Thanh Âm Thanh Xuân

Chương 1: Sự đối lập




Bảo Vy là cô gái vừa tròn 17 tuổi, một cô học sinh nhỏ chăm chỉ và có một cuộc sống rất bình dị. Vy có dáng người nhỏ bé, chỉ cao 1m55. Gương mặt nhỏ xíu, và giọng nói quá mức nhỏ nhẹ, tóc nhỏ dài ngang vai thẳng tấp chưa một lần uốn duỗi, nó được buộc đơn giản bằng sợi thun sẫm giản đơn. Chỉ thoáng qua bằng vẻ bề ngoài ấy thôi, cũng khiến người đối diện phải thốt lên 'Đây chắc là con nhà người ta trong truyền thuyết'.

Và đúng như lời đồn, từ lúc bước vào những năm cuối cấp, cô bé đã xác định việc học là quan trọng nhất. Cô bé cũng sở hữu trí thông minh từ bố mẹ nên việc học đối với cô bé không phải là trở ngại. Ba mẹ của nhỏ đều có một công việc ổn định, họ có một công ty tư nhân. Vốn là gia đình khá giả nên bố mẹ nhỏ luôn đầu tư lo lắng cho việc học của con mình tối đa. Có thể nói cô bé được bảo bọc trong một gia đình gia giáo cực kì tốt, cả ba và mẹ đều dành thời gian quan tâm đến con mình, chưa bao giờ bỏ bê Vy. Vy cũng chưa thiếu thốn bất cứ điều gì kể từ lúc sinh ra, cô là mẫu người mà biết bao phụ huynh ao ước. Không bàn đến mối quan hệ bạn bè, nhưng với người lớn, Vy luôn tạo ấn tượng tốt, không người nào mà không thích cô bé.

Nhưng có một điều, ta không thể đoán được suy nghĩ của cô gái trẻ đang bước sang tuổi dậy thì, cô bé có mãn nguyện với cuộc sông ấy không? Chỉ thấy nhỏ không hề ý kiến gì cả, răm rắp nghe lời tất cả người lớn.

Vy học lớp 11A8 ở trường tư lập. Câu chuyện học đường của Vy vốn chẳng có gì đặc biệt, cô trải qua lớp 10 một cách quá đỗi bình thường. Đến lớp, ghi chép bài đầy đủ, đi về, đến chỗ học thêm, và lại đi về. Ngày mới vẫn là một quỹ đạo không hồi kết ấy. Cho đến khi cô bé chuyển lớp lên 11, một thành viên đối nghịch hoàn toàn với cô bé xuất hiện, đó là lúc cả lớp và thầy cô chú ý đến cô bé. Hoặc họ đem ra so sánh hai tấm gương ấy chỉ để giảng dạy nhiều bài học trong cuộc sống sau này, hoặc nhiều bạn nghĩ ra đủ thứ thể loại tình trường giữa hai cục nam châm khác biệt ấy.

Hoàng Minh cũng là một cậu trai 17 tuổi, cậu không lễ phép, không biết chăm chỉ, không biết học hành, không biết nghe lời và không biết ước mơ. Vì không biết phải nghe lời nên dù có ai dạy cậu nên làm gì đi nữa, cậu cũng không biết. Nhưng cậu biết làm ngược lại mong đợi của người lớn, cậu biết làm trái quy tắc, biết làm người không ra gì, biết bất cần trước mọi thứ, biết chống đối lại những người không thích mình. Chỉ để thể hiện rằng tôi đang chống lại mọi người, có thể cậu muốn trưởng thành theo một cách rất riêng, cậu chỉ tập trung nhìn vào mọi lẽ thường xấu xí trên đời, nên muốn chứng tỏ rằng cậu sẽ không bao giờ trưởng thành theo ý mà mọi người muốn rập khuôn cho mình.

Cũng có thể cậu cho rằng làm vậy sẽ rất ngầu, cậu như kẻ tự do duy nhất trong trường học này vậy. Cảm giác khác biệt giữa hàng nghìn người như nhau luôn khiến người ta ưa chuộng, nhưng cách mà Minh khác biệt lại gọi là cá biệt. Minh có dáng người cao lớn, đặc biệt là đôi chân săn chắc bởi sở thích đá banh của mình. Cậu sừng sững như gã khổng lồ ngông cuồng trong chuyện cổ tích 'Jack và hạt đậu thần'. Cậu ta có thể thay đổi thái độ rõ rệt giữa hai tính cách, lúc lại rất năng động và hiếu chiến trong các bộ môn thể thao, nhưng có lúc lại uể oải và thiếu sức sống trong các bộ môn phải dùng não.

