Sáng thứ 7 mùa thu ôi bức. Thời tiết mùa này cứ như những cô cậu mới lớn đầy kiêu hãnh vậy, cứ thể hiện độ ôi bức của mình một cách chẳng kiêng dè, đến khi đám mây kia nặng trĩu, thì lại mưa li bì không thôi.
Hôm đó, Vy ăn bận đơn giản với chiếc quần dài và áo thun nâu sẫm. Vì trời buổi sáng hôm đó bắt đầu đón những tia nắng đang gắt dần lên, nên cô đành khoác thêm chiếc áo khoác dài tay trước khi đi ra khỏi nhà.
Cô bé đã xin phép mẹ ra khỏi nhà để học nhóm nên cũng đành mang theo balo để tăng độ tin cậy. Vy chạy xe đạp điện bon bon trên đường, đón nhận cơn gió ngoài trời vào buổi sáng cuối tuần đầy trong lành. Cũng lâu lắm rồi nhỏ không mấy khi ra khỏi nhà sớm như vậy, cuối tuần bình thường của nhỏ chỉ quanh quẩn ở nhà với cái điện thoại và Ánh. Và thật kì lạ, bầu trời hôm đó có phải là vì nó có mặt hay không mà trở nên nóng nực hơn mọi khi. Cái hanh khô thổi lướt qua rát cả da, nhưng lòng của nó thì mát rười rượi.
"Ây! Đến sớm thế!"
Vy dáo dác tìm thấy Yến đang ngồi ở trong tiệm cà phê một mình, đang vẫy tay gọi Vy.
"Mình trừ hao nếu xe có vấn đề!" Vy thành thật đáp.
"Mấy đứa kia mà suy nghĩ giống bà chắc tôi cũng đỡ khổ!"
Vy thấy Yến bĩu môi chán chường khi nhớ đến bạn mình. Vy chưa từng đi trễ trong bất cứ sự kiện nào, nếu là không thích hay thế nào đi nữa Vy đều tử tế đến sớm hơn giờ hẹn, đó chắc là thói quen mà nhỏ được bố mẹ tập cho từ nhỏ.
"À! Thế hôm nay có Minh không?" Vy hỏi.
Tự dưng sau câu hỏi mà nó cho là bình thường đó, Yến nở một nụ cười đầy ẩn ý, cô di chuyển chỗ ngồi lại sát bên Vy, giọng thì thầm.
"Có phải bà thích Minh không?"
Nghe vậy, Vy giật mình chẳng ngờ tới. Suốt cả 17 năm cuộc đời qua, Vy còn chưa từng nghĩ đến yêu đương một lần nào cho đến khi Yến nhắc đến.
"Không có!" Nhỏ ngơ ngác chối vì không hiểu sao Yến lại nghĩ vậy.
"Thiệt không đó? Tôi thấy bà cứ nhìn nó miết, khai thật đi! Tôi làm quân sư cho, tôi biết sơ sơ về nó một chút nè."
Yến vẫn kiên quyết tin vào cảm giác của mình mặc kệ Vy có từ chối.
Vy cười ngượng vì sự nhiệt tình quá đà của Yến, dù sao họ cũng mới nói chuyện đây. Mà có vẻ Yến đã tỏ ra rất thoải mái với mình, khiến Vy khó thích ứng kịp.
"Thật! Tôi chỉ muốn kết bạn với cậu ấy thôi." Vy thật thà.
"Hừm! Cũng đúng!'Tình bạn là mảnh đất phù hợp để gieo xuống hạt mầm tình yêu' mà." Yến vẫn kiên quyết 'đẩy thuyền' cập bến.
"A! Câu đó của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh đúng không? Bà cũng là 'fan' của bác ấy hả?" Vy tự nhiên nhận ra lời văn quen thuộc đó, rạng rỡ thốt lên.
"Đúng rồi! Bà cũng đọc à?"
Yến còn rạng ngời hơn thế. Cả hai như tìm thấy được một nốt nhạc chung trong một dàn giao hưởng phức tạp.
"Tôi mua nhiều sách của bác ấy lắm!"
"Ôi! Thích thế! Bữa nào cậu cho tôi mượn nha!"
Vy vui vẻ hạnh phúc khi có người ngỏ ý mượn sách của mình. Đó là cảm giác của những người sưu tầm sách, tìm được người như mình và chia sẻ thật nhiều về kho sách đồ sộ của mình.
