Tháng Ngày Ước Hẹn

Chương 13: Nếu như yêu phải một người




Phong Lan nói lời từ chối Tăng Phi trong lần hai người gặp lại ngay sau khi đi công tác về.

Tăng Phi không tỏ ra ngạc nhiên lắm. Anh chỉ hỏi cô: “Cho anh biết lý do được không? Tốt nhất là lý do nào mà nghe xong cảm thấy thoải mái một chút, như thế thì khi mẹ với chị gái anh hỏi, anh cũng đỡ xấu hổ.”

Phong Lan nói: “Trong thời gian anh đi vắng, em đã suy nghĩ kĩ rồi. Để là một đối tượng kết hôn, em không tìm ra điểm gì không tốt ở anh, nhưng em không thể tưởng tượng ra nổi hình ảnh sau này của chúng ta nằm cùng một giường đắp cùng một chăn, giống như trước mặt bạn bè mà cởi hết quần áo vậy, em cảm thấy rất kỳ cục. Em không thể vượt qua được điều này, em xin lỗi, Tăng Phi, em không thể lấy anh được.”

Tăng Phi nói: “Thế thì anh tự bịa ra một lý do vậy, vì lý do này của em làm anh không thể ngẩng mặt lên nổi. Thảo nào đến con bé Thôi Yên còn quấn tã kia cũng dám cười anh không hiểu gì về phụ nữ, xem ra đúng thật là anh không hiểu gì hết.”

“Hay là anh nói anh không ưng em đi.” Phong Lan gợi ý cho Tăng Phi. “Nếu mà vẫn không ổn thì bảo em thích người khác rồi.”

“Thế người khác đó có tồn tại không?” Tăng Phi tỏ ra thực sự quan tâm.

Phong Lan cố gắng để ánh mắt mình không bám theo bóng dáng Đinh Tiểu Dã giống như con thiêu thân đuổi theo ánh sáng. Cô nói với Tăng Phi: “Em không biết…”

“Thế tức là có rồi.” Tăng Phi hiểu ra vấn đề, nghĩ một chút rồi hỏi: “Chuyện đó có trước hay sau khi anh đợi em suy nghĩ?”

Không đợi Phong Lan trả lời, anh liền cười, phẩy phẩy tay. “Thôi khỏi, vì trước hay sau đối với anh cũng không vẻ vang gì.”

Nhìn Phong Lan ngại ngùng ra mặt, Tăng Phi liền thể hiện phong độ của mình. Có thể là do từ khi chuyển qua làm kinh doanh, anh đã có thói quen không truy tận cùng lời lẽ. Anh nhún vai, nói với cô: “Em không phải ngại, không chỉ chuyện kết hôn mà ngay cả mua bán cũng cần có sự tình nguyện của hai bên, anh hiểu em. Chuyện của chúng ta cũng chưa chính thức bắt đầu, chưa làm thay đổi tình cảm bạn bè, sau này mọi người vẫn là bạn tốt của nhau. Tuy nhiên nếu một ngày nào đó nghĩ đến chuyện kia… em không còn cảm thấy ngại ngùng nữa, mà lúc đó anh vẫn một mình, chúng ta vẫn có thể là lựa chọn tốt của nhau.”

Phong Lan rất khâm phục Tăng Phi khi tiếp cận và nhìn nhận vấn đề này bằng một “thái độ khách quan” như vậy, vốn còn một số điều khó nói nhưng đều được anh tổng kết thành “giao dịch không thành nhưng còn tình cảm”. Cô không kìm được hỏi anh: “Em rất muốn biết cho đến bây giờ, rốt cuộc anh đã từng yêu ai chưa, câu hỏi này hoàn toàn là vì tò mò, anh có thể không cần trả lời.”

Phong Lan quả thực chỉ tò mò. Người đã từng hào hoa bay bổng như Tăng Phi chắc hẳn phải là người trong mộng của bao nhiêu thiếu nữ trẻ, bao gồm cả Phong Lan trong đó, nhiều năm trước chẳng phải cô cũng đã thầm thương trộm nhớ anh đó sao? Anh bây giờ hiển hiện rõ dáng vẻ của một người đàn ông thành đạt, so với trước đây như thể một người hoàn toàn khác, nhưng vẫn đầy sức hấp dẫn. Nếu như trong lòng cô không sôi sục cuồn cuộn hình ảnh Đinh Tiểu Dã khiến cô lúc nào cũng như ngồi trên chảo nóng, vô tình lâm vào cảnh nước ấm nấu ếch, chết chìm dần trước khi kịp nhận ra,thì cô cũng không dám đảm bảo rằng sau này trong một khoảnh khắc nào đó sẽ không đem lòng yêu Tăng Phi lần nữa.

Tăng Phi đã yêu ai chưa? Đoàn Tĩnh Lâm, Thôi Yên, cả những người con gái đã từng xuất hiện một thời gian ngắn bên cạnh anh rồi sau đó biến mất… Ai là người anh mong có được nhất? nếu đúng như anh nói, hồi trẻ chưa bao giờ để ý đến chuyện “tình cảm ướt át”, đến khi trưởng thành thì chỉ muốn nhảy qua giai đoạn phiền phức đi thẳng đến kết quả thì Phong Lan cảm thấy tiếc cho anh, vì đã bỏ phí những ưu đãi ông trời dành cho mình.

Tăng Phi tần ngần một chút, nói một cách không chắc chắn “Yêu ư? Cuối cùng cái gì mới tính là yêu?”

Phong Lan tìm một cách nói khác. “Rất quan tâm để ý đến một người, chắc là phải có chứ.”

“Anh đã từng rât muốn chăm sóc một người.” Tăng Phi thừa nhận.

Phong Lan dường như cũng biết anh muốn nói đến ai, cô hỏi: “Rung động và trách nhiệm, anh có phân biệt được rõ ràng không?”

Tăng Phi nói: “Điều đó quan trọng lắm không?”

“Đối với phụ nữ thì rất quan trọng.”

