Từ Lạc Dương đến đấy cũng không gần, dù một đường chạy như bay, qua lại cũng phải hơn tháng, tăng thêm việc thương lượng với Việt Quốc, Hạ Hầu Phái tính toán thời gian, coi như là hết thảy thuận lợi, cũng phải hai tháng.
Quả thực là, một ngày bằng một năm.
Hạ Hầu Phái như hận không thể dính trên thân thái hậu. Thái hậu cũng không nói gì, không nói thích, cũng không nói ghét, chỉ là không quá quan tâm tới cô.
Hạ Hầu Phái chỗ nào còn lo lắng Thái hậu có cho cô sắc mặt tốt hay không, chỉ dè chừng nhìn Thái hậu, đem việc của A Kỳ đều đoạt mất, đốc thúc Thái hậu dùng thuốc, đốc thúc nàng ăn nhiều cơm, đốc thúc nàng nghỉ ngơi nhiều.
Tuy là dốc lòng chiếu cố như thế, Thái hậu vẫn ngày càng suy yếu.
Lòng Hạ Hầu Phái nóng như lửa đốt, hành trình của Ngụy Hội, mỗi ngày đều trình lên bàn cô, niên đại này xuất hành không tiện, kia đã là cực nhanh rồi, Hạ Hầu Phái còn ngại hắn chậm.
Trong nội tâm sợ hãi càng ngày càng nhiều, cô không biết nên làm sao bây giờ, người đứng trước sinh tử, đều thúc thủ vô sách.
Càng ngày càng nhiều danh y vào cung, Hạ Hầu Phái có nói, người trị hết bệnh, tiền thưởng vạn lượng, phong quan tấn tước. Trọng thưởng quan cao hiển hách, triệu tập bao nhiêu danh y, người trước ngã xuống, người sau tiến lên.
Mỗi một người đến, đều làm Hạ Hầu Phái dấy lên hy vọng, mà mỗi một người, đều sau khi bắt mạch Thái hậu, đều sợ hãi hạ bái, tự xưng không có năng lực.
Hy vọng một lần dấy lên, lại một lần dập tắt, đem người cô, linh hồn cô, khóa trong hỏa lò đau khổ.
Cô lo lắng cho bệnh tình Thái hậu, lại không thể tránh né mà nghĩ Thái hậu sở dĩ trúng độc, tất cả đều là vì cô. Nàng chẳng lẽ không biết bàn thạch không có thuốc chữa sao? Nàng tất nhiên là biết rõ, nhưng nàng vẫn uống vào. Nửa đêm tỉnh mộng, cô không ngừng mà suy nghĩ, tại giường bệnh lúc trước của tiên đế, A nương bưng bát súp có bàn thạch kia, nàng là như thế nào uống hết, lúc uống bát súp nàng đang nghĩ gì, nàng đã từng sợ hãi, đã từng do dự?
Mỗi lần nghĩ, đau lòng cùng áy náy giống mọc răng, cắn xé lòng của cô.
Mấy ngày này, mắt cô một đoàn nồng đậm xanh đen, thân thể nhanh chóng gầy gò. Cô luôn thần sắc hoảng hốt, thỉnh thoảng muốn hỏi Ngụy Hội đi đến nơi nào, hôm nay có đại phu triệu tập vào cung không.
Thái hậu để ở trong mắt, nàng không nói gì thêm.
Thẳng đến tuyết đầu mùa buông xuống.
Thời tiết đột ngột lạnh, Thái hậu ngồi ở trong phòng có lò sưởi, chậu than hồng vượng, đốt bốn bồn, bày ở khắp nơi trong điện, đem căn phòng nho nhỏ huân đến ấm ấm áp áp.
Hạ Hầu Phái đi vào, trong tay bưng 1 áo lông cáo mới. Màu lông tuyết trắng, không một tia tạp chất, trơn trượt mềm mại, bên trong lót bông, dùng tơ lụa may, đường may dày đặc, thập phần dụng tâm, nghĩ là do Hạ Hầu Phái cố ý căn dặn.
Cô đem áo lông cáo giao cho A Kỳ, cùng Thái hậu nói: "Nhi cho bọn hắn làm thêm mấy thân xiêm y, dâng cho A nương mặc qua mùa đông."
Thái hậu nhìn thoáng qua, cũng không có lấy xem.
Hạ Hầu Phái cũng không để ý, ngồi vào bên cạnh nàng, xem nàng thần sắc tức giận, hỏi: "A nương hôm nay có khá hơn chút?"
