Như ngày này qua ngày khác, mọi thứ dù biến động trong cuộc đời của một ai đó nhưng quỹ đạo của cuộc sống vẫn diễn ra như bình thường, chúng ta vẫn buộc phải cuốn vào nhịp sống ấy mặc cho lòng mình đầy biến động.
Học sinh vẫn là những con người lại phải dạy sớm để đến trường. Bảo Vy vì muốn giữ thành tích tốt của mình, nên vẫn kiên quyết vác chiếc chân bó bột đi học, cô bé lần này được cả thầy cô toàn trường tận tình chú ý đến. Có vẻ sau mọi chuyện, đánh đổi một chiếc chân để lấy lại sự chăm sóc tận tuỵ của thầy cô lẫn bạn bè xung quanh thật sự xứng đáng.
Cuộc sống giữa Minh và Vy vẫn tiếp tục duy trì sự khác biệt. Đối lập với cuộc sống như thiên đường ấy, là những chuỗi ngày tệ hại của Minh.
Hình như gia đình Minh cũng tham gia vào cuộc tranh đấu rất căng thẳng với gia đình Vy, để tìm lại quyền lợi cho con cái họ. Nằm ngoài cuộc kiện tụng ấy, Minh và Vy vẫn tiếp tục đến lớp như mỗi ngày.
Nhưng lần này, cậu ta lại bị giáo viên đặc biệt chú ý tới theo một cách chẳng mấy tích cực nhiều hơn.
"Minh! Từ giờ em có thể không cần đến lớp phụ đạo nữa!"
Thầy giáo nói với Minh trước cả lớp. Rồi lại gọi tất cả mọi người giở sách ra chuẩn bị bắt đầu buổi học mới.
"Không còn biết đến lớp được bao lâu?".
||||| Truyện đề cử: Lâm Tổng, Chúng Ta Là Gì Của Nhau? |||||
"Có khi nay ngày cuối đó."
"Nói nhỏ thôi, nó nghe được nó đánh đó."
"Giờ nó ngoan như cún."
Bên dưới lớp là nhiều tiếng rì rầm, vài đứa vô ý tứ nói lọt vào tai của Minh.
"Im lặng!" Thầy lên tiếng cắt ngang tiếng rì rầm kia.
Nhưng sau đó là tiếng đập bàn to hơn vang động khắp cả lớp. Minh đứng phắt dậy, đá ngã cái ghế đang ngồi rồi ôm balo bỏ đi giữa tiết học.
Mọi người ở lại trong lớp cũng chẳng lạ gì, chỉ đưa mắt nhìn tên đó lần cuối rồi tiếp tục quay lại quỹ đạo của riêng họ.
Tiếng thầy vẫn vang đều lên bài giảng môn toán hôm đó. Tiếng ghi chép của bút ma sát với trang giấy vẫn sột soạt, tiếng gió thổi va vào trang giấy tinh tươm khiến nó bay phấp phới, âm thanh của tiếng phấn trắng tì vào bảng xanh cất lên lộp độp. Tất cả thanh âm của lớp học vẫn cất lên như mọi ngày tựa một bản hòa nhạc, mà ở đó thầy giáo là nhạc trưởng.
Chỉ riêng Vy là trật nhịp khỏi dàn giao hưởng ấy. Cô bé dù đang dán mắt lên bảng nhưng không thể tập trung vào nội dung của nó. Vy nhận ra đây là cảm giác khi vừa trả thù được ai đó, nó bứt rứt lương tâm Vy một lúc rồi lại thôi. Vì nhỏ biết, lời nói dối đã nói ra bắt buộc không được rút lại. Đó là cảm giác mà người ta hay nói "Phóng lao phải theo lao."
- -
Không chỉ dừng lại ở đó, tất cả những người bạn trước đây cũng tự dưng biến mất một cách kì lạ trong cuộc đời nó. Bọn bắt nạt thì cảm thấy vô cùng may mắn khi chỉ bị hạ hạnh kiểm, vì tính chất bắt nạt ở mức độ nhẹ. Chúng trở mặt, mặc định Minh là người đẩy Vy thật sự, rồi hèn nhát chạy trốn.
"Má nó, hên vãi! Tao tưởng nhỏ đó biết tao đẩy nó chứ, ai dè nó chỉ thằng Minh"
"Cẩn thận cái tay của mày đó! Có ngày bị đuổi học như chơi!"