Phong Lan khi còn non nớt cũng từng theo đuổi phong cách sống duy mỹ lãng mạn hoa mộng, lúc đó cô tin tưởng rằng tình yêu là thứ cảm xúc nhẹ nhàng trong trẻo như dòng nước nhỏ dịu dàng.

Đến khi cô ít nhiều cũng có kinh nghiệm tình trường, mới hiểu ra rằng tất cả những thứ kia chỉ là sự lừa phỉnh những thiếu nữ còn ngây thơ trong sáng.Tình yêu – ít ra trong phạm vi hạn hẹp, ngay cả nếu không gây mưa giông sấm giật động đất gì thì thủa ban đầu cũng phải khiến người ta đỏ mặt bồi hồi, ăn ngủ không yên. Tình yêu bắt nguồn từ ham muốn nhưng lại kết thúc bởi trách nhiệm, nhưng nếu đảo ngược định luật này thì lại không hợp lý. Trách nhiệm chỉ có thể sinh ra nghĩa vụ, không thể vun đắp thành cảm xúc.

Đây cũng là nguyên nhân chính khiến Phong Lan dù biết rõ Tăng Phi rất tốt nhưng vẫn không thể gật đầu. Hôn nhân đối với Phong Lan giống như một cánh cửa, mặc dù rất khao khát được bước vào nhưng cô cần phải tìm được chìa khóa mở cửa, chìa khóa này chính là cảm giác yêu một người,chỉ một khoảnh khắc rung động thôi cũng được. Cho dù sau khi đã mở được cửa ra, chức năng sử dụng của nó không còn lớn nữa, thậm chí một ngày nào đó có thể biến mất, cô cũng muốn được cầm chắc lấy nó, mới có thể an nhiên mở cửa bắt đầu quãng hành trình đơn điệu trần trụi sau đó.

Thật không may là người như Tăng Phi luôn cảnh tỉnh cô, tâm tư của đàn ông và đàn bà từ xưa đến nay chưa bao giờ giống nhau.

Tăng Phi đi rồi, Phong Lan hỏi quản lý nhà hàng: “Đinh Tiểu Dã đi đâu rồi?” Cô cố gắng giữ giọng bình thản, để người khác nghe như thể một câu hỏi liên quan đến công việc bình thường.

Người quản lý ngẫm nghĩ một chút, “À, thanh suốt treo rèm che ở phòng ăn VIP bị hỏng, tôi bảo cậu ấy đi kiểm tra xem sao.”

Phong Lan cau mày nói: “Cái rèm đó không phải là mới lắp đầu năm nay hay sao? Sao đã hỏng rồi?”

“Hay là tôi gọi điện thoại báo cửa hàng mành rèm cho người đến kiểm tra?” Người quản lý đề nghị.

“Tạm thời chưa cần.” Phong Lan nói. “Để tôi xem hỏng ở đâu, chị cứ đi làm việc của chị đi.”

Phong Lan đi vào phòng ăn VIP, tiện tay kéo cửa lại. Rèm che sát đất kéo kín không thấy có gì bất thường. Cô giơ tay vén một góc rèm lên, một giây sau cả người bị cuốn vào trong bức rèm.

“Làm gì đấy?” Đinh Tiểu Dã đặt tay lên tường ở ngay bên tai cô, mặt có vẻ háo hức.

Phong Lan nói: “Tôi đến kiểm tra rèm cửa.”

“Ồ… suýt nữa thì hiểu nhầm.” Đinh Tiểu Dã ngạc nhiên nói, “Tôi cứ tưởng chị nóng ruột không đợi nổi nên đi tìm tôi!”

“Tại sao tôi phải nóng ruột?” Phong Lan giả vờ không hiểu

Đinh Tiểu Dã cười mỉm, nói: “Tôi cũng không biết.”

Phong Lan lấy đầu ngón tay gạt tấm rèm che cửa sổ màu hồng tím, trên đó in họa tiết mang màu sắc Nam Á, cô mắc kẹt giữa bức rèm và bức tường cạnh cửa sổ rộng sát nền nhà, một bên là ánh mặt trời chính Ngọ rọi thẳng khiến người ta không có chỗ nào tránh né, một bên là thứ “tình trong như đã” khiến người ta dậy sóng lòng. Bức rèm dưới ngọn gió chiều nhẹ nhàng lay động, cuốn vào cô, ôm lấy cô, như làn sóng biển, cô ở trung tâm gió bão nép sát vào anh, yên lặng nhưng không yên lòng.

Phong Lan khép nhẹ hàng mi rồi lại mở mắt nhìn gương mặt Đinh Tiểu Dã ngập trong ánh nắng, hỏi: “Ánh mắt tôi nhìn vẫn đầy đói khát à?”

Đinh Tiểu Dã cười không phát ra tiếng mà rạng rỡ, anh cúi xuống nhìn cô, nói: “Người quý ở chỗ tự biết được mình.”

Phong Lan không nói gì nữa, quàng hai tay quanh cổ anh, đầu lưỡi chạm nhẹ lên đôi môi đẹp đẽ đang mỉm cười, khi ướt lại càng căng mọng khiến người ta xao động. Đinh Tiểu Dã dường như không muốn kháng cự lại sở thích xấu xa này của cô, ngược lại còn phối hợp hết sức ăn ý nhuần nhuyễn. Một lúc lâu sau, Phong Lan mới thầm thì hỏi: “Tôi rất muốn biết, ở thảo nguyên, mãng xà có đánh bại được sói không?”

Đinh Tiểu Dã nói: “Phải thử mới biết được.”

“Cậu có ghét mãng xà không?” Phong Lan cắn môi hỏi.

Tay Đinh Tiểu Dã rơi xuống eo cô. “Tùy trường hợp. Tôi ghét kền kền hơn.”

“Tại sao? Vì kền kền để kiểu tóc xấu quá à?”

