***
Nhất thời bầu không khí trong xe có chút xấu hổ, mặt mẹ Thời hướng về phía trước gương chiếu hậu trộm nhìn phía sau, Thời Bất Phàm da mặt rất dày, trực tiếp quay mặt: "Tên nhóc Chân Ưu Tú này đang nói cậu ngốc đó à?"
Hắn đang tránh nặng tìm nhẹ, Chân Nguyên Bạch lập tức tức giận, cậu gửi tin nhắn cho Chân Ưu Tú: " Em đừng có nói chuyện với anh."
Cậu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, Thời Bất Phàm cong cong môi, thấy cậu đột nhiên cúi đầu mâm mê gì đó, hắn cũng thò đầu qua xem, chỉ thấy Chân Nguyên Bạch đang sửa tên trên WeChat của mình, sửa "Nghiện học tập" thành "Đầu óc chỉ dùng để học tập."
Cũng thích hợp phết đấy chứ.
Chân Nguyên Bạch ném điện thoại qua một bên, bỗng trừng mắt nhìn Thời Bất Phàm một cái, dùng sức đẩy hắn về chỗ cũ: "Cách xa tôi ra chút đi!"
Cậu lại quay đầu về phía trước, cau mày lẩm nhẩm trong lòng, Chân Ưu Tú hình như biêt chút gì rồi, rốt cuộc nhóc ấy nghĩ mối quan hệ của cậu và Thời Bất Phàm là gì đây... Tên nhóc đó có nói gì với ba mẹ không đây?
Lần thứ hai đến nhà họ Thời, đối mặt với căn nhà rộng lớn, trong lòng Chân Nguyên Bạch khó nén nổi hâm mộ, nếu sau này cậu giàu có, cũng muốn mua cho ba mẹ một căn nhà thế này, sau đó cũng đón ông bà đến, tiện cho việc sau này cậu và Chân Ưu Tú kết hôn cũng có thể ở chung với nhau, loại nhà như thế này rất thích hợp để ba thế hệ ở với nhau.
"Thích à?" Thời Bất Phàm ghé sát vai cậu, nhẹ giọng nói: "Chờ tôi kế thừa tất cả gia sản, sẽ mua cho cậu một trăm cái biệt thự."
"Ai thèm chứ." Chân Nguyên Bạch mang theo quần áo của mình đi vào bên trong, nhưng bởi những lời Thời Bất Phàm nói mà tim đập nhanh hơn, đúng là không thể hiểu nổi, đối với mấy lời chót lưỡi đầu môi này thì có gì đáng để tim đập nhanh đâu chứ.
Cậu vừa vào, liếc mắt đã thấy người đàn ông lần trước đang pha trà, Thời Bất Phàm tức giận, đối phương đang ngồi trên sô pha trong phòng khách pha trà, thấy động tĩnh thì ngước mắt lên nhìn, ánh mắt ông ấy sắc bén, Chân Nguyên Bạch như bị định thân, đứng yên tại chỗ, ấp úng nói: "Chào chú Thời ạ"
"Chào cháu." Thời Hiến cười cười, mặt mày hơi nhu hòa đi một ít: "Lên tầng chơi đi, chút nữa thì xuống ăn cơm."
Chân Nguyên Bạch bị Thời Bất Phàm túm lên tầng, "Đừng nói chuyện với ông ta, sẽ giảm thọ đấy."
Lăng Huyên ngồi xuống cạnh Thời Hiến, nói: "Anh cười nhiều chút đi, đừng có hung dữ với nó như thế."
"Tên nhóc kia cũng đâu có cho tôi sắc mặt tốt đâu mà mong tôi phải cho nó sắc mặt tốt."
"Nó không nhớ anh mà, anh cứ nói chuyện với nó đoàng hoàng đi, con nhất định sẽ nghe lời mà."
Thời Hiến lắc đầu, nhìn có vẻ khá tức giận: "Cho nó ăn cho nó uống, nhưng vẫn như thiếu nợ nó vậy."
Chân Nguyên Bạch vừa lên tầng đã bò lên cái ghế sô pha lớn mềm mại, xoay đầu nói: "Sau này lớn chắc cậu cũng sẽ giống ba cậu, cũng đẹp trai lắm đấy."
Thời Bất Phàm lấy đồ ăn vặt trong ngăn kéo ra cho cậu ăn, lạnh lùng nhấc mí mắt: "Có phải mắt cậu có vấn đề gì không? Ông ta mà đẹp trai à?"