Nếu đặt Minh và Vy kế bên nhau, người ta nhắm mắt cũng chỉ ra được tất cả điểm đối lập nhau. Vì thế, mỗi khi đến giờ sinh hoạt lớp, cậu ấy và nhỏ luôn bị đem ra so sánh, răn đe cho những người khác thấy về hai lối sống đối lập. Đương nhiên, Vy sẽ chẳng nói gì nhưng Minh lại luôn bực bội ra mặt nếu việc đó xảy ra. Chính vì lý do đó, người ta thấy rằng cả hai cũng chẳng ưa gì nhau, vốn đã không hợp và vì sự tác động từ bên ngoài đã khiến cho mối quan hệ giữa cả hai ngày càng tệ hơn.

Ngày Vy lần đầu tiên bắt chuyện với cậu ấy, nhỏ chỉ cảm nhận được mùi khói thuốc lá ngào ngạt bóp ngẹt cổ họng mình. Chẳng có ấn tượng tốt đẹp gì để lại trong đầu nhỏ ngoài cái gì đó rất khó chịu trong lòng mình như bấy lâu nay vẫn nhìn thấy cậu ra vào trong lớp.

Đó là cái hôm Vy phải đảm nhận trực nhật lớp, sau khi quét dọn xong xuôi, nhỏ làm công việc cuối cùng trước khi đi về là ra phía sân sau đổ rác. Bảo Vy bắt gặp dáng người quen thuộc ngồi thỏm nơi đó, nơi đây vốn rất ít người lui tới, chỉ dành để thu dọn rác thải của các lớp học đổ ra. Vy đưa mắt nhìn dáng bạn nam cao nghều ấy, lại chẳng ý tứ gì vô tình chạm vào mắt cậu ta.

"Nhìn gì?" Cậu ấy hỏi sau cái chạm mắt.

Cô bé lắc đầu rồi lảng tránh. Cô lúi húi tập trung phân loại rác chỉ để nhanh rời đi.

Vy biết cậu ta trông chẳng khác nào một con ngựa hiếu chiến, chỉ biết lao lên phía trước chạy thật nhanh mà không suy nghĩ gì cả. Không chỉ là với Vy mà đối với tất cả học sinh bình thường khác, họ cũng chẳng muốn quan tâm gì đến con người đó để làm gì. Nhưng khi cô bé đang gom gọn túi rác lại và chuẩn bị rời đi thì cô bé nghe tiếng bước chân lại gần. Là bước chân của thầy giám thị bước tới, chỉ riêng nhỏ mới nhìn thấy mặt thầy đang tiến tới. Và chẳng hiểu vì sao, cô bé xoay đầu nói với cậu trai đang thơ thẩn kia.

"Thầy tới kìa!"

Nhưng bước chân của thầy quả thật rất nhanh, cậu ta còn chẳng kịp phản ứng thì đã nghe tiếng bước đi của thầy đã đến rất gần rồi.

Chỉ thấy Vy buông túi rác mà chạy lại trước mặt thầy, khiến thầy chẳng thể tới gần thêm bước nào.

"Thầy tìm ai hả?"

"Nãy giờ ở đây em có thấy ai hút thuốc không?"

Cô bé đưa đôi mắt hiền lành dễ mến của mình nhìn thầy rồi lắc đầu khẽ khàng.

Vậy mà chỉ cần một cái lắc đầu chóng vánh ấy, thầy ấy cũng tin tưởng rời đi. Chẳng nhìn thêm gì, cũng chẳng hỏi thêm câu gì hoặc nghi ngờ nào. Ai cũng tin tưởng cô bé bởi tư cách mà cô bé thể hiện quá mức đàng hoàng.

Vy thấy thầy đã rời đi, cũng quay về công việc đổ rác của mình, chẳng liếc nhìn về phía Minh nữa mà chỉ muốn rời đi, nó khiến Minh khó hiểu cực kì, họ hầu như chưa bao giờ nói chuyện với nhau dù chung một lớp.

"Cảm ơn!" Minh vẫn ngồi ngay đó lên tiếng một cách trống rỗng. Vẫn thờ ơ tiếp tục ngồi tận hưởng trước sự giúp đỡ của Vy.