Tiếng cười của Đinh Tiểu Dã khe khẽ ở bên cổ Phong Lan, Phong Lan cảm nhận được làn môi nóng hổi của anh áp vào động mạch chủ của cô, cô khẽ run rẩy không kiểm soát nổi, nghe giọng nói cùng tiếng cười của anh. “Kền kền ăn xác chết, còn tôi thích đồ tươi sống, tự tay săn bắt.”

“Tính cả tự sa vào bẫy chứ?” Phong Lan khe khẽ hỏi.

Đinh Tiểu Dã không trả lời, chầm chậm ngẩng đầu nhìn Phong Lan. Cô vẫn đang nhắm nghiền mắt, làn mi khẽ rung rinh, dường như câu nói vừa rồi không hề can hệ gì đến cô.

Cô không nhìn thấy gì, Đinh Tiểu Dã cũng tự nhiên bộc lộ sự do dự và … thương xót trên khuôn mặt mình trong thoáng chốc.

Anh buông cô ra, hỏi: “Anh ấy của chị đi rồi à?”

Phong Lan khẽ mở mắt. “Tăng Phi? Anh ấy không phải là của tôi.”

“Thế là chồng tương lai sao? Tôi quên mất, mọi người thích cách gọi tao nhã.”

“Tôi từ chối anh ấy rồi, vừa lúc nãy xong.” Phong Lan trả lời đơn giản dứt khoát.

Cô cứ nghĩ Đinh Tiểu Dã sẽ không hỏi nhiều, cũng chẳng quan tâm, giống như kiểu của anh lâu nay. Trong mắt anh, đây chỉ là chuyện riêng của cô, chẳng có gì liên quan đến mình. Vậy mà Đinh Tiểu Dã lại lặng yên trong chốc lát rồi nói: “Nhanh vậy à… là do tôi sao?”

Phong Lan nghiêng đầu nhìn anh, mỉm cười. “Sợ vì thế nên tôi sẽ bám lấy cậu à? Cậu thích nghe tôi nói “đúng” hay “không đúng”?”

“Tùy chị.” Ngữ điệu của Đinh Tiểu Dã rất bình thản, thậm chí còn thờ ơ.

Phong Lan nghiêng mặt để che giấu chút thất vọng trong lòng. Thật ra có gì đáng thất vọng đâu. Anh vẫn như thế mà. Chỉ là một ván game mà thôi, ai nghiêm túc quá là thua. Từ nhỏ chơi bất kỳ trò gì, làm bất kỳ việc gì cô cũng đều rất chú tâm, mẹ cô từng nói, tập trung là nền tảng của sự thành công. Nhưng mẹ đã quên mất không chú thích thêm rằng: trừ lĩnh vực tình cảm ra, đặc biệt là khi đơn phương mộng ảo. Lẽ ra mẹ phải thay đổi giáo án từ lâu rồi.

Cô mỉm cười, nắm lấy tay anh, chớp chớp mắt. “Không liên quan gì đến cậu. Kiểu người tôi là như thế.”

“Kiểu người thế nào?”

“Người có chết cũng không thay đổi, loại người ngốc nghếch mà cậu chán ghét nhất.”

Kiểu người như cô, cho dù tuổi cũng không còn nhỏ nữa, vẫn cảm thấy giữ lại một chút ngây thơ không có gì là xấu. Ngây thơ tức là chưa bao giờ tuyệt vọng. Cô có bị lừa bao nhiêu lần nữa thì vẫn tin tưởng rằng người tốt vẫn còn tồn tại, tình cảm bị mất mát bao nhiêu lần nữa vẫn mong đợi tìm được một sợi tơ tình, dù rằng khả năng tìm được như mò kim đáy bể. Cô chưa gặp được là do cô không may mắn, chứ không có nghĩa là nó không tồn tại. Cho nên từ góc độ suy nghĩ này mà nói, lý do cô từ chối Tăng Phi không thể quy trách nhiệm về Đinh Tiểu Dã, ít nhất thì không hoàn toàn là do anh.

“Thật sự không hối tiếc chứ?” Đinh Tiểu Dã dùng ngón tay cái khẽ vuốt ve bàn tay Phong Lan. “Anh ta có vẻ rất hợp với chị.”

“Ít nhất thì bây giờ vẫn chưa thấy hối hận.” Phong Lan cầm lấy tay anh, đặt lên hai bên má mình. Cô rất muốn nói: đừng làm tôi phải hối hận nhé, nhưng có biết hậu quả của câu nói ấy như thế nào.

Cho nên cô vờ cười rất thoải mái. “Tôi là loại người luôn để dường lùi cho mình. Trước khi Tăng Phi tìm được người trong mộng thì cánh cửa dành cho người “có vẻ thích hợp” với tôi vẫn rộng mở. Không chừng đợi đến lúc tôi với cậu ghét nhau đến mức đào đất đổ di rồi, tôi lại phát hiện ra thêm điểm tốt của anh ấy.”

Phong Lan muốn kéo dài khoảng khắc hai người được cùng nhau trong không gian tĩnh lặng này đến vô hạn, cho nên cô đổi chủ đề. “Đinh Tiểu Dã, nói tôi biết đi, cậu từng yêu ai chưa?”

Đinh Tiểu Dã không trả lời, Phong Lan đành tiếp tục độc thoại. “Lúc nãy tôi cũng hỏi Tăng Phi câu này, anh ấy không biết tình yêu là gì. Còn bảo nếu như anh ấy yêu một người, mong muốn lớn nhất là sống chung với người đó. Tôi thấy cảnh giới của anh ấy cao hơn tôi, chẳng lẽ đàn ông đều.”

“Không phải.” Đinh Tiểu Dã cắt ngang lời huyên thuyên của cô, anh đưa ra ngay câu trả lời của mình. “Nếu là tôi, tôi sẽ muốn ngủ với cô ấy.”

