Thanh Bình Nhạc

Chương 58: Thay thế




Ngày 19 tháng 12, cuối giờ Tuất, trong Đại Lý tự tại Giang Lăng

Ánh nến chập chờn, thủ vệ đứng trong màn đêm, trang nghiêm tựa như pho tượng đá.

Vó ngựa dồn dập lao đến, một người đàn ông trung niên mặc áo vải trắng nhanh chóng xuống ngựa, đeo trên lưng một chiếc tay nải dài màu chàm, rảo bước băng qua đình rồi tiến đến phòng ký tên.

(Ở nha môn thời cổ đại, từng bước trong tiến trình điều tra đều cần nhân viên phụ trách và cuối cùng chuyển đến cho quan viên đứng đầu phê duyệt. Quy trình này được thực hiện trong phòng ký tên.)

Trong phòng không có người hầu, chỉ có vài ngọn nến và một vị quan đã cởi mũ nhưng vẫn mặc quan phục.

Nửa cơ thể người này hãm sâu trong chiếc ghế thái sư bọc da thú, gương mặt dài gầy gò, mái tóc điểm hoa râm, chính là Tiền Lý – người vừa phục chức sau một thời gian nghỉ ngơi.

Người đàn ông áo vải đẩy cửa bước vào, thấy ông nhắm mắt nhưng biết ông không ngủ, người nọ đóng cửa lại rồi tiến lên phía trước, lần lượt lấy từng món đồ trong tay nải ra.

“Lão gia, Lý Ý Lan Lý đại nhân gửi thư tới kinh sư, một bức hỏi về nam châm, một bức hỏi về bao tên, một bức hỏi về người trong tranh, tổng cộng ba bức thư ta đều mang tới đây rồi, ngài xem qua đi ạ.”

Tiền Lý dường như đã ngủ nhưng nghe vậy liền mở mắt ra, lộ ra một đôi đồng tử khác nhau, mắt trái sáng còn mắt phải lại đục. Nếu chỉ nhìn tướng mạo thì hoàn toàn không biết chắc được ông lão này rốt cuộc khôn khéo hay hồ đồ.

Tiền Lý đương nhiên nguyện làm kẻ hồ đồ, song có người nhất quyết ép ông phải khôn khéo, cái chức Đại Lý tự khanh thừa từ trên trời rơi xuống này chính là minh chứng rõ rệt nhất.

Chỉ là nhận chức quan lớn thế này, ông cũng chưa chắc có thể phá giải được vụ án kia, bằng không lần trước đã chẳng trắng tay trở về rồi. Nội tâm Tiền Lý rất chán nản, cảm thấy hiện tại khó mà có may mắn như lần trước.

Hoàng thượng là một vị quân chủ đức độ, hiếm khi hở tí là đòi chém đòi giết, song vụ án này liên quan đến người mẹ nuôi cao quý của ngài, cho nên tình huống rất khác biệt.

Sống đến cái tuổi này rồi mà còn phải lo lắng về tương lai mịt mờ, Tiền Lý chầm chậm thở ra ngụm khí đục trong lồng ngực, tập trung tinh thần vào những thứ trên bàn sách. Trên bàn bày ba bức thư mà Lý Ý Lan gửi tới, xét thấy tranh vẽ sẽ trực quan hơn chữ viết, Tiền Lý liền cầm lấy bức tranh, dùng ngón trỏ và ngón giữa nhấc nó lên.

Nhờ tài nghệ cao siêu của họa sĩ, người trong tranh hiện lên rất có hồn, mặc dù chỉ là giấy trắng mực đen không có màu sắc gì cả, song vẫn lột tả rõ hàng mi dài, đôi mắt phượng, gương mặt trái xoan, quả là một công tử tuấn mỹ đậm chất tri thức.