"Ừm, nhất định!"
Vy biết mình cần cẩn trọng hơn trong việc kết bạn nhưng đó giống như là lời khuyên của mẹ vậy, sẵn sàng quên bẫng đi khi tâm trí mình thoải mái hạnh phúc với câu nói 'chắc không sao đâu'.
Đúng vậy, cô bé đầy sự nghi ngờ với thế giới nhưng luôn chọn đi trước suy nghĩ. Dù sao thì, không ai ngăn nổi bản năng tò mò của chính mình mà.
Sáng đó, chỉ có Vy và Yến đến sớm nhất, ngồi cùng nhau ở quán nước, chọn uống hai loại nước khác biệt, cà phê đen đá không đường và trà sữa kem cheese. Nhưng lại chia sẻ sở thích của mình một cách rất hòa hợp.
- -
"Đây là thành viên mới của nhóm mình nha! Tên là Bảo Vy."
Một lúc sau, khi tất cả mọi người đã có mặt đông đủ thì Yến với tư cách nhóm trưởng, cũng xung phong giới thiệu Vy đến mọi người.
"Dạ! Chào mọi người, mong được giúp đỡ trong tương lai ạ."
Vy hiền lành cúi người, đương nhiên mỗi khi Vy xuất hiện là cả một bầu trời ấn tượng tốt. Ai cũng nghĩ cô bé này thật sự vô hại và sống rất tử tế. Tất nhiên là ngoại trừ Minh.
"Đây là Ngọc, bên kia là Nam, đối diện là Thư, ngồi kế bên là Mai và kia là Minh."
Yến đưa tay chỉ tên giới thiệu từng người cho Vy nhưng cô chỉ gật đầu cho có vì không thể ghi nhớ hết trong lần đầu tiên. Chỉ thấy mọi người ai cũng tươi cười vui vẻ như nhau và đặc biệt là vô cùng hoạt bát.
"Bắt đầu luôn ha."
"Chuyện gì không quen cứ nói tôi."
"Tụi tôi bàn với nhau địa điểm rồi, mình chọn nơi dễ dàng dọn dẹp để cho bà tập quen dần á."
Người này chưa nói hết đã có nhiều người lên tiếng nói thêm. Cứ liên tục như vậy chẳng có khoảng nghỉ.
"Đừng ngại ngùng gì nha, cứ thoải mái đi tụi này nhìn mặt nó bặm trợn vậy thôi chứ tụi nó không đáng sợ đâu."
"Haha, mày phải nói thằng Minh á."
"Thằng đó mặt nó vậy thôi chứ thật ra tính nó cũng vậy luôn á! Haha."
"Nè không nói xấu bạn thế nha."
"Họ giỡn á, mọi người ở đây ai cũng tốt bụng hết nha."
Vy choáng ngợp trước một tràn sôi nổi của họ. Trông họ vui đùa thoải mái với nhau như vậy, Vy có chút không quen, vì là lần đầu tiên nó được tham gia vào một nhóm bạn quá đỗi sôi động. Còn nó thì nhạt nhẽo và chán ngắt nên có phần e dè trước một nhóm người tỏa sáng rực rỡ như tia nắng kia.
"Được rồi! Đừng làm quá, người ta sợ!"
Yến đến khoác tay lên vai Vy rồi tiếp tục cười ẩn ý.
"Để giúp Vy lần đầu làm việc này, tao cử một người ra đi theo có nhiệm vụ chăm sóc Vy nha."
Nghe vậy mấy người còn lại hào hứng giơ tay. Vẫn là trừ Minh ra, cậu ta trưng ra vẻ mặt đầy khó chịu từ nãy giờ, chẳng thèm nhìn lấy Vy lấy một ánh mắt.
"Minh! Mày với Vy một đội, giúp đỡ bạn nha. Từ chối là tao kí đầu!"
Yến dứt khoác nói làm Minh lập tức phản ứng lại ngay. Cậu ta càng cau có bực bội hơn khi nghe thấy vậy.
"Nè! Biết tao không thích nó mà?" Nó nghiêm túc nói.
"Thế thì 'out' đi! Tao làm nhóm trưởng cũng mệt lắm chứ?" Yến cũng nghiêm túc đáp trả.
"Làm gì ghét người ta vậy ba?"
"Ẩu rồi đó? Ai lại đi nặng lời với con gái bao giờ."