Phong Lan sững lại rồi bật cười. Sao cô cứ bị Đinh Tiểu Dã quyến rũ một cách không kiểm soát nổi thế này, phải chăng “đồng bệnh tương lân” là một trong những nguyên nhân. Hai người có thể nắm tay nhau cùng đi trên con đường của ham muốn tầm thường được bao lâu? Sói trèo lên vai lang mới làm được việc xấu. Không có lang, sói chỉ là đồ tàn phế bỏ đi, trong khi lang vẫn có thể độc hành ngàn dặm.

“Nghĩ gì thế?” Đinh Tiểu Dã hỏi.

Phong Lan đáp: “Tôi đã ngộ ra một điều cay đắng.”

Đinh Tiểu Dã tỏ vẻ tiếc nuối. “Tôi cứ tưởng chị đang nghĩ giống tôi.”

Cứ mỗi khi anh áp sát lại, Phong Lan liền cảm thấy đỏ mặt và tim đập loạn nhịp, hàng mi của cô cũng chớp gấp gáp hơn, như thể con chim bị thương ở chân nên phải đập cánh vội vàng hơn.

“Nói ra xem nào, có thể bây giờ lại giống nhau rồi đấy.” Đinh Tiểu Dã hít hà mái tóc cô, rồi lại nói: “Hôm nay mùi của chị ngửi rất thích.”

Từ khi Đinh Tiểu Dã thể hiện rõ ràng là không chịu nổi được mùi nước hoa trên người cô, Phong Lan bèn ít khi dùng nữa. Cô nhớ lại một chút rồi nói: “Chắc là mùi sữa tắm sáng nay tôi dùng nếu không thì là…”

Đinh Tiểu Dã kịp thời bịt miệng cô lại, anh cảnh cáo: “Suỵt, đối với đàn ông thì chỉ cần thấy thơm là được rồi.”

Phong Lan lặng im đợi Đinh Tiểu Dã rời khỏi phòng ăn VIP một lát, rồi mới ra sau. Bên ngoài đã có một vài bàn có khách đang ngồi ăn, mọi thứ vẫn bình thường như mọi khi.

Đàm Thiếu Thành cũng có mặt, cô ta vừa nhìn thấy Phong Lan đã vội vã vẫy tay chào cô. Phong Lan vốn không định để ý đến cô ta nhưng cũng không muốn mất lịch sự với khách, đành bước lại, cầm một tờ thực đơn mới của tháng này, hỏi: “Hôm nay chị có muốn đổi món chút không, bếp vừa ra món mới, gà nấu cốt dừa rất hợp với chị.”

Phong Lan vốn là có ý tốt, vì Đàm Thiếu Thành không thích vị chua cay, nhà hàng Thái Lan hiếm hoi mới có được món mới hợp khẩu vị với cô ta, cho nên Phong Lan mới giới thiệu riêng với cô ta. Không ngờ Đàm Thiếu Thành lại gật đầu cười đáp: “Vậy hả, thế thì tôi nên gọi thêm ăn cho bổ rồi. Còn cô thì chẳng cần, khí sắc rạng rỡ lắm, mặt tươi như hoa đào vậy.”

Phong Lan bất giác đưa tay đặt lên môi, rồi lại cảm thấy bản thân có tật giật mình. Cô rõ ràng đã dặm lại lớp trang điểm, Đàm Thiếu Thành còn nhìn ra được dấu vết gì cơ chứ?

Đàm Thiếu Thành cố ý nhìn sang Đinh Tiểu Dã đang tươi cười nói chuyện với khách quen rồi quay sang nói với Phong Lan: “Chúng ta đều là phụ nữ cả, cô làm như tôi không nhận ra à? Hạ gục thành công rồi hả, được đấy Phong Lan, nhanh ra phết, tôi đã đánh giá thấp cô.”

Phong Lan chỉ cưởi mà không đáp. Chỉ trừ khi đứng trước Đinh Tiểu Dã ra, còn lại hầu như mọi lúc khác cô vẫn biết cách phòng thủ bảo vệ bản thân. Khi muốn từ chối không trả lời một câu hỏi thì mỉm cười luôn là thứ vũ khí tốt nhất.

Đàm Thiếu Thành thấy thái độ của cô như vậy, lại nói với giọng trách móc: “Sao lại phải nhỏ nhen thế? Sợ tôi nẫng tay trên à?”

Phong Lan lẳng lặng đặt tờ menu xuống trước mặt Đàm Thiếu Thành, nói: “Chị hứng thú với chuyện riêng của người khác thế cơ à?”

“Đương nhiên.” Đàm Thiếu Thành khẳng định không hề giấu diếm, nhìn Phong Lan, nói: “Tôi cực kỳ hứng thú với chuyện riêng tư ngọt ngào của người khác, bởi vì tôi ghen tị.”

Phong Lan không cười nữa, “Chuyện này thì tôi không thể giúp chị được.”

Đàm Thiếu Thành đẩy tờ thực đơn sang một bên, hai tay đặt trên bàn, cho dù thế nào, trông cử chỉ của cô ta cũng vô cùng hoàn hảo. Cô ta khẽ cười. “Cô nghĩ là tôi ghen tị với hai người giữa ban ngày ban mặt trốn vào một góc làm trò sao? Cậu ta đẹp trai thế đàn bà ai chẳng thích. Còn tôi có tiền, chồng mất, tìm một người đàn ông cốt để ngắm cho sướng mắt chẳng phải quá ư dễ dàng sao? Hôm nọ tôi nhìn thấy hai người trên đường… Hôm đó cô cũng đi đôi giầy cao gót này đúng không?”

Phong Lan nhìn theo ánh mắt của Đàm Thiếu Thành xuống đôi giầy mình đang đi, không thấy có gì lạ, cô cau mày hỏi: “Rốt cuộc chị muốn nói gì? Tôi còn nhiều việc phải làm.”

“Cô đi giày Ferragamo, còn cậu ta, lúc đó đang đi dép tông xỏ ngón. Tôi ghen tị là vì hai người ăn mặc như vậy đi cùng nhau mà lại có thể cười nói như không có ai xung quanh.” Khi nói câu này, Đàm Thiếu Thành vẫn mỉm cười, nhưng giọng nói buồn bã hiếm thấy. “Tôi cũng thích giầy đẹp, chỉ muốn lấy nguyên một căn nhà để chất riêng giày. Nhưng mỗi lần tôi đứng trước mặt người ta, lại nghĩ đến đôi giầy đi dưới chân vẫn là giày cũ đã đi đến bạc màu xơ xác.”