Người này dung mạo xuất chúng, thoạt nhìn chẳng giống nghi phạm chút nào, tuy nhiên lòng người khó dò, đâu ai nói chắc được. Tiền Lý cẩn thận quan sát ngũ quan và đặc điểm của người đàn ông trong tranh, sau khi xác định mình không hề có ấn tượng với người này thì mới ngước lên đọc lời chú giải ghi ở góc trái trên cùng tờ giấy:

Cung nhân, lai lịch không rõ, tuổi chừng ba sáu ba bảy, tính cách bên ngoài ôn hòa bên trọng kiêu ngạo, không thích nói chuyện, giỏi về máy móc khí giới, năm An Định thứ sáu từng xuất hiện tại Tây Cương, có thể từng nhậm chức ở bộ Binh hoặc Quân Khí giám. Xin hãy tức tốc kiểm tra, mong sớm được hồi âm.

Từng câu từng chữ đều nhắm thẳng vào Bình Nhạc án đang làm náo loạn kinh thành dạo gần đây, Tiền Lý ở bên này vừa mới tiếp nhận vụ án còn chưa thu hoạch được gì, không ngờ Lý Ý Lan ở vùng ngoài mà đã đi trước một bước, bắt được cả nhân vật then chốt, đây quả là một tin tức cực kỳ tốt.

Đúng là Trường Giang sóng sau xô sóng trước, Tiền Lý vừa thầm khen em trai của Lý Di quả nhiên không tầm thường, vừa nói mà không ngẩng lên: “Chi Nguyên, ngươi từ Thủ Tàng ty tới đây, có kết luận gì về thân phận kẻ này không?” (Thủ Tàng ty: cơ quan cất giữ, bảo quản thông tin, tài vật quan trọng.)

Người đàn ông áo vải, cũng chính là Hứa Chi Nguyên – sư gia của ông, bẩm rằng: “Không ạ, ở Thủ Tàng ty không có hồ sơ của kẻ này.”

Tiền Lý: “Ồ? Vậy Ti Lễ giám thì sao?” (Ti Lễ giám là một trong Thập Nhị giám quản lý hoạn quan và sự vụ trong cung.)

Hứa Chi Nguyên lại lắc đầu: “Cũng không có, ta cho là ở trong kho biểu dương của triều đình, rất khó tìm được tung tích của kẻ này.”

Tiền Lý đặt bức tranh xuống, chỉ vào chiếc ghế bành trong phòng, nói: “Phỏng đoán này từ đâu mà có? Ngươi ngồi xuống đi, giải thích cụ thể xem nào.”

Hứa Chi Nguyên nghe lời ngồi xuống chiếc ghế đẩu không đặt chậu hoa, nói có sách mách có chứng: “Ta đã tự tra xét hồ sơ một lần, từ năm Phụng Thiên thứ chín đến thứ mười sáu, danh sách quan viên trọng yếu của Thượng Phương ty và Quân Khí giám có chênh lệch so với thực tế. Lão gia, ngài là nguyên lão hai triều, ngày trước tuy không nhậm chức ở kinh thành nhưng Viên Kỳ Liên và ngài đều là thái bộ Trường Nhạc cùng khóa, việc này hẳn ngài cũng biết.” (Mình không tra được thông tin chính xác vê Thượng Phương ty, chỉ biết nó là tên cũ của Thận Hình ty chuyên lo việc xử phạt.)

“Tất nhiên rồi.” Nụ cười hiện trên gương mặt già nua nhăn nheo của Tiền Lý, “Ta còn từng gặp ông ta ở yên hội nữa cơ.”

Đó là năm Phụng Thiên thứ mười hai, trước thì Quân Khí Giám đúc thành công lợi khí cung Bài Vân, sau thì thái thượng hoàng phóng ngựa càn quét tám phiên Tây Bắc, thiết kỵ của Đại Thụy vươn tới nơi xa chưa từng có trên chốn chiến trường. Vào dịp cuối năm, hoàng thượng mở đại tiệc thết đãi quần thần, vừa khéo lúc ấy Tiền Lý phải về kinh báo cáo công tác nên kịp tham gia bữa tiệc linh đình này.

