa với nàng ta, không biết còn chậm trễ đến khi nào. Vân Quý nhân còn đang lải nhải, lại thấy Bạch Nghiêu hành lễ theo lời nàng ta.

“Vân Quý nhân cát tường.” Hắn nói. “Nô tài có thể đi rồi chứ?”

Sắc mặt Thường Tề trắng như ma.

Vân Quý nhân không vội vã cho hắn đứng dậy, ngược lại nhướng mày nhìn Thường Tề, nhìn xem, hắn cung kính với người ta, lúc này không phải người kia vẫn phải khom lưng uốn gối hành lễ với mình sao?

Thường Tề lộ nụ cười khổ, hiện giờ hắn chỉ hận mình không thể tìm khe nứt chui vào trốn một thời gian.

Nàng ta quay đầu lại, nhìn xuống Bạch Nghiêu còn chưa đứng dậy: “Cẩu nô tài, một đám các ngươi không coi ta ra gì, ta cho các ngươi biết, ta là chủ tử, các ngươi là nô tài! Chủ tử bảo quỳ các ngươi phải quỳ! Chủ tử bảo sao các ngươi nghe vậy! Dám không coi ta ra gì, đây là kết cục.”

“Nhốt hắn vào Thận Hình ti cho ta! Đánh bản và phạt đến Tân Giả khố!”

“Ây yo, ây yo.” Thường Tề vội cản lại, cười nói: “Vân Quý nhân người là chủ tử, việc gì phải tức giận vì bọn nô tài, tức giận tổn thương thân mình thì không đáng. Còn không phải là hạt châu thôi sao, ngày mai, ngày mai nhất định nô tài đưa đến Thấu Phương trai cho người! Người thấy được không?”

Hắn đè thấp giọng: “Tiểu chủ, nhà kho Nội Vụ phủ thật sự không còn lại mấy viên, nếu còn ở đây chậm trễ, đêm nay làm không xong, không chừng ngày mai đã bị nương nương cung nào lấy đi rồi. Nô tài nghe nói gần đây Hiền Phi nương nương cũng muốn làm một cây trâm nạm đá quý, trân châu. Người xem…”

Nói đến đây, rốt cuộc Vân Quý nhân nghe lọt được chút. Cây trâm tốt như vậy không thể để người khác đeo trước, phải là của nàng ta.

Nàng ta vốn muốn mượn lời này mỉa mai Thường Tề, không thể ngờ mình mới lấy ra chút uy thế đã dễ dàng trấn áp được tên cẩu nô tài này, nàng thật không ngờ tới.

Thường Tề còn tự trưng khuôn mặt tươi cười với nàng ta, nàng ta bèn dùng tay xoa thái dương, miệt thị đám thái giám trước mắt, chậm rãi nói: “Sớm biết như thế, lần tới bổn Quý nhân căn dặn gì, các ngươi nhanh nhẹn chút cho ta!”

Thường Tề phụ họa: “Vâng, vâng, vâng.” Hắn nhìn Bạch Nghiêu còn đang hành lễ, cân nhắc nói: “Quý nhân ngài xem, đây dù sao cũng là người trong cung Hoàng hậu, ngài không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật, cũng nên chừa cho Hoàng hậu vài phần thể diện chứ…”

Thật ra không thể đắc tội với Hoàng hậu nương nương.

“Vậy ngươi đứng lên đi!”

Vân Quý nhân chán ghét nhìn Bạch Nghiêu: “Chỉ là thứ hèn mọn đoạn tử tuyệt tôn, nào đáng để ta lãng phí thời gian? Ta còn phải dành hơi sức để hầu hạ Hoàng thượng!”

Gấm hoa dày nặng, Bạch Nghiêu muốn tự mình mang về nhưng đi vài bước lại thở dốc, chỉ có thể đưa Sơ Lục, ánh mắt nhìn cuộn vải kia lại đặc biệt dịu dàng.

Có một giọt nước thiếu chút nữ rơi xuống gấm hoa, Bạch Nghiêu tức giận nhăn mày, quay đầu: “Ngươi khóc cái gì, cẩn thận gấm hoa!”

Hắn quát xong định giành lấy cuộn vải kia. Sơ Lục vội lau khô đôi mắt, cầm gấm hoa, giọng nói lại mang theo nức nở: “Tiểu Bạch gia, vừa rồi trước mặt mọi người, ngài bị mất mặt như vậy, sao nô tài có thể không khóc? Hoàng hậu nương nương là chủ hậu cung cũng chưa từng quản chế chặt với ngài, ngài nào đã từng bị nhục mạ như vậy! Ngài nuốt được cục tức này nhưng nô tài nuốt không trôi. Vân Quý nhân kia, chờ xem, nô tài phải khiến nàng ta không có kết cục tốt!”

Hắn suy nghĩ, bỗng nhiên trừng lớn đôi mắt như hiểu ra: “Hay là ngài cố ý giữ lại chiêu phía sau?”

Bạch Nghiêu gõ đầu hắn: “Nói bậy nói bạ gì đó. Ngươi vì điều này mà khóc lóc, gào thét. Vân Quý nhân kia nói gì, ta cũng không nhớ rõ.”

Sơ Lục trừng lớn đôi mắt, nói: “Hôm nay trước mặt mọi người, Vân Quý nhân kia làm ngài mất mặt như vậy, nói nhiều như vậy, ngài cũng không nghe lọt?”

Tâm tình Bạch Nghiêu đang tốt, quay người, để lại cho Sơ Lục một bóng lưng: “Ai rảnh nghe nữ nhân lải nhải ồn ào. Vì sao ta phải nghe lọt những lời vớ vẩn của nàng ta.”

“Nhưng, nhưng…” Sơ Lục thất thần, oán giận nói: “Trước mặt mọi người nàng ta khiến ngài khó xử như vậy, nếu ngày sau truyền tới tai lục cung, ngài sẽ thành trò cười cho hậu cung. Sai này ai còn nghe lời, còn kính trọng ngài nữa, mặt mũi ngài vứt đi đâu?”

“Cái gì mà mặt mũi với không mặt mũi.” Bạch Nghiêu đi phía trước: “Hậu cung muốn bàn tán gì thì kệ bọn họ. Ai thích nói gì thì nói, không liên quan đến ta.”

Sơ Lục thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu, tiểu gia này của hắn lớn lên ở thâm cung, quả thực một chút đạo lý đối nhân xử thế cũng không hiểu.

Sơ Lục cau mày, đi vài bước rồi dừng lại tại chỗ, oán giận nói: “Nhưng tiểu Bạch gia mất mặt như vậy, thuộc hạ phải trút cục tức này!”

“Tiểu Lục tử” Bạch Nghiêu trợn mắt, quay đầu lại nhìn hắn: “Ta nhớ năm trước ở Ngự Hoa viên, ngươi bị con chó cúa Hiền Phi cắn trước mặt mọi người, một năm này ngươi nhìn thấy nó cũng không muốn xử lý gì nó, còn cầm thức ăn đến trêu đùa nó. Ngươi lại muốn ta đi so đo với một nữ nhân?”

Nhất thời Sơ Lục bị hỏi đến á khẩu.

Nhưng điều Sơ Lục lo lắng nhất đã thật sự xảy ra, quả thực rất nhanh tin này đã truyền khắp hậu cung. Lúc truyền tới Cảnh Nhân cung, Hiền Phi cùng với Giản Tần và Vinh Thường đang dùng trà, nói chuyện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.