Một mặt nhìn nàng nói, một mặt muốn sờ mạch Thái hậu.
Thái hậu dấu tay trong tay áo, Hạ Hầu Phái biết nàng không muốn, chỉ ấm áp cười cười, cũng không miễn cưỡng, nhưng dung nhan như ngọc kia lại càng thêm lo lắng tiều tụy.
Thái hậu nhìn về phía cô, thở dài một tiếng, ngồi dậy đi vào nội thất. Hạ Hầu Phái vội vàng ngồi dậy đi theo, muốn đi theo, lại sợ Thái hậu có ý tránh cô.
Cô ở trước cửa bồi hồi một lát, vẫn theo đi vào.
Cung nhân trong nội thất đều bị đuổi đi, lòng Hạ Hầu Phái xiết chặt, A nương hẳn là nói ra suy nghĩ của mình.
Cô vẫn là đi vào, Thái hậu ngồi ở trên ghế dài đợi cô.
Nàng rất gầy, nguyên bản áo bào vừa người, lại lộ ra rộng thùng thình như thế, vắng vẻ như thế, làm cho người nhìn khó chịu, sắc mặt của nàng cũng tiều tụy, làn da trắng, không một tia huyết sắc, giống như trong suốt.
Hạ Hầu Phái cắn cắn môi, đi qua, ở trước mặt nàng ngồi xuống.
Thái hậu cụp mắt nhìn xuống, nàng nói: "Ngươi gầy đi rất nhiều."
Hạ Hầu Phái hốc mắt nóng lên, vội cúi đầu che giấu.
Thái hậu nhìn cô, dịu dàng cười cười, nàng nói: "Ngày ấy, ta nói không tin ngươi nữa, cũng không muốn làm mẹ của ngươi nữa, không phải sự thật."
Giọng nói của nàng rất nhẹ nhàng, mang theo tràn đầy nuông chiều.
Hạ Hầu Phái cả kinh, lập tức vui vẻ, dung mạo vui lên, mắt sáng lúng liếng, cô cực nhanh ngẩng đầu.
"Mẫu thân làm sao không thích hài tử. Trọng Hoa, ngươi ước chừng không biết, ta ngay từ đầu cũng không nghĩ muốn hảo hảo dạy ngươi. Ngươi là hài tử của Lý thị, ta không dám nuôi hổ gây họa, thầm nghĩ cho ngươi tốt tốt lớn lên, bình thường cả đời mà thôi. Mà giữa người với người là có duyên phận đấy, ngươi lúc nhỏ, thật ngoan ngoãn, cũng không vô cớ khóc thút thít, mỗi lần thấy ta, đều cười, cũng sẽ đòi ta ôm, tâm ta cứng rắn, cũng không có cách nào thờ ơ mãi. Ta nghĩ, nếu Thập nhị của ta mà còn sống, cũng sẽ nghe lời giống như ngươi a."
Thái hậu nói xong, trong mắt của nàng xuất hiện một vòng hồi ức, nhàn nhạt, nhưng lại thẫn thờ ghi lòng tạc dạ.
Hạ Hầu Phái không muốn nghĩ, lúc này A nương nghĩ chính là cô, hay là vị ca ca vô duyên xuất hiện kia, chẳng qua là cô biết rõ, cô không bao giờ muốn bị gọi là Thập nhị lang nữa.
"Ngươi từ từ lớn lên, thông minh hiếu thuận, tâm ta cũng không thể đối với ngươi cứng rắn nữa, ta không tự chủ được mà tự mình dạy bảo ngươi, không muốn lãng phí tài năng của ngươi. Ngươi một ngày so với một ngày xuất sắc hơn, tất cả Hoàng tử, không có một cái nào giỏi hơn ngươi. Khi đó, ta biết ngay, ngươi là hào quang, che giấu không được, ta muốn dạy ngươi giấu dốt, trước lúc lông cánh đầy đủ, thì phải Thao quang dương hối (dấu nghề). Trong quá trình này, ta hầu như đã quên ngươi là hài tử Lý thị, nếu như ngươi một ngày nào đó biết được chân tướng, chúng ta có thể trở mặt thành thù. Trong lòng ta, không chỉ có một người, phía sau còn có Thôi thị, hơn ngàn miệng ăn, cùng ta vinh nhục, ta nên vì bọn họ suy nghĩ, nên khiến ngươi tầm thường vô vi."