Trong ấn tượng ít ỏi còn sót lại của ông, Viên Kỳ Liên có mắt sâu, mũi cao, thần hình cao lớn, gương mặt còn có đôi chút nét giống người ngoại bang, phố phường đồn đại rằng đây cũng chính là điểm khởi đầu gây nên bi kịch cả đời Viên Kỳ Liên, nói rằng ông ta tạp chủng ngoại bang, cậy tài khinh người, danh môn vọng tộc khắp kinh sư đều không tha cho ông ta.

Nhưng sự thật sao có thể phiến diện và đơn giản như vậy được? Huống chi người làm quan đều là kẻ sành sõi, bụng chửi mẹ chửi cha nhưng miệng vẫn “Hân hạnh gặp mặt”, ấy chỉ là tu dưỡng cơ bản. Kẻ trụ lại được ở kinh thành lại càng là cáo già, ai ai cũng bận đầu tắt mặt tối, bọn họ thích nhất là có phúc cùng hưởng, tuyệt đối không thể chỉ vì ba cái vụ huyết thống cỏn con ấy mà xa lánh bất cứ ai.

Vả lại Quân Khí giám cũng ít khi qua lại với tam tỉnh lục bộ, lúc thường ngoại trừ trao đổi về chi tiêu và vật liệu thì quanh năm suốt tháng đều chẳng thấy mặt mũi họ đâu, khả năng Viên Kỳ Liên gây thù chuốc oán với người ta còn thấp hơn bất kỳ tên công tử bột nào ở kinh thành.

Cho nên nguyên nhân gây ra cái chết của ông ta, ngoại trừ tự ông ta gây họa, thì chỉ có thể là xung đột lợi ích.

Tuy nhiên, là lợi ích với ai, xung đột điều gì, Tiền Lý cũng chẳng rõ. Xưa kia từ lúc vụ án xảy ra đến khi hạ mạn tổng cộng chưa đến mấy ngày, nhanh đến mức mọi người không kịp trở tay. Về sau, do đây là bê bối của hoàng gia, nghiêm cấm lén lút bàn tán, cho nên vụ án này nhanh chóng chìm xuống, hơn mười năm qua chỉ có vài lời đồn thổi thêu dệt trên phố.

Cho đến hôm nay, nó ập tới dồn dập, phá vỡ phong trần, kết quả lại chết là chết, xóa là xóa vậy thôi, khiến người ta tưởng như là ngắm hoa trong sương.

Trong lòng Tiền Lý tràn ngập bốn chữ “Khởi đầu bất lợi”, đã khó càng thêm khó, mà khó hơn cả là bây giờ dao đã kề trên cổ, ông chỉ có thể kiên trì đi về phía trước.

Tiền Lý tỉnh lại từ trong dòng hồi ức, hỉ sạch xoang mũi lạnh ngắt rồi bảo: “Nghĩ miên man quá rồi, sao tự dưng ngươi lại nhắc đến việc ông ta làm thái bộc, việc này có liên quan gì đến bức tranh ư?”

Hứa Chi Nguyên ngước mắt lên, ánh mắt còn sâu thẳm hơn cả đêm trường ngoài kia: “Trong danh sách các đời thái bộc Trường Nhạc ở Thủ Tàng ty không hề có tên Viên Kỳ Liên, tất cả khoảng trống và thành tựu trong thời gian ông ta nhậm chức đều bị thay bằng tên của thái bộc đương nhiệm, còn bản thân ông ta đã bị xóa sổ. Ta nghĩ kẻ trong bức tranh này, có lẽ cũng đã bị người khác thay thế nhậm chức.”

Tiền Lý nhướn mày, nhủ thầm sao lại đến mức ấy, nhưng ông ta bỗng nghĩ đến, nếu bị xóa sổ sạch sẽ đến mức ấy thì kẻ này chắc chắn là nhận vật trong yếu liên quan đến cung án năm xưa.