"Tao ghét thái độ giả tạo của nó quá nên lỡ tay. Mà sao nó chỉ thằng Minh ha?"
"Con nhỏ đó ghê gớm mà! Không phải dạng vừa đâu!"
"Ba mẹ nó có tiền nữa, lạng quạng đuổi học cả lũ!"
Ở góc tụ tập quen thuộc của nhóm bắt nạt đó, chúng quây quần cảm thán lại những sự việc đã xảy ra.
"Thằng Minh sao rồi!"
Lúc này, mới có thằng bẽn lẽn lên tiếng hỏi han đến thằng Minh.
"Kệ nó đi!"
"Thằng đó cũng chảnh chó gần chết! Bị vậy cũng đáng."
"Haha! Nghe đồn nó sắp bị đuổi rồi!"
"Nó đến kìa!"
Bọn họ chỉ ngưng cười cợt khi có bóng dáng nhân vật chính mà họ đang nói đến xuất hiện.
"Ui! Sao rồi 'fen'? Chừng nào nghỉ học?" Tiếng cợt nhả cất lên.
"Thằng nào trong chúng mày đẩy nó?" Minh đành hanh hỏi.
"Còn thằng nào nữa? Thằng mà con nhỏ đó chỉ đó! Haha. Cay lắm ha?"
Cả nhóm ấy cười khúc khích một cách đê tiện. Không ngần ngại đưa ra lời khiêu khích khốn nạn nhất.
"THẰNG NÀO?" Minh gào lên điên tiết.
"Bình tĩnh đi 'fen'! Giờ mày nghĩ mày làm gì được tụi tao, đánh nhau hả? Một mình mày?"
Một tên bình thản bước lên trước mặt Minh, vỗ vai nó thách thức.
Và đương nhiên Minh chẳng nói nữa mà vung tay đấm thẳng vào mặt tên láo toét ấy ngay.
Kết quả là quá rõ ràng, giờ đây nó chỉ có một mình. Một mình chống chọi lại những cú đấm tới tấp khác, có phản kháng cũng yếu ớt. Không ai can ngăn, người đi đường nhìn thấy cảnh tượng bọn học sinh đánh nhau, cũng chỉ thở dài ngao ngán bỏ đi.
Cuộc sống của Minh chính thức đảo lộn cả lên.
Thế rồi, lần cuối cùng cả trường nhìn thấy cậu là khi họ thấy hình bóng của cậu cãi nhau rất to với bố ở phòng giáo viên. Tất cả học sinh không thể nghe được nội dung câu chuyện trong đó, chỉ biết sau đó Minh chính thức bị hạnh kiểm yếu và đình chỉ học 2 tuần.
Học sinh trong trường cũng trở nên tiếc nuối vì tất cả mọi chuyện đã giải quyết xong, không còn gì để hóng hớt. Dần dần, không ai còn quan tâm và cũng quên mất đi một ai đó tên Hoàng Minh đã từng ở đây.
Một tuần rồi hai tuần, Minh vẫn mất tích như thế. Người ta cũng không để tâm, duy chỉ có Vy là để tâm nhớ đến, vì một cảm giác cực kì khó tả cuồn cuộn trong lòng ngực nhỏ.
- -
Tối đó, trong căn phòng riêng yên tĩnh của mình. Vy thẫn thờ cắn bút suy nghĩ, nó khó chịu trong lòng. Bài tập về nhà cứ thế chẳng thể nào vào đầu nó được nữa, các công thức toán cứ lần lượt rủ nhau đi trốn khỏi đầu nó.
Nhỏ cứ nhớ đến khung cảnh vô tình thấy Minh bị đánh hội đồng ở góc phố hôm đó.
"Không phải họ là bạn à?" Rồi tự nhủ.
Cảnh tượng bạo lực đó làm nó ám ảnh, Vy ngày hôm đó đã nhìn thấy cậu ta bất lực bị đánh toé cả máu. Nhỏ chỉ sợ hãi đứng nhìn mà không dám làm gì được, nó nhận thấy sự vô tâm của người đi đường càng thêm đáng sợ, liên tục chất vấn bản thân, liệu việc đó xảy ra có phải là do nó không?