"A nương..." Hạ Hầu Phái thấp giọng kêu, một loại tâm tình tên là khổ sở, đầy tràn lồng ngực cô, cô cảm thấy khổ sở, cũng không phải vì chính mình, mà là vì A nương.
Thái hậu nở nụ cười một chút, ánh mắt nàng nhìn Hạ Hầu Phái thủy chung dịu dàng, giống như mười chín năm nay.
"Mà ta làm không được, đời này kiếp này, việc duy nhất ta làm không được, chính là hủy ngươi. Lúc ta còn tại thế khó xử, cũng đã không tự chủ được mà mưu tính cho ngươi, lo lắng cho ngươi, vì ngươi trải đường, để cho ngươi đi không khổ cực. Thời gian dần trôi qua, ta cũng không thèm nghĩ nữa, này ước chừng chính là duyên phận, từ nay về sau nếu có quả đắng, ta cũng vui như ăn mật. Ngươi là hài tử của ta, ta sao có thể không thích ngươi? Ngươi làm cái gì, ta đều tha thứ."
Mắt Hạ Hầu Phái đã ngấn nước, Thái hậu nhìn cô, ánh mắt dịu dàng dần dần mang theo trách cứ, nhưng trách cứ này, cũng vẫn như vậy dịu dàng: "Thế nhưng Trọng Hoa, ngươi có thể nào đối với ta sinh ra ý nghĩ như vậy. Ta không chỉ một lần nghĩ tới, có phải ta không dạy tốt ngươi hay không, ngươi làm như vậy, trên đời này nhiều người như vậy, nam tử, nữ tử, cũng nên có một người có thể cùng ngươi làm bạn cả đời, người nọ sẽ không là ta, cũng không nên là ta. Ngươi làm cho ta quá thất vọng, ta thật sự, không nghĩ muốn gặp lại ngươi."
Nàng chưa từng nói nhiều như vậy, thêm chuyện thân thể nàng suy yếu, lộ ra thập phần mỏi mệt, trên mặt tái nhợt nổi lên ửng đỏ không bình thường, có một loại đẹp kinh tâm động phách, cũng khiến người lo lắng kinh hồn bạt vía.
Nàng như vậy rất nghiêm túc nhắc tới chuyện này với cô, Hạ Hầu Phái cũng không có như trước hoài nghi cùng khó hiểu, chẳng qua là tự trách, bởi vì cô, mà A nương trúng độc, cũng bởi vì cô, mà A nương không cách nào bình ổn tinh thần, tốt tốt dưỡng bệnh.
Cô đã khiến nàng bận tâm đến mức nào? Có lẽ, cô yêu, chính là lỗi, lúc vừa mới bắt đầu, đã không nên có.
Cô bởi vì áy náy tự trách mà cúi đầu, không nhìn thấy trong mắt thái hậu là bất đắc dĩ cùng thương tiếc.
Thái hậu đưa tay, nhẹ nhàng nhéo nhéo vành tai cô, nàng ấm giọng nói: "Trọng Hoa, ngươi về sau không cần trở lại, ta thật sự không có cách nào đối mặt với ngươi."
Hạ Hầu Phái mãnh liệt ngẩng đầu, cô nhìn Thái hậu, thanh âm mềm xuống, cầu khẩn: "A nương, để cho ta chăm sóc ngươi một đoạn thời gian, chờ ngươi khỏi bệnh rồi, ta liền không xuất hiện trước mắt ngươi nữa. Ngụy Hội đã vượt sông rồi, rất nhanh sẽ có kết quả, ta chỉ cầu trước lúc ngài khỏi hẳn, không cần đuổi ta đi."
Thái hậu lắc đầu nhẹ đến không thấy, không để cho cô có cơ hội cự tuyệt.
Hạ Hầu Phái hối hận, cô tưởng rằng cả đời cô sẽ không hối hận về tình ý đối với Thái hậu, nhưng bây giờ, cô hối hận. Nếu như cô quản tốt lòng mình, nếu như cô không dung túng chính mình, liền sẽ không khiến cho A nương thương tâm.
A nương nên có một đứa bé hiếu thuận, nên có một đoạn năm tháng, mặc dù khó khăn, nhưng vẫn hết sức ấm áp, rồi một cái tuổi già an nhàn, chứ không phải bị cô huỷ.
Hết thảy đều là bởi vì cô tham lam, bởi vì cô không biết đủ.
Hạ Hầu Phái hai mắt nhắm nghiền, cô cảm thấy, không cách nào đối mặt, với nàng.