"Trông người ta đàng hoàng quá mày ghét hả? Thôi tịnh tâm lại đi Minh!"
Nhiều người lên tiếng đóng góp. Khiến Minh càng cảm thấy kệch cỡm hơn nhưng lại chẳng thế rút lui, chỉ thấy nó chốt hạ một câu.
"Tụi bây thì biết gì về nó."
Dù nói vậy nhưng có vẻ cậu ta cũng không còn tỏ ra phản đối gì nữa với sự phân công của Yến.
Vy ngước mắt nhìn Yến thì thấy cô ấy nheo mắt đáp lại đầy tự tin. Hình như, Yến vẫn đang hiểu lầm rằng Vy thích Minh nên hăng say hứng thú với công cuộc 'đẩy thuyền' bất chấp này.
- -
Một lúc sau, chính thằng Minh là đứa đứng chán ngắt một chỗ sai bảo Vy làm tất cả.
"Mày cứ vớt rác bỏ vào túi! Những thứ như mảnh chai vỡ thì dùng kẹp gấp bỏ sang một bên."
Minh lười biếng đưa tay chỉ chỉ rồi nói. Dứt câu nó lập tức quay đi ra ghế đá gần đó ngồi nhìn.
"Nhưng mà tôi vớ không tới."
Vy ngơ ngác nhìn vào con kênh nông, nước thì đen ngòm lại còn trôi lềnh bềnh đầy rác trước mắt mà hỏi.
"Thì bước xuống đó nhặt đi!"
Minh vẫn thờ ơ nói, nó bắt đầu cởi đôi găng tay đã mang trước đó rồi lôi điện thoại bấm bấm gì đó, làm ra vẻ bận rộn.
"Nhưng chỗ này rất bẩn mà!"
Vy thì vẫn nhăn mặt đứng trên bờ không chịu nhúc nhích. Nó cứ thắc mắc đủ thứ, lòng nó cũng chẳng muốn lao xuống kia, vì chỉ cần đứng gần chỗ này thôi thì mùi hôi thối cũng xộc lên khiến nó muốn nôn.
"Ừ đúng rồi! Đương nhiên nó bẩn thì tụi tao mới đi dọn! Làm được không? Không được đi về!"
Minh vẫn tiếp tục giữ dáng vẻ thờ ơ nói, tay vẫn bấm bấm điện thoại không để tâm.
"Vy! Mặc đồ bảo hộ vào nè! Ê thằng kia giúp con người ta đàng hoàng mạy, lại giúp Vy mặc áo bảo hộ đi! Việc này của mày mà." Một bạn nam từ phía xa lên tiếng nhắc nhở.
Vy không hiểu chỉ biết đứng nhìn Minh chờ đợi, nó cũng không biết làm gì hơn ngoài chờ sự giúp đỡ của Minh. Cậu ta cũng buông điện thoại, nhìn Vy một hồi lâu rồi bực dọc đi lấy áo bảo hộ cho nó.
"Đây mặc vào đi. Nhìn tụi kia mặc sao thì mặc y vậy!"
Minh ném bộ đồ cho nhỏ rồi tiếp tục ngoảnh mặt làm ngơ. Vy cũng bối rối cầm lấy rồi quan sát mọi người mặc nó. Vy cứ loay hoay thực hành y hệt, nhưng vẫn không sao mặc vào đàng hoàng được.
Chỉ khi mọi người đã bắt tay vào dọn dẹp thì nhỏ vẫn còn đứng trên bờ lúi húi tìm cách mặc đồ.
Cho đến khi Yến phát hiện ra thằng Minh lại bỏ bê bạn đồng hành của mình, nên đi đến vả cho nó một cái nữa, thì thằng Minh mới cọc cằn đi lại giúp tiếp cho Vy.
"Đưa đây! Có cái áo mặc không xong!"
Minh cau mày, tay mạnh bạo nắm lấy quai áo kéo mạnh, làm nhỏ loạng choạng.
Minh thoăn thoắt chỉnh lại chiếc áo cho ngay ngắn lên người Vy. Dáng người cao lớn của Minh che lấp cả người Vy, nó hết kéo rồi lại giật để chỉnh bộ đồ cồng kềnh đó, khiến cho nhỏ chẳng khác nào một đứa trẻ mẫu giáo đang được anh trai chỉnh quần áo cho đi học.