Bọn du côn chỉ rời đi khỏi đó, khi đã trút xong cơn tức giận vào Minh. Vy mới dám đi tới, nó sợ cậu ta bị đánh đến chết nên đánh liều vác chiếc nạng, khó khăn đi lại xem tình hình của thằng Minh. Nhưng lại chẳng thể bước tiếp, khi nhỏ chứng kiến cậu ta mang khuôn mặt đầy vết bầm và bẩn thỉu, tay ôm lấy hai đầu gối, cả người cuộn tròn lại như một đứa trẻ vừa bị bắt nạt ở trường mẫu giáo. Rồi cậu ta khóc, tiếng khóc không lớn nhưng Vy dễ dàng biết được bởi tiếng nghiến răng đau buốt, và đôi vai thì run lên bần bật.
Vy không thể tiến cũng chẳng thế lùi, chỉ đứng đó bất động nhìn cậu ta tỏ ra một vẻ đáng thương tột độ, nó không biết đây là một hình ảnh có thể xuất hiện ở một tên lêu lỏng bất cần như Minh. Rồi nhỏ nhói lên trong lòng ngực mình khi nhớ ra, hình như cậu ta cũng giống như mình vậy, chỉ là một đứa trẻ 17 tuổi có một cảm xúc dễ dàng tổn thương. Những đứa trẻ lần đầu tiên đối diện với những cảm xúc mới mẻ trong cuộc sống, nên cực kì nhạy cảm.
Vy đứng đó cho đến khi một người nào đó phi đến đỡ cậu ta rời đi, chắc có lẽ đó là người thân của Minh, ông ấy cũng tỏ vẻ đầy lo lắng và hốt hoảng cho cậu, giống hệt như hình ảnh mẹ của Vy lúc phát hiện ra con gái mình bị thương vậy.
Vy về nhà ngay sau đó nhưng lòng càng tăng thêm sự bứt rứt khó chịu, đến mức nó chỉ muốn nôn ra cho hết tất cả để cả người nhẹ đi.
Vy ngứa ngáy trong thâm tâm chẳng biết trút ra làm sao nên chỉ biết mở điện thoại gọi video ngay cho Ánh.
"Công chúa của tôi sao rồi! Chân mày đỡ đau chưa?"
Ánh lập tức bắt máy nói bằng tông giọng đầy năng lượng khác xa với Vy.
"Mày! Tao thấy mình quá đáng quá! Tao thấy mọi việc ngày càng tồi tệ hơn.."
Vy cau mày hối hận, giọng thất thần.
"Quá đáng gì chứ? Thằng đó đáng bị vậy! Nó có thương hại mày đâu mà mày đi thương hại nó."
"Nhưng tao biết hôm đó không phải cậu ấy làm. Với tao chưa thấy cậu ấy tham gia với bọn kia bắt nạt tao bao giờ. Có khi nào cậu ấy không phải là kẻ chủ mưu của bọn kia không?" Vy càng thêm ủ rũ khi nghĩ về nó.
"Vậy mày tính sao? Một trong đám tụi nó đẩy mày mà, chỉ đại một thằng cũng chả sao, dù sao tụi nó cũng chung một băng thôi."
Ánh quan tâm đến vẻ thất thỉu của Vy nên nhiệt tình an ủi.
"Tao không biết sao lại làm vậy hôm đó nữa, đáng lẽ tao nên chỉ kẻ khác, chứ không phải là Minh."
Vy nói ra nỗi lo lắng trong lòng mình, những suy nghĩ day dứt hằng ngày cứ nổi lên bồng bềnh trong đầu, không thể tiêu hóa được. Thú thật, từ ngày Vy chỉ tay về phía Minh trả đũa, nó không khiến cô bé hả hê chút nào. Cuộc sống đầy sự chở che sau đó cũng khiến nhỏ càng hổ thẹn hơn.
"Thì cũng như nhau cả thôi, nếu kết cục đó không đến với Minh thì nó cũng đến với kẻ khác mà mày chỉ." Ánh dịu dàng giải thích.
Vy đọc rất nhiều chuyện cổ tích, nhưng chưa một câu chuyện nào cho thấy một nhân vật nói dối sẽ có kết cục tốt đẹp. Vy nghĩ có khi nào mình là đứa phản diện không? Rồi bản thân mình sẽ gặp quả báo cho tội ác đó?
"Đáng ra tao nên nói sự thật! Tao thấy mình vừa làm một việc làm rất kinh tởm!"
Vy ôm đầu bứt rứt, nhỏ nhớ lại gương mặt oan ức của Minh mà lòng gợn sóng, nhỏ hối hận vì đã làm ra mọi chuyện tệ hại này. Đôi mắt vốn khô cằn của nó bỗng đỏ hoe nhưng không khóc, nó mím chặt môi suy nghĩ, chắc giờ này cậu ta cũng trải qua một khoảng thời gian đơn độc và đầy tổn thương như bản thân nhỏ vào nhiều năm trước.