Nghe thế, Vy dừng lại một chút mà quay đầu lại nhìn vào Minh. Cô bé nhìn rất lâu, ánh mắt lướt khắp người của Minh. Một chút khó chịu lóe lên trong lòng Vy, cô bé hối hận về hành động lúc nãy, chẳng hiểu mình làm vậy để được gì?

"Tôi không có ý giúp cậu đâu! Nhìn lại mình đi? Tôi chỉ không thích thứ hai tuần sau lại bị đem ra so sánh khi cậu vi phạm nữa thôi."

Minh dập tắt điếu thuốc rồi đi đến đứng trước mặt của Vy.

"Nhìn lại? Sao mày không nhìn lại bản thân mày? Không khác gì con chó khờ khạo quẫy đuổi khi người lớn gọi."

Vy ngạc nhiên trố mắt đứng nhìn một hồi lâu như không tin vào tai mình, lòng nhỏ cuộn trào hối hận hơn bao giờ hết. Nhỏ câm nín trong sự hả hê rồi bỏ đi của Minh.

* * *

"Hả? Nó chửi mày vậy hả? Thế mày nói thầy chưa?"

Đó là giọng nói của Kim Ánh vang lên từ chiếc laptop, bạn thân duy nhất thuở cấp 2 của Vy. Ánh đã chuyển sang Mỹ ở cùng gia đình sau khi tốt nghiệp cấp 2, bỏ lại người bạn bơ vơ tội nghiệp của mình. Dẫu vậy, họ vẫn liên lạc với nhau mỗi khi có chuyện cần nói qua những thứ đồ công nghệ tân tiến.

"Không! Lần này tao sẽ tự giải quyết." Vy bực bội nói.

"Thế mày phải chửi lại nó! Tao mà ở đó là tao đập nó rồi. Thằng chó!"

Ánh cũng tức tối vung đấm đánh ra ví dụ. Nhỏ Ánh là cô gái đầy cá tính và không sợ bất cứ ai ngoài ba mẹ của mình. Những ngày còn học chung cùng, Vy cũng từng bị nhiều đứa ganh ghét bắt nạt nhưng đều có Ánh ở cạnh bảo vệ, kể từ khi đi cùng Ánh, Bảo Vy chưa từng bị bắt nạt nữa. Cô xuất hiện trong gia đình mình và Ánh như một viên ngọc mong manh khiến mọi người đều muốn nâng niu bảo vệ trước những thứ xấu xa.

"Mày chỉ tao đi! Lần nào tao cũng bị đem ra so sánh với cậu ta, tao không dám nói với thầy nhưng tao ghét chuyện này lắm!"

"Mày chỉ cần thật lòng nói ra những gì mày ghét là được, đừng kìm nén. Thằng đó cũng không dám làm gì mày đâu, mày còn có tao và ba mẹ mà."

Vy cúi gầm mặt sát vào laptop và trầm ngâm rất lâu. Nhỏ nhớ đến câu chửi của thằng Minh, nó chửi nhỏ nghe lời như chó, khiến nhỏ bị tổn thương lòng tự trọng ghê gớm. Nhỏ giỏi và xinh xắn nên nhỏ biết vị trí của mình ở đâu, không tránh khỏi lòng kiêu hãnh cao vời vợi mà nhỏ có khi có quá nhiều người cứ tâng bốc mình. Cô bé biết những đứa ghét mình đều thấp kém nên chẳng để tâm gì đến, mà coi họ như một món đồ không đáng bận tâm cần tránh xa. Và cách để tránh vấp phải những đống rắc rối đó, cô bé thường nhờ đến mẹ giải quyết, hoặc có Ánh hỗ trợ. Nhưng..

"Lần này tao muốn tự mình đáp trả! Đúng như mày nói, không có gì phải sợ cả, nếu lớn chuyện tao sẽ nói với mẹ."

Vy quyết định sẽ vùng lên can đảm thử một lần trong đời, nhỏ nghĩ đơn giản bản thân có quá nhiều thứ nương tựa đằng sau, vì vậy sao phải sợ hãi nhún nhường làm gì. Nhỏ thấy bản thân mình chẳng làm gì sai, cũng cố gắng rất nhiều để làm hài lòng rất nhiều người xung quanh nhưng bọn đáng ghét lại cứ vênh váo chà đạp lòng tự trọng của mình.