"Đẹp mà." Chân Nguyên Bạch ngồi thẳng dậy, nghiêm trang nói: "Cũng không hơn kém lắm với cậu."
Thời Bất Phàm ngồi xuống bên người cậu, động tác rất mạnh, Chân Nguyên Bạch theo bản năng hơi dịch sang một bên, Thời Bất Phàm bóc sôcôla, nói: "Có muốn ăn không?"
Cậu nhìn thoáng qua, không nói gì.
Thời Bất Phàm nói: "Nói ông ta xấu đi thì cho cậu."
"Không." Chân Nguyên Bạch khá có nguyên tắc, cậu bắt đầu giở sách ra, nói: "Được rồi, về đến nhà rồi, chúng ta cũng nên bắt đầu học thôi."
Thời Bất Phàm đặt đôi chân dài của mình lên mặt bàn, nhét hết sôcôla vào miệng mình, bỗng hắn dừng lại, nhìn giấy bọc.
Giờ cũng sắp đến giờ ăn cơm rồi, hương thơm ngọt tràn ngập trong không khí, vốn Chân Nguyên Bạch đã hơi đói bụng bị làm cho càng đói hơn, cậu mím mím môi, dùng chân đá Thời Bất Phàm: "Làm ở đâu bây giờ?"
"Làm ở đây luôn đi."
"Có phải cậu không muốn học đúng không?" Chân Nguyên Bạch nói: "Nếu không muốn học thì để tôi lập tức gọi điện cho ba tôi đến đón."
Thời Bất Phàm nhìn cậu, nhận ra cậu đang không nói đùa, vì vậy thả chân xuống, nói: "Học chứ, đương nhiên phải học, cậu nói xem học thế nào giờ?"
"Đi đến bên bàn học trước đi."
Chân Nguyên Bạch đứng lên, ở đây nhiều mùi sô cô la quá, làm cậu lại thèm. Nhưng đây là nhà Thời Bất Phàm, đồ gì cũng là của nhà Thời Bất Phàm, chủ nhà không cho cậu ăn, cậu cũng ngại mở miệng xin ăn.
Thời Bất Phàm khom lưng cầm sôcôla mang theo, kéo ghế ra ngồi ra trước bàn cùng cậu, lại bóc ra một cái sôcôla, cười nói: "Nói chồng là đẹp trai nhất đi, rồi cho cậu ăn."
"Tôi không ăn." Chân Nguyên Bạch mở sách bài tập ra, Thời Bất Phàm tặc lưỡi một cái, nói: "Thế thì hôn tôi một cái đi thì cho cậu."
"Không ăn, không ăn, không ăn." Chân Nguyên Bạch bắt đầu thấy hắn phiền: "Rốt cuộc cậu có muốn học hay không?"
Thời Bất Phàm không còn cách nào, hắn cầm sôcôla đưa đến bên miệng Chân Nguyên Bạch, tốt tính nói: "Ăn đi, nha? Xin đấy."
Chân Nguyên Bạch từ bi mà ngậm miếng sôcôla vào miệng, cậu phồng má cắn lớp bên ngoài, đột nhiên trong miệng cảm giác có chất lỏng trào ra. Thời Bất Phàm lại bắt đầu bóc một cái nữa: "Ngon không?"
"Hình như là nhân rượu." Chân Nguyên Bạch nuốt sôcôla trong miệng xuống, nói: "Tôi không ăn nữa, bên trong có rượu."
"Không ngon à?"
"Ngon."
"Ăn thêm một cái đi." Thời Bất Phàm ân cần nhét vào miệng cậu cái nữa, Chân Nguyên Bạch không trốn được, lại ăn thêm một cái, cậu đánh tay Thời Bất Phàm: "Không ăn nữa, tí nữa còn phải ăn cơm."
Thời Bất Phàm vừa gật đầu vừa bóc một cái sôcôla nữa, sôcôla nhân rượu, bạn học nhỏ của hắn ăn xong có say không nhỉ? Hắn mong chờ nghĩ, lúc lấy cái thứ ba đưa đến bên miệng Chân Nguyên Bạch, cậu chết cũng không chịu ăn: "Không ăn nữa, ngọt quá, ngấy chết rồi."
Thời Bất Phàm đành thu tay lại, nói: "Cậu cảm thấy thế nào?"
"Chẳng thế nào cả, cậu mau mở sách ra đi."