"Việc mày làm cũng đã làm rồi, mày không thể khiến thời gian quay lại để sửa chữa, nên chỉ có thể sửa chữa mọi thứ ở tương lai thôi."
Ánh nhẹ nhàng khuyên cô bé bằng lời văn mẫu cô bạn mới đọc được trên mạng xã hội.
"Sửa chữa?" Vy hỏi lại.
"Ai biết! Tao đọc được câu đó trên mạng á! Thấy cũng hay, nên nói cho mày nghe. Tao nghĩ ý nó là đừng lo chuyện quá khứ nữa, mà đi ngủ sớm đi cho da đẹp đi cô công chúa của tôi."
Nhỏ Ánh vô tri tính pha trò nhưng lại hơi nhạt nhẽo, khiến Vy ngơ ngác không hiểu, càng không biết phản ứng thế nào. Chỉ có Ánh là đành nở nụ cười méo xẹo chữa ngượng.
Cả đêm đó, nó cứ trằn trọc mãi không thôi, giây phút nó chìm vào giấc mơ cũng là lúc nó nhìn thấy lại bản thân mình nhiều năm về trước, hệt như Minh, đơn độc đứng đó nhìn từng người bạn của mình quay lưng rời đi. Cảm giác khi đó của nhỏ chỉ toàn là nước mắt, nó nhớ nó cũng đã không khóc lâu lắm rồi kể từ những năm tháng tồi tệ ấy. Có lẽ khi ấy nó dành tất cả thời gian để khóc cho đến mệt nhoài nên bây giờ chẳng còn một giọt nước mắt nào nữa.
-
Mỗi ngày đến lớp sau đó, Vy không khỏi nhìn vào chiếc bàn trống trơn đó - nơi từng là chỗ ngồi của Minh. Sau thời hạn bị đình chỉ của cậu ta, Vy cứ liếc mặt tìm kiếm hình dáng đó mong nó quay trở lại. Nhưng tuyệt nhiên không thấy, Vy biết chẳng có gì kinh khủng hơn khi một đứa trẻ đang tuổi đi học lại không được đi học.
Vy tiếp tục đi nhiều nơi trong trường để hóng hớt chuyện của Minh, mong chờ tin cậu ấy đi học lại.
Nhưng tất cả chỉ là tin đồn cậu ấy giờ có thể đã gia nhập băng đảng nào rồi. Cũng có khi là ở nhà ăn bám cha mẹ, hoặc đi đòi nợ thuê, tham gia tệ nạn xã hội gì đó. Biết bao nhiêu viễn cảnh tồi tệ xuất hiện trong tin đồn về Minh.
Và người bị tác động lớn nhất là Vy. Nhỏ không biết bao giờ cảm giác này mới kết thúc, nó ước có thể dù chỉ một lần thôi có thể tìm được cậu ta. Nói một câu xin lỗi thôi, có khi tâm trạng nhỏ sẽ nhẹ bẫng đi rất nhiều.
Vy vì những suy nghĩ bồng bềnh khó trôi đó mà thành tích sa sút, nó nhận ra nó phải hành động một cái gì đó để ngưng cái cảm giác tội lỗi đang ăn mòn tâm trí nó lại.
Nhỏ quyết định gặng hỏi tất cả thầy cô và bạn bè từng tiếp xúc với Minh, nơi cậu ta ở. Sau cùng nó cũng nắm được khu phố mà cậu ấy sống, nhưng không biết rõ địa chỉ chính xác. Từng ngày như thế, nó đi tới đi lui đến khu phố đó khi tan học để tìm kiếm bóng hình của Minh.
Vy nghĩ ra cách sửa chữa lỗi lầm tốt nhất, đó là giúp Minh quay trở lại trường học. Nhỏ chỉ nghĩ học hành là con đường duy nhất khiến con người trưởng thành hơn. Nó ghét Minh nhưng không đến mức muốn hủy hoại tương lai của một con người như vậy. Vì vậy, nhỏ chỉ cần biết mình cần khôi phục lại cuộc sống trước kia của Minh và cả bản thân mình nữa. Và sau đó họ sẽ vẫn là hai dòng kẻ song song chẳng nên day vào nhau, sẽ lại sống một cuộc sống của riêng mình, bình lặng như trước.