Phong Lan đương nhiên hiểu rằng “người ta” mà Đàm Thiếu Thành nói đến không phải là Đinh Tiểu Dã mà là Ngô Giang, anh họ cô.

“Đó là đôi giày duy nhất tôi có lúc đó, tôi không có cách nào che giấu nó đi, anh ấy chưa bao giờ nhìn. Anh ấy sợ tôi ngại, tôi biết.” Đàm Thiếu Thành nhìn Phong Lan,nói: “Có phải người tốt bụng có cuộc sống tốt đẹp nào cũng đều như vậy không, theo các cô đó là phép lịch sự à?’

Phong Lan bắt đầu cảm thấy hết kiên nhẫn, hỏi: “Chị nghĩ anh ấy nên làm thế nào mới phải? Cứ nhìn chằm chằm vào đôi giày rách của chị mới làm chị vui à?”

“Tôi có trách móc gì anh ấy đâu! Tôi giận anh ấy, vì anh ấy tốt… tốt hơn tôi quá nhiều.”

“Anh ấy đương nhiên là tốt hơn chị rồi. Tôi đoán với kiểu cách của chị, trước mặt anh ấy chắc chưa bao giờ làmđược điều gì tốt, anh ấy coi chị như người qua đường, đã coi như là không chấp gì chị rồi.”

“Tôi chỉ muốn anh ấy biết một chút sự thật, để anh ấy biết được bộ mặt thật về con người mà anh ấy từng yêu, và người bạn tốt nhất của anh ấy.Trong mắt Ngô Giang, cái gì của bọn họ cũng tốt đẹp hơn tôi, còn thực tế thì sao, chẳng phải là dựa dẫm vào thầy hướng dẫn làm trò đen tối để đổi chác lấy cơ hội tốt hay sao? Tôi nói ra những chuyện bẩn thỉu đó chỉ lo bị bẩn miệng!”

“Bộ mặt thật? Bạn gái cũ của anh ấy là vì chị nên mới…” Phong Lan nhớ lại những chuyện cũ của Ngô Giang, cô từng nghe người trong nhà kể, bạn gái thời đại học của anh vì một chuyện bê bối nào đó không thể nói ra nên mới nghĩ dại tìm đến cái chết. Khi đó Phong Lan mới học cấp ba, cụ thể sự việc như thế nào người lớn không kể chi tiết cho cô, nhưng kiểu này thì không thể thiếu “công lao” của Đàm Thiếu Thành trong đó, cũng chẳng trách Ngô Giang bây giờ có thái độ như vậy đối với Đàm Thiếu Thành - người mê mệt anh bao nhiêu năm nay. Nghĩ đến đây, Phong Lan hết chịu đựng nổi Đàm Thiếu Thành đang ngồi ngay trong nhà hàng của mình.

“Chị đúng là loại người có thể làm bất cứ chuyện gì!”

“Họ dám làm thế, còn tôi dám nói ra sự thật thì tội lỗi tày trời sao?” Đàm Thiếu Thành cười nhạt, “Các người nhìn nhận người khác đều theo tiêu chuẩn kép. Bao nhiêu năm đã trôi qua, anh ấy ngay cả hận tôi cũng không hận cho hẳn hoi, khinh bỉ tôi mà vẫn ra điệu thông cảm. Tôi giờ đi giày xịn, thậm chí đắt tiền hơn nhiều so với giày của anh ấy, nhưng đứng trước anh ấy, tôi vẫn muốn giấu chân tôi đi.”

“Cứ nói mãi chuyện này chị không thấy mệt sao?” Không chỉ có Ngô Giang, lcus này ngay cả Phong Lan cũng nhìn Đàm Thiếu Thành bằng con mắt như vậy, khinh bỉ nhưng thông cảm. “Chị càng thế này, trông càng đáng thương.”

“Trước đây tôi vẫn chấp nhận, bởi vì tôi và anh ấy không cùng kiểu, không nên đòi hỏi thư không phải của mình. Sau này tôi mới hiểu ra không phải như vậy, chẳng qua vì anh ấy không yêu tôi, chứ không hề liên quan đến chuyện tôi là kiểu người gì! Cho nên tôi mới càng ghen tị với cô…” Đàm Thiếu Thành ngẩng đầu nhìn Phong Lan.

Phong Lan nhếch mép nói: “Thế thì chị nên giữ gìn tim phổi mình cho cẩn thận, đừng có chết vì quá ghen tị, đời còn dài lắm.”

Đàm Thiếu Thành nghịch nghịch mấy ngón tay, rồi bỗng nhiên hỏi: “Cô vẫn chưa biết Ngô Giang gặp chuyện sao?”

“Chuyện gì vậy?” Phong Lan bất ngờ nghe thấy vậy, giật mình nhưng cũng không dễ dàng tin ngay lời của người đối diện này.

“Ngô Giang vẫn chưa nói với cô à? Một ca phẫu thuật do anh ấy mổ chính gặp sự cố, khi đưa bệnh nhân ra khỏi phòng mổ vẫn nói với người nhà là “phẫu thuật thành công”, kết quả khi vào phòng ICU chưa đến bốn tiếng đồng hồ thì bệnh nhân có vấn đề, anh ấy vội quay lại bệnh viện nhưng không kịp nữa.”

Phong Lan tuy lo lắng nhưng vẫn nói: “Chuyện đó ở bệnh viện là rủi ro không thể tránh khỏi.”

“Đương nhiên chỉ như thế thôi thì chẳng có gì, vấn đề là người nhà bệnh nhân mời bên kiểm định sự cố y tế đến, kết quả điều tra cho thấy thuốc anh ấy dùng cho bệnh nhân có vấn đề, rất có thể đó là nguyên nhân trực tiếp gây ra tình trạng chuyển biến xấu của bệnh nhân.”