“Tạm thời không cần tra xét ở kho biểu dương nữa.” Tiền Lý nói, “Ngươi trực tiếp đi tìm bộ hạ cũ của Quân Khí Giám, hỏi thăm bọn họ về người trong bức tranh này.”

——

Đầu giờ Hợi, hậu viện Nhiêu Lâm.

Lý Ý Lan không hổ là người học võ, đi đường thôi mà cũng nhanh hơn hẳn người thường, Tri Tân còn chưa đẩy cửa phòng mình ra thì vị kia đã chờ ở phía sau rồi.

Sau khi vào trong, Tri Tân đứng ở cửa quay người lại, dở khóc dở cười: “Ngươi đi theo ta làm gì?”

“Thì để tránh điều tiếng đó.” Lý Ý Lan liếc về phía cửa phòng mình, thản nhiên nói, “Ta không quen biết cô gái kia, trai đơn gái chiếc ở cùng một phòng với nhau không thích hợp.”

Tri Tân ngẩn ra, không phải y không tin, chỉ là lòng cứ thấy là lạ, mãi không thể quên được dáng vẻ e thẹn yêu kiều của cô gái kia khi chui ra từ trong chăn.

Tâm y như nước lặng, không có ý nghĩ xằng bậy với nữ sắc, chỉ là tình cảnh ấy khiến y bỗng nhớ ra Lý Ý Lan là người trong hồng trần, cũng sẽ có yêu hận tham sân si.

Người khác đâu phải hòa thượng, tình ái và dục vọng đều là lẽ thường tình, Tri Tân tự nhủ trong lòng như vậy. Nhưng tâm trạng y vẫn chùng xuống chẳng rõ nguyên do, tình cảnh vừa rồi như một chiến hào từ trên trời rơi xuống, ngăn cách bọn họ ra xa.

Y chỉ đáp “Ồ” chứ không hỏi nhiều, tránh ra khỏi cửa để Lý Ý Lan đi vào.

Dạo gần đây sức khoẻ Lý Ý Lan dần dần sa sút, nhưng hắn lại cực kỳ nhạy bén với cảm xúc của Tri Tân. Rõ ràng Tri Tân vẫn giữ dáng vẻ ung dung thường ngày, mà từ cái xoay người và liếc mắt của y, Lý Ý Lan lại nhận ra một nỗi thương cảm âm thầm nào đó

Tại sao bỗng dưng Tri Tân lại buồn bã vậy? Vì trên giường của mình có phụ nữ ư?

Lý Ý Lan tự hỏi tự trả lời, làm chính bản thân mở cờ trong bụng. Đáp án này vừa nghĩ đã thấy sai rồi, song hắn vẫn nguyện ý cho là như vậy, bởi đáp án ấy khiến con tim hắn loạn nhịp trong hạnh phúc, giống như cảm giác thoả mãn khi được chơi thương đến tận hứng dạo trước kia bị thương, ngồi phịch xuống chờ cho mồ hôi chảy đầm đìa.

Trong giây lát Lý Ý Lan đã ra quyết định, nếu đêm nay mà không cứu vớt lại sự trong sạch trước mặt Tri Tân thì hắn sẽ ở lì chỗ này, không về phòng mình nữa, đằng nào Ký Thanh cũng không…..

Nhắc đến Ký Thanh, Lý Ý Lan mới sực nhận ra thời điểm thằng nhóc này biến mất quá trùng hợp, trùng hợp đến mức mớ rắc rối này bỗng dưng tìm được một cái cớ hợp lý.

Cô gái kia nếu không phải do Ký Thanh tìm tới thì tám phần mười cũng dính dáng tới ranh con này.