* * *

Sau đó, là những chuỗi ngày mà Vy có động thái tỏ vẻ ghét cay ghét đắng đối với Minh ra mặt. Ánh mắt của nhỏ mỗi khi chạm Minh đều bày ra cái vẻ chán ghét, cậu ấy cũng chẳng khác gì. Họ căng thẳng như một sợi dây mỏng bị kéo căng đến nổi chỉ cần một tác động nhỏ cũng khiến nó đứt lìa, đó có thể là lúc sự xấu tính trong họ bộc phát. Vy thường xuyên ngó lơ cậu ta khi thầy giáo nhờ cô thu bài kiểm tra, khiến cậu ta phải tự mình đi nộp cho thầy. Hoặc khi vào tiết thể dục, cô bé thường xuyên bỏ qua tên cậu khi điểm danh, nó làm cậu phải tự mình lần nữa lên gặp thầy thể dục báo danh có tham gia tiết học ấy.

Minh cũng đáp trả nhưng thay vì chỉ liếc ngang liếc dọc khi gặp nhỏ, thì cậu ta cố tình kiếm chuyện bằng hành động rõ hơn.

"Ây dô, xin lỗi nha!"

Trong tiết thể dục, Minh thẳng chân đá banh về phía Vy, khiến nhỏ hốt hoảng ôm đầu. Mọi người cũng bất ngờ đến hỏi han, nhưng cũng không dám lên tiếng trách Minh trong khi họ đều thấy cậu ta cố tình.

"Cậu cố tình à?" Vy nhăn nhó bực dọc hỏi.

Vy bị banh đập vào đúng vị trí ngay bụng nhưng nhờ nhanh nhạy đã ngồi xuống ôm người che chắn, cùng với lực banh không quá mạnh nên cũng không quá đau. Nhưng nó làm Vy một phen giật mình kinh hãi.

Minh thì đang đứng trên cao nhìn xuống gương mặt đang nhăn nhỏ của cô bé mà cười mỉa. Mặt vẫn vênhh váo.

"Tao tưởng mày là con mọt, nhỏ quá tao không thấy! Đừng méc thầy nha. Tao không cố ý."

Minh nói với giọng điệu mỉa mai rồi quảnh mặt quay đi trở lại đá banh tiếp như không có gì xảy ra.

* * *

"Ây dô! Tôi không thấy cậu."

Minh vẫn như thường lệ lén ra chỗ đổ rác ở sân sau để hút thuốc thì bị rác từ trên cao đổ thẳng xuống đầu, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã nghe thấy tiếng nói léo nhéo từ trên cao vọng xuống. Cậu ngước mắt nhìn lên phía trên hành lang, nơi phát ra giọng nói rất quen. Nhỏ Vy mang dáng vẻ ngây thơ vô số tội, giương đôi mắt long lanh nhìn rất lâu vào cậu ấy.

"Này! Mày giỏi thì bước xuống đây!" Minh đanh mặt ngoắt tay gọi nhỏ xuống.

"Ở đó là chỗ đổ rác mà, tôi đâu có cố tình, tôi tưởng cậu là rác chứ?"

"Mày biết mày đang thách thức ai không?"

"Biết! Một đứa oắt con." Vy nghiêm mặt nói.

Minh càng đanh mặt hơn vì đánh giá sai con nhỏ đó bằng vẻ ngoài mỏng manh nhỏ bé. Chẳng ai ngờ với hình thức mà con nhỏ xây dựng lại dám thốt ra một lời nói chẳng sợ trời sợ đất ấy. Nhỏ sẽ không biết một thằng oắt con như Minh, nếu như bị phá huỷ lòng tự trọng sẽ trở nên như thế nào. Nhưng lần này Minh không quá thể hiện sự tức tối điên cuồng mà chỉ bình thản lau sạch rác trên người. Vy vẫn đứng đó nhìn xuống xem động thái của tên đó một hồi lâu.

"Rác cũng có rác này rác kia! Với những đứa con gái như mày thì chắc chắn là loại rác không thể phân hủy! Tao chẳng dám day vào."

Chỉ thấy Minh cười tỏ một vẻ rất khinh bỉ rồi bỏ đi. Vy cứ tưởng mình đã chiến thắng vì sau đó không còn có một cơ hội nào khiến họ day vào nhau nữa. Kể từ ngày đó, cô bé thay vì đối mặt với một mình Minh thì giờ cô bé cũng không ngờ mình phải đối mặt với nhiều người như Minh hơn. Đến cả cái liếc mắt ngang dọc chán ghét nhau dành cho đối phương, Minh còn không bận tâm làm nữa. Cách đối xử ấy, khiến Vy cảm thấy mình như vô hình trước cậu ta. Nhưng lại hữu hình trước mắt của bọn quậy phá khác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.