“Không thể như vậy được!” Phong Lan tuyệt đối tin tưởng anh họ mình là một bác sĩ giỏi mấy năm anh ấy gần như coi phòng phẫu thuật là nhà của mình. Cả y đức lẫn năng lực của anh đều đáng tin cậy.

“Ban đầu tới cũng không tin, đó không phải là phong cách làm việc của anh ấy.” Đàm Thiếu Thành nhỏ giọng nói. “Tôi nghe nói việc cho dùng thuốc là do học trò của anh ấy thực hiện… nhưng Ngô Giang mới là bác sĩ điều trị chính, chuyện này anh ấy đã ký xác nhận rồi, không chối bỏ được trách nhiệm liên quan.”

“Chị vẫn thật là “quan tâm” đến anh ấy nhỉ.” Phong Lan mỉa mai.

“Y với dược vốn là một nhà, giới này thì đâu có rộng lớn gì?” Đàm Thiếu Thành chống tay lên cằm, cười rồi nói với Phong Lan. “Tôi suýt quên nhắc đến nguồn gốc của loại thuốc của loại thuốc đó, cô có đoán được loại thuốc đó của công ty nào sản xuất không?”

Phong Lan đáp ứng mong mỏi của Đàm Thiếu Thành, cô hít một hơi thật sâu, hỏi: “Công ty nào vậy?”

Đàm Thiếu Thành cười vẻ bí hiểm, chậm rãi buông ra từng từ “Cửu An Đường.”

Đến lúc này thì Phong Lan gần như không nói ra lời nữa. “Đây chẳng phải là Tư Đồ… chuyện này lại càng không thể.”

“Cô cũng biết Tư Đồ Quyết? Cô ấy là bạn thân nhất của Ngô Giang đúng không? Tôi và cô đều biết, người trong tổ điều tra cũng sẽ biết, có phải là thành chuyện li kì không? Nếu tôi là người thân của bệnh nhân, tôi cũng sẽ không bỏ qua chuyện này, người ta dựng cả linh đường trước cổng bệnh viện rồi.”

Phong Lan bắt đầu lo lắng cho Ngô Giang, nếu như chuyện Đàm Thiếu Thành kể là thật thì vấn đề lần này rõ ràng là rắc rối lớn. Đầu óc cô hỗn loạn, nghĩ ngợi để tìm ra một chút đầu mối, sau đó cô ướm lời hỏi thử: “Chị cố ý kể chuyện này với tôi là có ý gì?”

“Vấn đề anh ấy không xử lý được, tôi có thể làm được.” Đàm Thiếu Thành trong mắt có lửa, nói đùa. “Anh ấy quen làm chính nhân quân tử rồi, còn đối phó với bọn vô lại, phải dùng cách vô lại.”

Mối quan hệ giữa Phong Lan và Ngô Giang lâu nay vẫn tốt, cô nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy lo lắng cho anh. Đàm Thiếu Thành vừa đi, Phong Lan liền gọi cho Ngô Giang, rồi sáng ngày hôm sau chạy thẳng đến nhà anh.

Nói chuyện qua điện thoại Phong Lan được biết, bệnh viện đã yêu cầu Ngô Giang tạm thời ở nhà “nghỉ ngơi”. Lúc cô đến đã là buổi trưa, vừa mới bấm chuông cửa, Ngô Giang đã ra mở với chiếc tạp dề kẻ đeo trên người, trong phòng tỏa ra mùi thức ăn thơm phức, khiến Phong Lan ngơ ngác.

“Chắc em không đi nhầm nhà chứ hả?” Phong Lan ngạc nhiên nói. Ấn tượng trong cô về người anh họ này là từ nhỏ đã được bác cô chiều chuộng, đến khi đi làm thì lại bận rộn, sau này kết hôn, vợ cũng làm nội trợ, toàn phần quán xuyến việc gia đình, chưa bao giờ nghe đến chuyện anh biết nấu cơm.

Ngô Giang cười, đưa Phong Lan vào nhà, trên mặt anh không hề có nét ưu phiền như Phong Lan tưởng tượng mà ngược lại, tâm trạng còn có vẻ khá thoải mái.

“Hôm nay em có lộc ăn rồi, chưa ăn cơm phải không, để anh thể hiện tay nghề cho em xem.” Ngô Giang nói với Phong Lan. Bàn tay quen cầm dao phẫu thuật của anh bây giờ đang cầm một chiếc xẻng chuyên để xào thức ăn.

Phong Lan ngắm anh một lượt từ trên xuống dưới rồi nói: “Có khi nào bỗng nhiên anh trở thành người đàn ông của gia đình không đấy?”

“Anh ấy làm một món thì mất cả buổi sáng, giờ vẫn chưa ra được đĩa nào đây.” Người vừa nói đang ngồi trên sofa trong nhà Ngô Giang thủng thẳng đứng dậy, cười và đi về phía Phong Lan.

“Tư Đồ Quyết?” Phong Lan hiểu ra vấn đè. “Em cứ tưởng anh chuẩn bị riêng bữa cơm này để chào đón em đến nhà cơ đấy.”

Tư Đồ Quyết là bạn từ nhỏ của Ngô Giang, cũng là bạn thân nhất của anh. Phong Lan trước đây hay đến nhà bác chơi thường gặp Tư Đồ Quyết đến chơi với Ngô Giang, cho nên cũng quen biết cả. Lần này Cửu An Đường mà Đàm Thiếu Thành nhắc đến, chính là công ty của nhà Tư Đồ Quyết, hôm nay cô ấy ở đây, có phải là liên quan đến chuyện vừa xảy ra của Ngô Giang?

Phong Lan đương nhiên không muốn vừa đến đã đề cập ngay tới vấn đề này. Cô đi cùng với Tư Đồ Quyết vào phòng khách rồi hỏi: “Chị về từ khi nào thế?”