Lý Ý Lan quả thực bị Ký Thanh chọc tức cười, hắn vốn đang đóng cửa nhưng bây giờ quyết định sẽ đi bắt người trước, bèn dừng động tác lại, quay đầu bảo Tri Tân: “Tri Tân, ta ra ngoài một lát rồi về ngay, ngươi đừng chốt cửa nhé.”

Tri Tân không biết hắn định đi làm gì, chỉ nghĩ nếu hắn muốn về phòng thì có người đi cùng sẽ tốt hơn, bèn từ tốn hỏi: “Cần ta đi cùng ngươi không?”

Theo suy đoán của Lý Ý Lan, Ký Thanh hóng trò vui nên sẽ không cách hắn quá xa đâu. Đằng nào cũng chỉ cách vài bước chân, không cần Tri Tân phải ra ngoài chịu lạnh, vì thế hắn bèn từ chối: “Ta qua phòng Ngô Kim và phòng đạo trưởng xem Ký Thanh có ở đó không, ngươi cứ pha một ấm trà uốnh cho đỡ lạnh nhé.”

Tri Tân nghĩ bụng ngươi mới là người cần ngồi xuống cho đỡ lạnh đấy, tuy nhiên y chẳng nặng lời với Lý Ý Lan bao giờ, liền xua tay ý bảo hắn muốn đi thì mau đi đi.

Lý Ý Lan bước ra khỏi cửa phòng, lưỡng lự một thoáng rồi liền đi sang bên trái, nơi Vương Kính Nguyên đang ở.

Quả nhiên Ký Thanh thích nhất là ông anh lưu lạc giang hồ này, Lý Ý Lan còn chưa đi tới cửa đã nghe tiếng cậu nói chuyện trong phòng, đang than vãn không biết chuỗi ngày chết tiệt này bao giờ mới kết thúc.

Vương Kính Nguyên thì thỏa mãn lắm, rốt cuộc không cần đi khắp nơi vắt óc kiếm kế sinh nhai nữa. Chỗ duy nhất bất mãn là huynh đệ thiên vị quá, không công bằng gì cả, lúc đi tìm nữ tử làm ấm giường lại chẳng nghĩ đến hắn.

Lý Ý Lan nghe thấy hai người trong phòng bắt đầu cãi nhau.

Ký Thanh buông lời ghét bỏ: “Huynh xong chưa hả, nhai đi nhai lại mãi, phiền quá đi mất. Thôi không thèm nói chuyện với huynh nữa, ta về ngủ đây.”

“Trong phòng Lục ca của đệ có người rồi.” Vương Kính Nguyên nói bằng giọng cợt nhả, “Đệ mà về là hỏng chuyện à nha.”

Ký Thanh cười khẩy: “Hỏng cái éo, Lục ca nhà ta cao giá lắm, còn lâu mới lọt mắt tiểu nha hoàn kia. Không tin thì ta cá cược với huynh, cá mười lượng bạc là huynh ấy sẽ đuổi người đi.”

Vương Kính Nguyên không muốn đặt cược, song hắn cảm thấy đàn ông đương độ tráng niên đều không thể cưỡng lại sự cám dỗ của mỹ sắc, vội nói: “Đâu đến nỗi ấy chứ, cô nàng kia tuy không phải bậc quốc sắc thiên hương nhưng cũng là một tiểu mỹ nhân xinh xắn mà. Trời đông giá rét, có nhuyễn ngọc ôn hương, ôi chao ~ sướng thế còn gì, Lục ca nhà đệ bị bệnh gì thế hả?”

Nói thế là đang hoài nghi Lý Ý Lan bất lực, nhưng Ký Thanh lại không giận, cậu chàng cười phá lên, chất giọng lanh lảnh đặc trưng của thiếu niên vang vọng khắp phòng

“Bị bệnh cố chấp chăng, không cần tốt nhất, chỉ cần hợp ý nhất. Người nhà bọn họ đều như vậy đấy, đại ca đại tẩu Lý gia cũng vậy mà huynh ấy cũng vậy. Cho nên ta mới nghĩ cách để huynh ấy thư thái một chút, con người ta một khi thư thái thì sẽ vui vẻ, vui vẻ thì sẽ sống lâu, nếu sống lâu, Lục ca sẽ có thể gặp được người thương của huynh ấy.”