Vy ngượng nghịu chịu trận, nó rất ít khi để người khác chạm vào người mình chứ đừng nói đến người ấy là nam. Nhưng vì bản thân nó vô dụng nên cũng đành cố cất đi sự khó chịu trong lòng mà để mặc cho Minh vùng vằng chỉnh bộ đồ cho mình.
"Xong! Cố mà làm cho tốt đừng phiền đến tao nữa."
Khi đã xong xuôi nhiệm vụ, Minh liếc con nhỏ rồi cảnh cáo. Nhưng hình như, kể từ ngày gặp Vy, cậu ta nói ra biết bao lời cảnh cáo cũng đều trở nên vô dụng hơn bao giờ hết. Có khi càng cảnh cáo thì điều đó càng xảy ra.
"Úi! Con Vy nó đâu rồi!"
"Nó té, nó té kìa!"
"Đỡ nó đi."
"Minh!"
Mọi người hốt hoảng la lên.
Vy vì có dáng người thấp bé, nên dù mực nước có thấp cỡ nào thì khi nó vấp chân té cũng làm cho cả người chìm nghỉm xuống dòng nước đen kịt kia.
Minh cũng giật mình, nghe thế cũng quay sang thấy nhỏ đang vẫy vùng trong mực nước chỉ đến bắp chân của Minh. Cậu ta theo phản xạ túm lấy cổ áo của Vy lôi lên.
Vy bị túm cổ áo làm cho đứng thẳng người lại, cả người nó ướt sũng. Bùn đất và rác thải cứ thế dính đầy tóc nó, chui cả vào đồ bảo hộ vốn chỉ che chắn tới ngực.
Minh càng thêm chán nản nhìn nhỏ bằng đôi mắt không thể chán chường hơn. Cũng chẳng buồn nói thêm gì nữa. Mọi ngôn từ đều bất lực để miêu tả nội tâm của Minh lúc này. Hoặc nó đang cố kìm nén không phải bật ra một tràn câu từ 'mỹ miều' đến nhỏ.
-
Vẫn là Minh phải đưa nhỏ lên bờ. Sự bực bội cứ càng ngày càng tích góp trong lòng cậu ta nhiều hơn.
Vy bị mắc kẹt lại nơi đó cùng bộ dạng thảm hại, vì chẳng thế về nhà với bộ dạng như thế cũng không biết nên làm gì tiếp. Nên nhỏ chỉ biết ngồi co ro ở đó trong bộ đồ ướt sũng và bốc mùi. Yến phải chạy thật nhanh về nhà mình để lấy đồ cho Vy thay đỡ.
Trời đã chuyển sang trưa nhưng mọi người vẫn chưa thể quay lại việc của mình. Tất cả mọi người đứng gần đó cũng ngừng tay khi tìm cách giúp đỡ Vy.
Chẳng dừng lại ở đó, vì sức khỏe ốm yếu của Vy lần đầu tiếp xúc với những gì ô nhiễm nhất, khiến nhỏ không thể thích ứng được mà nôn ra. Nhỏ khiến tất cả cuống cuồng lên đỡ nhỏ, tìm đủ cách giúp Vy thoải mái trở lại. Và thay vì phải làm công việc dọn dẹp môi trường cộng đồng như mọi khi. Thì hôm nay, mọi người trong nhóm lại chuyển sang dọn dẹp và chăm sóc cho Vy.
Mình không tham gia vào công việc mới đó, chỉ đứng từ xa nhìn mà trầm ngâm cau có, nó chẳng nói gì nhưng lại tích tụ sự bực tức của mình vào lòng, từng chút từng chút căng phồng.
Cho đến khi mọi chuyện đã được giải quyết xong, nhỏ lại chuyển sang say nắng. Mọi người một lần nữa xúm xụm chạy đôn chạy đáo chăm sóc cho Vy lần nữa, không một ai nói gì. Họ đành dừng tất cả hoạt động trong kế hoạch ngày hôm đó lại.
"Mày không thấy mày cực kì phiền phức à!"
Trong lúc, mọi người đang chuẩn bị thì rời đi thì cục tức nãy giờ của Minh không thể chịu được nữa mà bộc phát.
"Tôi chưa quen lắm. Lần sau.."
Nó rụt rè giải thích. Nhưng chẳng đợi nổi cái giọng thều thào ấy nói xong, Minh đã cắt lời.