Tư Đồ Quyết sinh sống ở nước ngoài từ lâu, chỉ một, hai năm nay Phong Lan mới hay tin cô về nước.

“Chị đã nghỉ việc ở bên đó, giờ cũng không định sang nữa.” Tư Đồ Quyết trả lời.

“Thế ạ?” Phong Lan hơi bất ngờ. Cô vẫn có thiện cảm với Tư Đồ Quyết. Từ khi cô mới là con vịt con xấu xí đã thường nhìn thấy Ngô Giang và Tư Đồ Quyết luôn quấn quýt không rời, lúc đó trong mắt cô, Tư Đồ Quyết vừa xinh đẹp vừa vui tính, so với anh họ cô thật là đôi lứa xứng đôi. Phong Lan luôn nghĩ rồi họ sẽ thành một cặp, không ngờ hai người này hóa ra cứ thể làm bạn bè thân thiết của nhau hơn ba mươi năm. Sau khi bạn gái của Ngô Giang mất, Tư Đồ Quyết cũng đi nước ngoài ngay, sau đó tuy tình bạn giữa hai người không thay đổi, nhưng ai cũng có tình yêu và cuộc sống riêng của mình. Phong Lan từ tiếc nuối hai người không thể thành đôi chuyển sang ngưỡng mộ tình bạn của hai người. Sự cố xảy ra trong ca phẫu thuật của Ngô Giang có liên quan đến việc đấu thầu vi phạm quy tắc của sản phẩm thuốc Cửu An Đường, phải chăng vì mối giao hảo bạn bè mà Ngô Giang nhất thời phạm phải sai lầm?

Tư Đồ Quyết ngồi xuống cạnh Phong Lan, Ngô Giang pha cho mỗi người một cốc cà phê. Tư Đồ Quyết nói: “Chị nghe anh Ngô Giang nói gần đây quanh em không được thái bình cho lắm, liên tục mất đồ hai lần, may mà người không việc gì.”

Không cần nói, Phong Lan cũng biết là Tăng Phi đã kể cho Ngô Giang nghe. Cô rầu rĩ nói với Tư Đồ Quyết: “Thôi chị đừng nhắc đến nữa, tiếc của đôi giầy chị mang về hộ em. Chắc chẳng bao giờ mua được màu đó nữa.”

Tư Đồ Quyết cười an ủi cô: “Em vẫn tiếc nhớ đôi giầy đó hả, được rồi, chị sẽ mua lại hộ em một đôi giống hệt. Chuyện này chị đảm bảo làm được.”

Hai người phụ nữ một khi đã nói đến chủ đề ưa thích là giầy và túi thì chẳng bao giờ hết chuyện, được một lát, Ngô Giang – người đàn ông của gia đình trịnh trọng đến tận nơi mời hai vị phụ nữ sang bàn ăn dùng cơm. Thành thật mà nói, tài nghệ bếp núc của Ngô Giang cũng vì ít làm nên chưa quen tay, mấy món ăn vất vả mãi mới nấu xong, ăn cố thì cũng tạm được, thế là bị Tư Đồ Quyết cười cho mãi. Phong Lan không chú tâm ăn uống lắm, lại thấy Ngô Giang dường như không buồn phiền gì về chuyện kia, ngược lại tâm trạng còn khá thoải mái vui vẻ, cô cũng yên tâm phần nào.

Ăn cơm xong, Tư Đồ Quyết tình nguyện nhận phần rửa bát, Phong Lan được nói chuyện riêng với Ngô Giang một lúc trong phòng đọc sách. Phong Lan ấn vào tay Ngô Giang một chiếc thẻ ngân hàng, nói: “Em cũng không biết cái này có giúp được gì cho anh không, bây giờ chỉ có thẻ này là còn hoạt động.” Cô nói với vẻ hơi ngượng ngùng rồi cười, nói tiếp. “Anh biết đấy, em kiếm không ít, nhưng tiêu cũng không ít.”

Ngô Giang trêu: “Em với Tăng Phi sao cứ như thể hẹn nhau trước ấy. Nếu hai người mà thành đôi được, sau này anh có cần vay tiền thì cũng chẳng lo không có chỗ cho vay.”

Chuyện của Phong Lan với Tăng Phi, Ngô Giang rất cố gắng vun vén, chẳng gì thì một người là bạn mình, một người là cô em họ gần, quan hệ đều thân thiết cả, phù sa không để chảy ra ruộng ngoài.

Phong Lan lườm anh một cái. “Anh vẫn còn lòng dạ để trêu em cơ à?”

Ngô Giang trả chiếc thể lại cho Phong Lan, cười bảo: “Em có lòng với anh thế này là được rồi. Anh tạm thời chưa cần dùng đến cái này, em cứ yên tâm, anh không sao đâu.”

“Đã ầm ĩ đến mức này rồi, anh vẫn bảo không có chuyện gì là sao?” Phong Lan trách anh quá coi nhẹ sự việc. “Em không tin anh lại sơ suất như thế, rốt cuộc chuyện là như thế nào?”

Ngô Giang thở dài, nói: “Nói cho cùng cũng là liên quan đến đấu tranh lợi ích trong nội bộ bệnh viện. Em cũng nên biết rằng quan hệ ở chỗ bọn anh rất phức tạp, chẳng ai dám tin tưởng ai, nếu như ai có động cơ xấu đi chọc ngoáy nữa thì sự tình sẽ không thể lường nổi.”

Phong Lan tự nhiên nghĩ đến chuyện bác cô kể Ngô Giang có khả năng được đề bạt lên phó viện trưởng, mới thấy yên lòng hơn một chút. Nhưng Tư Đồ Quyết và Cửu An Đường, cũng dính líu nên cô chỉ nghĩ đến một người, người đó từng có bất hòa với cả Ngô Giang lẫn Tư Đồ Quyết.

“Lẽ nào Đàm Thiếu Thành cũng có vai trò gì?” Phong Lan tỏ ý nghi ngờ.