Thời Bất Phàm vừa mở sách vừa nhìn cậu, lúc Chân Nguyên Bạch giảng bài cho hắn, hắn cũng chỉ nhìn chằm chằm đối phương, mặt Chân Nguyên Bạch có hơi hơi hồng, rất nhạt, cứ như bông hồng đỏ được ngâm trong sữa bò vậy, một lúc sau, hắn lại hỏi: "Giờ cậu thấy thế nào?"
Chân Nguyên Bạch bị chen miệng ném cho hắn một ánh mắt như nhìn thiểu năng: "Cậu muốn tôi thế nào?"
Thời Bất Phàm tiếc nuối lắc lắc đầu, nói: "Không có gì."
Xem ra sôcôla nhân rượu cũng không làm người ta say được.
Đương nhiên cũng có thể là do cậu ăn ít quá.
Vì để phòng ngừa Thời Bất Phàm lại để cậu mặc đồ ngủ hình động vật, Chân Nguyên Bạch còn đặc biệt mang theo quần áo của mình đến, nhưng đợi đến lúc đi tắm, cậu lại phát hiện không thấy quần áo của mình đâu cả.
Thời Bất Phàm nói: "Có phải cậu để quên trên xe rồi không? Gọi điện hỏi thử nha?"
"Không thể nào, tôi có cầm theo lúc xuống xe mà." Chân Nguyên Bạch nhìn hắn chằm chằm: "Có phải cậu giấu của tôi đi rồi đúng không?"
Thời Bất Phàm cười: "Cậu cũng có phải tiên nữ đâu, tôi giấu quần áo cậu làm gì?*"
*Câu chuyện về chàng nông dân cất giấu khăn quàng tay của tiên nữ hạ phàm (nhiều bản khác nói về việc giấu cánh, áo khoác,...) để giữ tiên nữ lại làm vợ.
Chân Nguyên Bạch không nói gì, cậu bắt đầu tìm khắp nơi, Thời Bất Phàm đi theo phía sau cậu, thấy động tác của cậu càng ngày càng mạnh, nhận ra bạn học nhỏ hình như tức giận rồi, nhịn không được thốt lên: "Nguyên Nguyên?"
Chân Nguyên Bạch không nói gì, vọt vào phòng kéo tủ của hắn ra, Thời Bất Phàm nhận ra cậu đã tức giận hơn rồi, bắt đầu hơi hoảng: "Áo ngủ kia của tôi không đáng yêu à? Mặc vào cũng có sao đâu."
Chân Nguyên Bạch trừng mắt nhìn qua, tròng mắt cậu đen nhánh ướt át, vành mắt và mũi đã hơi hồng hồng, Thời Bất Phàm sững lại, thấy cậu lập tức quay mặt đi đưa tay lên che mắt.
Thời Bất Phàm: "..."
Chân Nguyên Bạch quay lại lau nước mắt, dùng sức sụt sịt mũi, bật ra thanh âm nghẹn ngào nhỏ nhỏ.
Thời Bất Phàm chậm rãi đến gần, kéo tay cậu, Chân Nguyên Bạch dùng sức đẩy hắn ra, "Cậu đừng chạm vào tôi."
"Đùa cậu thôi mà, sao lại khóc luôn thế hả?" Thời Bất Phàm kéo cậu đến, vòng tay ôm lấy cậu, tay còn lại lau nước mắt cho cậu: "Đừng khóc mà, là tôi giấu đi đó, tôi xin lỗi nha?"
Chân Nguyên Bạch như con thú nhỏ bị tủi thân lại hung hăng trừng hắn, Thời Bất Phàm vừa đau lòng vừa buồn cười, hắn kề sát đến hôn cậu, Chân Nguyên Bạch lập tức lùi lại, lại bị hắn kéo lại: "Sao cậu dễ bị bắt nạt thế hả, không biết đánh người hả? Không được thì cậu cứ dỡ cả nhà tôi lên đi, tôi sợ thì sẽ phải trả lại quần áo cho cậu thôi không đúng à?". 𝗧r𝙪𝘺ệ𝑛 ha𝘺? 𝗧ìm 𝑛ga𝘺 tra𝑛g chí𝑛h == 𝗧𝚁𝑼𝙈𝗧 𝚁𝑼YỆ𝙽﹒V𝙽 ==
Chân Nguyên Bạch sụt sịt, Thời Bất Phàm thở dài: "Cũng tại tôi, vừa thấy cậu khóc cái là lại mềm lòng, thử đổi lại là người khác xem, cậu càng khóc người khác càng muốn bắt nạt cậu."
Chân Nguyên Bạch mím môi.