Ý định hỏi tội của Lý Ý Lan bỗng chốc tan biến, cõi lòng ấm áp vô bờ, làm hắn lặng lẽ quay người đi trong tiếng cười thích chí xen lẫn cảm kích của Vương Kính Nguyên.

Ký Thanh vẫn tiếp tục mơ mộng hão huyền, bảo nếu Lý Ý Lan mà quyết tâm đẻ một đứa nhóc, vậy thì cậu sẽ được làm cữu cữu rồi ha ha ha ha.

Đoạn sau đó thì quá phi thực tế nên Lý Ý Lan cố gắng không nghe, chỉ thầm trả lời Ký Thanh rằng, Lục ca đã tìm được người ưng ý rồi, nhưng không tiện nói cho đệ, chính vì thể nào đệ cũng sẽ oang oang lên khiến ai ai cũng biết cho xem.

Lúc nhủ thầm xong câu ấy, hắn cũng vừa khéo đi tới cửa phòng Tri Tân. Khoảnh khắc nhìn thấy vị hoà thượng dưới ánh đèn, hắn cảm giác cõi lòng mình ấm áp chẳng khác nào gió xuân về.

Người trong phòng nhận ra hắn đã về, bèn quay đầu lại, ngước mặt lên làm biểu cảm “Đừng bảo tên này bị choáng váng nhé?” rồi cười bảo: “Đứng sững ở đó làm gì, vào đi chứ.”

Lý Ý Lan đi vào, lập tức được Tri Tân dúi một chén trà vào lòng bàn tay, chiếc chén nóng rực đến nỗi cầm chẳng nổi.

Tri Tân thấy hắn trở về tay không, bèn quan tâm hỏi: “Ký Thanh đâu, đã tìm được chưa?”

Lý Ý Lan dùng ngón tay cầm miệng và đáy chén, nói: “Rồi, nó đang chơi trong phòng đạo trưởng.”

Tri Tân liếc hắn một cái, cười nói: “Lúc ra ngoài sắc mặt ngươi đâu giống thế này, sao vậy, trong phòng đạo trưởng có chuyện gì hay ho à?”

“Không có mà.” Lý Ý Lan hoàn toàn không biết vẻ mặt mình bây giờ ra sao, hắn thuật lại nỗi phiền muộn của Ký Thanh, cuối cùng không hề trách móc mà chỉ nở nụ cười khổ.

Tri Tân nghe xong ngọn nguồn, tuy rằng cảm thấy Ký Thanh tự làm theo ý mình nhưng lại xuất phát từ ý tốt, Lý Ý Lan đã không giận thì người khác cũng không có tư cách xen vào chuyện giữa bọn họ. Tri Tân khen một câu rất ba phải “Lý Thanh rất tốt với ngươi”, sau đó nhắc tới mấu chốt của vấn đề.

Y hỏi: “Chuyện cô nương kia, ngươi định thu xếp thế nào?”

Xưa nay người giang hồ luôn hành xử dứt khoát, đã không nên tới vậy thì chỉ có thể đi, Lý Ý Lan nói thẳng: “Lát nữa ta sẽ bảo người đưa cô ta về nơi ở ban đầu.”

Tri Tân trầm ngâm một hồi rồi nói: “Ngươi để cô ấy về như thế, e là cô ấy sẽ bị trách phạt. Hay là vầy đi, đêm nay ngươi ngủ lại phòng ta, đợi trời sáng rồi đưa cô ấy trở về rồi cứ từ từ giải thích là được, kẻo lại để lại hiểu lầm không đáng có, ngươi thấy sao?”

Lý Ý Lan cảm giác ý chí của mình đang bị thử thách.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.