"Còn có lần sao? Rõ ràng việc này không hợp với mày, mày là đứa cũng chưa bao giờ thích mấy việc như vậy! Mày đến đây là vì có ý đồ gì khác đối với tao đúng không? Vẫn muốn tao quay cái nơi mà mày từng cố đuổi tao đi à?"
"Minh! Thôi!" Yến hét lên.
"Để tao nói hết! Mày đến đây để làm gì?"
Minh vẫn cố nói cho bằng hết, nó đang cực kì tức giận bởi đã ngứa mắt từ nãy đến giờ.
"Tôi xin lỗi!" Nhỏ mệt mỏi nói, lòng cố nuốt đi cơn uất ức mà nó đang chịu đựng.
"Mày đến đây làm gì, nói đi!"
Minh vẫn dành sự kiên nhẫn cuối cùng hỏi lại nó, Vy chỉ im lặng không đáp. Không gian của hai người càng trở nên căng thẳng hơn. Vy vẫn bày ra dáng vẻ lầm lì quen thuộc, tuyệt nhiên không muốn trả lời.
"Này!"
Minh cực ghét cái tính đó của nó. Cậu ta tức giận nắm lấy tay Vy kéo mạnh, nó tiếp tục làm Vy loạng choạng.
Mọi người cạnh đó lập tức nhảy vào can ngăn, vài tiếng la hét inh ỏi cả lên. Náo động cả một khoảng trời, Vy vì cơn uất ức kìm nén nãy giờ mà càng mệt mỏi hơn, nó nghĩ rốt cuộc nó làm gì sai đến nông nỗi này. Tại sao chỉ riêng nó là muốn mọi thứ trở lại, nếu nó sai thì cả thằng Minh cũng không phải là vô tội. Nhưng chỉ riêng nó là cố sửa chữa lại mọi thứ một cách nhục nhã như vậy.
"Tôi chỉ muốn cậu quay lại trường học! Đó là tất cả tôi muốn. Tôi cũng đã hết lần này đến lần khác xin lỗi rồi, vậy sao cậu còn lên mặt làm gì? Không phải mọi chuyện tồi tệ xảy ra với cậu cũng có một phần lỗi của cậu trong đó à?"
Vy cuối cùng cũng mất kiên nhẫn, nó đẩy tất cả tay của mọi ra để nói ra hết sự kìm nén trong lòng mình. Đứng trước cậu ta, cô bé còn chẳng muốn giữ hình ảnh đàng hoàng của mình nữa, nó chỉ muốn hành xử theo cái cảm xúc mà nó đã cố kìm nén.
"Lỗi của tao? Mày đúng là một đứa kinh tởm!"
Minh đầy sự bất bình nói từng câu nặng nề như những viên đá nặng trĩu đang lặn sâu vào đại dương của cơn tức giận. Vy chỉ cảm thấy mình như dồn vào một con đường cùng, chẳng thể lui được nữa, chỉ muốn tiến lên thoát khỏi đó.
Nhỏ rốt cuộc nghĩ tại sao mình phải chịu đựng một tên hống hách như vậy để sửa chữa một sai lầm mà cả hai gây ra.
"Vậy thì việc bắt nạt tôi, giả vờ trưng ra bộ mặt thờ ơ, khiến tôi gãy chân. Tất cả việc đó từ đầu là ai gây ra, tôi cũng nghĩ mình chưa từng nói dối, đó dù sao đó cũng là sự thật, tất cả là do cậu làm! Thằng khốn!"
Nhỏ mặc kệ tất cả, nó không cam tâm nữa chỉ biết gào lên đổ hết lỗi cho cậu ấy. Nó vốn không nên mang cảm giác thương hại cậu ta mà làm mấy trò vô bổ như thế này. Lần đầu tiên trong cuộc đời của nó, đứng đây và tuôn ra những từ ngữ nặng nề đến trước mặt người khác như vậy. Chỉ biết là cảm xúc bức xúc đó càng ngày càng dâng lên cao lấn át lí trí của nó, không thể dừng lại được nữa.
Cơn điên tiết của Minh như đạt đến tột đỉnh. Nó mạnh mẽ đi tới, mọi người xung quanh cũng sợ điều không hay xảy đến nên lập tức ngăn cả hai người họ lại. Vy vẫn đứng yên đó, ngước mặt nhìn trân trân vào cậu ta không chút dao động.