Ngô Giang lắc đầu. “Chuyện này không liên quan gì đến cô ta.”

“Nhưng mà Cửu An Đường…”

“Cửu An Đường bây giờ chỉ là một mớ hỗn loạn.” Ngô Giang nói. “Tư Đồ Quyết không phải là người có chuyên môn làm kinh doanh, cũng không đầu tư tâm huyết vào chỗ đó, cô ấy không gánh nổi, người phía dưới tự nhiên cũng loạn cào cào. Lần đấu thầu thuốc vi phạm quy chế này, bộ phận kinh doanh của họ đã dùng hết các thủ đoạn. Anh cũng không cẩn thận, để người khác lợi dụng sơ hở, lại đúng lúc gặp thời cơ thích hợp, kết quả là… như bây giờ đấy.”

“Thế phải giải quyết như thế nào?” Phong Lan lại bày tỏ sự lo lắng của mình. Ngô Giang đã quá không may trên con đường tình cảm, bạn gái gặp chuyện, rồi vợ mới cưới chưa được bao lâu lại mất vì tai nạn giao thông. Những chuyện mà con người ta sợ nhất trong đời anh đã phải trải qua, liên tục hai lần, công việc chính là niềm an ủi duy nhất của anh.

Ngô Giang lại cười rồi nói với Phong Lan: “Làm bao lâu rồi, anh cũng bắt đầu thấy mệt mỏi. Cứ thuận theo tự nhiên thôi, nếu như quả thật không có cách nào, tệ nhất thì coi như nghỉ dưỡng dài hạn, rồi quay lại mở phòng khám nhỏ, chuyên giải quyết ca khó.”

“Anh nói như thật ấy.” Phong Lan trách móc.

“Em cứ lo bản thân mình trước đi.” Ngô Giang lại lấy chuyện của cô ra trêu. “Chuyện với Tăng Phi mà cũng không thành, thế em định tích trữ của hồi môn đến khi nào? Coi chừng tích nhiều quá, không có ai dám lấy đâu.”

Phong Lan nửa đùa nửa thật nói: “Sợ gì chứ? Em sẽ làm quý bà đại gia, cùng lắm là nuôi một cậu trai tơ. Trong họ chẳng phải chỉ sót lại mỗi mình em, nếu mẹ em có than phiền, em sẽ đem anh ra làm bia đỡ đạn, ai bảo anh làm tấm gương xấu cho em!”

Ngô Giang cười mỉm rồi bỗng nhiên nói: “Anh e là không làm khiên chắn cho em được nữa đâu, em phải tự cứu lấy mình thôi.”

“Cái gì? Anh định xuất gia à?” Phong Lan không tin.

Ngô Giang nói: “Em là người đầu tiên anh thông báo đấy. Phong Lan anh sắp lấy vợ rồi.”

Phong Lan ngỡ ngàng mất một lát, cô bất ngờ đến mức nói lắp bắp: “Lấy … lấy ai cơ?”

Ngô Giang cười không nói.

Phong Lan đột nhiên hiểu ra, chỉ sang bên phòng bếp.

Ngô Giang gật đầu.

“Hai người, hai người thực sự…” Cảm xúc của Phong Lan hết sức lẫn lộn. Rõ ràng là chuyện nằm ngoài dự đoán nhưng cũng hiển như sông phải chảy ra biển vậy. Ngô Giang và Tư Đồ Quyết, hai người chưa bao giờ kết đôi nhưng nếu như họ sẵn sàng thì có điều gì đương nhiên hợp lẽ hơn thế?

“Cuối cùng thì anh chị cũng hiểu ra!” Phong Lan nghĩ đến chuyện hai người đã để lỡ bao nhiêu năm nay, thấy vui mừng thay cho họ, lại cảm thấy cay cay sống mũi. Nụ cười của Ngô Giang thoải mái và rạng rỡ, bây giờ cô thực sự tin rằng anh không buồn phiền bởi những nhiễu nhương kia.

Chúc mừng cặp đôi xong, Phong Lan không kìm được sự buồn bã trào dâng trong lòng. Ngô Giang cũng lấy vợ rồi, hàng ngũ cách mạng vốn cô độc của cô lại thiếu đi một chiến sĩ. Niềm vui và thấu hiểu giữa Ngô Giang và Tư Đồ Quyết xuất phát từ nội tâm, Phong Lan tin rằng quan hệ giữa hai người tuyệt đối không phải do gượng ép vá víu. Nhưng con người chẳng ai giống ai, cũng như thể dù cùng là một nguyên tố hóa học nhưng trong môi trường khác nhau sẽ cho ra kết quả khác nhau, cô và Tăng Phi có thể còn thiếu một chút chất xúc tác nào đó, còn kẻ không thể nắm bắt được là Đinh Tiểu Dã kia lại chính là chất gây cháy của cô. Đời cứ phũ phàng như vậy nên con đường độc thân của cô càng đi lại càng xa tít tắp.

Nghĩ đến Tăng Phi, Phong Lan lại thấy đau đầu. Cô biết phải mở miệng nói thế nào với mẹ chuyện của cô và Tăng Phi sẽ không thể đi đến đâu? Tin Ngô Giang sắp lấy vợ một khi bắt đầu truyền đi trong gia đình và bạn bè thì mẹ cô càng không tha cho cô.

Phong Lan rầu rĩ hỏi Ngô Giang: “Tăng Phi ngoài kể với anh chuyện giữa bọn em không có kết quả gì ra, còn nói gì nữa không?”

“Tăng Phi sao cơ?” Ngô Giang ngạc nhiên. “Tăng Phi đến gặp anh chỉ hỏi xem có cần giúp gì không, không nhắc câu nào đến chuyện của bọn em cả.”

“Thế tại sao anh lại biết bọn em thôi rồi?” Phong Lan lạnh sống lưng, không hiểu sao cô có linh cảm chẳng lành.

Quả nhiên, Ngô Giang nhìn cô thông cảm, nói: “Là mẹ em nói.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.