Thời Bất Phàm lại tiếp tục: "Có biết đánh người không hả? Muốn tôi dạy cậu không, nắm đấm của cậu đâu rồi? Đánh vào đây này..." Chân Nguyên Bạch co tay lại, hắn không nhịn được cười, nghiêng đầu qua hôn cậu: "Không nỡ đánh à? Vậy cậu có thể làm thế này.... Cậu nói với tôi vài lời hay, hôn tôi hai cái, đừng nói là quần áo, mạng tôi cũng cho cậu luôn..."
Hắn cứ tiến gần đến, Chân Nguyên Bạch cũng cứ lùi lại, đến lúc không thể lùi lại nữa, cậu bịt chặt miệng Thời Bất Phàm, "Cậu có bệnh đấy à?"
"Ừ, tôi có bệnh rồi, bệnh mất tim." Thời Bất Phàm thuận thế hôn vào lòng bàn tay cậu một cái, Chân Nguyên Bạch lập tức thu tay lại, nghe hắn nói: "Cậu có biết tim tôi bị mất ở đâu không?"
"Không biết." Những tủi thân vừa rồi của Chân Nguyên Bạch không biết thế nào bị vài câu của hắn dỗ cho bay biến hết, cậu nắm tay đặt sau lưng, nói: "Cậu mau lấy quần áo của tôi ra đây nhanh."
"Không lấy thì sao? Cậu cắn tôi à?"
Hắn nói xong, Chân Nguyên Bạch đột nhiên đánh một cái vào cánh tay hắn, nơm nớp lo sợ hung dữ: "Tôi đánh cậu."
"Học nhanh thật đó." Thời Bất Phàm cười, như để cổ vũ cậu đã làm rất đúng, hắn xoay người ra ngoài lấy quần áo của Chân Nguyên Bạch trả lại, nhưng vẫn cố chấp: "Tôi cảm thấy hôm nay cậu có thể mặc cái này."
Hắn mở tủ ra cho Chân Nguyên Bạch nhìn một bộ đồ cá sấu: "Cái này đẹp này."
"Cậu mặc vào thì càng đẹp đấy!" Chân Nguyên Bạch giật lại quần áo của mình xông ra ngoài.
Thời Bất Phàm nhìn cậu đi vào phòng tắm, duỗi tay sờ sờ bộ đồ hình động vật, thật ra đây cũng không phải là hắn đặc biệt mua cho Chân Nguyên Bạch mặc, lúc trước mất trí nhớ sau đó về nhà, thì thấy tủ quần áo của mình cả đống quần áo như thế này. Lúc đó hắn còn nghĩ mình thật trẻ con, nhưng hắn chưa từng mặc, mãi đến lúc Chân Nguyên Bạch tới, hắn mới cảm thấy đối phương đúng là hợp để mặc, sau đó hắn lại phát hiện, Chân Nguyên Bạch mặc đâu chỉ hợp, mà còn rất vừa người.
Nhưng Chân Nguyên Bạch lại cảm thấy đây là đang xúc phạm cậu, Thời Bất Phàm tự hỏi vài giây, quyết định cứ thử trẻ con tí xem, coi như dỗ bạn học nhỏ tí vậy. Chờ Chân Nguyên Bạch tắm xong, hắn liền cầm bộ áo ngủ màu hồng nhạt hình con thỏ vào phòng tắm.
Nửa tiếng sau, Thời Ca vĩ đại mặc bộ đồ ngủ hình con thỏ, mặt không biểu cảm nhìn gương hoài nghi nhân sinh.
Nhìn thì rộng thùng thình, không mặc thì không biết, mặc vào đúng là dọa người ta nhảy dựng mà.
Quần áo không cùng kích cỡ của hắn.
Hắn cúi đầu kéo kéo đũng quần, không thể kéo ống quần lên, đến khi đầu gối lộ ra hết ngoài mới cảm thấy hơi thoải mái.
Hắn cau mày, vô cùng buồn bực.
Quần áo này là do hắn mua trước lúc mất trí nhớ, nhưng không phải là cỡ của bản thân, chẳng lẽ là lúc học cấp hai mặc nhưng không vứt đi à? Hình như cũng chỉ còn cách giải thích vậy thôi.
Chậc.
Thế mà ông đây lại có tuổi thơ ngu ngốc thế đấy.
Hắn không rối rắm nữa, kéo của phòng tắm ra, mặc bộ đồ con thỏ màu hồng, lộ ra cẳng chân thon dài, Thời Bất Phàm không quan tâm gì bước ra, đi thẳng tới trước mắt Chân Nguyên Bạch, nâng nâng cằm: "Thế nào? Đẹp không?"