"Đúng! Tất cả là do tao. Nhưng mày xứng đáng bị như vậy! Tao tuyệt đối sẽ không bao giờ xin lỗi mày cũng như quay lại cái trường học khốn khiếp đó. Mọi chuyện đã xảy ra, không phải cứ khiến tao quay trở lại cái nơi đó là sẽ coi như không có gì nữa, đó chỉ là đối với mày. Chứ với tao mãi mãi không có gì quay trở lại được như trước nữa."
Minh tức đến run người nhưng vẫn cố nói rõ từng chữ cho Vy hiểu, điều mà nó đã phải chịu đựng sau sự kiện lớn nhất cuộc đời của mình. Hình như cả hai người họ vẫn giữ một lòng tự trọng ích kỷ của riêng mình rất lớn, chẳng ai muốn hiểu điều mà sự thật đang diễn ra, chỉ chăm chăm bảo vệ cái lý lẽ đầy cảm xúc của mình đến cùng.
"Ừm! Từ đầu tôi đã không thích làm những trò vô bổ này rồi, chỉ có một tên ngu ngốc như cậu mới bỏ học để đi làm những thứ nhảm nhí như thế này. Đó là cuộc sống ngu ngốc chẳng có ích gì! Mặc kệ cậu có muốn quay lại hay không, tôi cũng không muốn quan tâm nữa! Tôi thà làm một con người kinh tởm còn hơn là cố gắng làm bạn với cái tên ngu.."
Vy dừng lại một chút rồi lại đưa ra đôi mắt ấm ức nhìn cậu ta, nói câu cuối trước khi quay mặt đùng đùng bỏ đi.
".. Cậu chịu đựng những gì cậu chịu thì tôi cũng đang phải chịu đựng những gì tôi có, đừng thể hiện mình là kẻ duy nhất mệt mỏi ở đây."
Càng nói Vy càng không hiểu sao mình lại dám nói ra hết suy nghĩ mà mình đã cố kìm nén như thế, nó biết điều đó hoàn toàn là không nên, suy nghĩ thật nào cũng sẽ khiến mích lòng rất nhiều người khác chứ không chỉ với riêng Minh.
Nhưng hình như đó là tất cả sự bực bội từ khi nó phải cắn răng trải qua đủ mọi khó chịu trong ngày hôm nay. Nó đã cố kìm nén đến mức làm nó mất trí thật rồi, để rồi nó chấp nhận không muốn kìm chế bất cứ thứ gì nữa, suy nghĩ quá nhiều khiến nó nặng nề, thà rằng cứ trút hết một lần trong một hoàn cảnh thích hợp như vậy.
Cố gắng làm những công việc mà nó chưa từng làm, chỉ vì muốn chuộc lại lỗi lầm nhưng cậu ta cứ được nước lấn tới, sẵn sàng dẫm đạp lên lòng tự trọng của mình. Nó không muốn suy nghĩ một cách cẩn trọng để giữ gìn thể diện cho bất cứ ai cả. Vì lòng kiêu hãnh mà nó có cũng đã bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn mất rồi.
Nhưng câu nói này của nhỏ lại khiến tất cả mọi người trong nhóm im lặng khác thường. Yến cũng chỉ đứng im bật nhìn chăm chăm vào Vy. Minh cũng chẳng muốn nói nữa, vì sự khinh bỉ lớn nhất nó dành cho đối phương là sự im lặng.
Chỉ thấy bóng lưng của Vy đi rất nhanh, sau khi trút bỏ hết sự khó chịu trong người. Nó chẳng muốn nghĩ gì nữa, chỉ thấy một ngày vô nghĩa đáng quên nhất dần trôi qua. Nhỏ kiên quyết sẽ không bao giờ đến gặp tên đó nữa, lòng nó thề thốt bằng mấy lời thề cay độc nhất.
Buổi chiều mùa thu hôm đó, nhiệt độ nóng nực vẫn còn rất khó chịu, dù đã qua rồi cái nắng chang chang lúc trưa, nhưng hình như sự ôi bức vẫn còn để lại rất nhiều dư âm. Cái không khí nóng nực, hầm hậm cứ khiến con người ta bứt rứt bực dọc. Hình như cái nóng bức quên mất rằng không chỉ riêng mình nó là có lòng tự trọng. Để rồi sau đó, cơn mưa như trút nước đổ ào xuống bất chợt, cứ thế lâm râm ẩm ướt cả một tuần mà không thể ngừng lại được.