Edit: Mimi - Beta: Chi
*****
Gió nổi mây vần, lửa nóng cháy lan đồng cỏ, mấy ngày liên tiếp đánh lui quân địch khiến sĩ khí của binh lính Đại Lương tăng vọt hẳn lên. Nhưng trận tái chiến ngày hôm nay, mọi người bỗng trở nên cực kỳ căng thẳng. Nguyên nhân là vì Thái tử Trạm Lược Lược mới nghe tên đã khiến người ta sợ mất mật của địch quốc không còn đứng sau giám sát nữa mà tự dẫn quân ra trận rồi!
Lần giao chiến đầu tiên vừa mới diễn ra, lập tức có người chết dưới lưỡi đao của hắn. Ánh mắt kẻ này lạnh như băng lại sắc như dao, chỉ liếc nhìn thôi đã làm người ta run rẩy.
Nói đến biệt danh Trạm Lược Lược của Trạm Trinh thì phải kể tới việc Bắc Tấn gọi Tần Thao là Tần Thao Thao trước. Chuyện là, nghe nói Tần Thao xuất thân từ dòng dõi thư hương nhưng lại cực kỳ giỏi võ. Sau khi tòng quân, hắn vẫn không quên truyền thống gia đình, thỉnh thoảng lại nổi hứng thi thơ. Để khen hắn "văn thao(*)", mọi người đã gọi hắn là Tần Thao Thao.
(*) Văn thao = giỏi văn.
Bốn năm trước, Trạm Trinh bại dưới tay Tần Thao. Từ lúc chưa ra chiến trường, mọi người đã nói Thái tử Trạm Trinh là một thiên tài võ học, binh pháp đầy bụng mưu kế ngập đầu. Kết quả, hắn lại thua thảm ngay trong trận đánh đầu tiên. Người xưa vẫn nói "văn thao võ lược", để đối với danh hiệu "văn thao" của Tần Tướng quân, mọi người liền châm chọc hắn là "võ lược". Biệt danh này lan truyền đến tận bây giờ, mà hắn họ Trạm nên liền được gọi là Trạm Lược Lược.
Cái tên này chẳng qua chỉ là một trò cười, một sự trào phúng sâu xa. Nhưng thật không ngờ, bốn năm sau, Trạm Lược Lược đã trở thành quỷ ma địa ngục, khiến quân dân Đại Lương vừa nghe tên đã sợ vỡ mật, lại còn dồn ép Lương quốc đến nông nỗi diệt vong.
Trạm Trinh đích thân ra trận, sắc mặt Hàm Vũ liền trở nên rất khó coi. Tần Thao chinh chiến cả đời, võ công cao cường hiếm thấy, vậy mà còn bị Trạm Trinh lấy đầu chỉ trong chưa đến ba chiêu. Giờ phút này, chỉ sợ tìm khắp Đại Lương cũng không ra người có thể đối đầu với hắn.
Rất nhanh, xung quanh Trạm Trinh đã không còn binh lính Đại Lương. Cả đám ào ào lui về phía sau, ra sức kéo giãn khoảng cách với hắn. Chỉ có Hàm Vũ và Hàm Ninh vẫn một mực xông lên. Dù sao bọn họ cũng là Hoàng tử Đại Lương, không cố kiên trì thì không được.
Áo bào đỏ thẫm tung bay phất phơ, Trạm Trinh nhếch khóe miệng, vung trường đao rồi nhanh nhẹn xoay người trèo lên cỗ xe ngựa không mui hoa mỹ của mình. Trên thùng xe rộng rãi có đặt một chiếc bàn vuông, một bình rượu ngon và vài đĩa hoa quả. Người không biết chắc sẽ tưởng hắn tới đây để du xuân.
"Hàm Vũ, tam Hoàng tử Đại Lương, có dám đơn độc đối chiến với cô gia không?"
Hàm Ninh lập tức kéo tay Hàm Vũ: "Đừng để hắn lừa!"
Trạm Trinh đang cố ý khiêu khích. Nếu hắn giết Hoàng tử Đại Lương ngay lúc này, chắc chắn lòng quân sẽ loạn. Khi đó, bất kể cao nhân trên thành có thông tuệ cỡ nào cũng không thể chỉ huy binh lính được. Tạo thế trận để ngăn địch ấy à? Thôi vẫn nên ngoan ngoãn quay về nhà đi!
Dưới thành, Hàm Vũ xiết chặt trường kiếm trong tay, trên thành, Hàm Sênh cũng chậm rãi nắm chặt lá cờ.
Tình thế hiện tại đúng là tiến lui đều khó. Nếu Hàm Vũ không tiếp chiêu thì chẳng khác nào đề cao khí thế người khác, tự diệt uy phong của mình.
Trạm Trinh cười khẽ: "Nghe nói Hoàng đế Đại Lương có năm người con, bốn trai, một gái. Thì ra bốn vị Hoàng tử đều là bao cỏ vô dụng mà thôi."
Hiện trường không ai lên tiếng trả lời. Quân Tấn cười to, mà người Đại Lương lại lộ ra vẻ nhục nhã.
Trạm Trinh rũ mắt vỗ đao, dùng giọng nói biếng nhác mang theo vài phần châm chọc nói: "Xem ra Đại Lương thật sự không có người tài. Không thì hai ngươi đều lên đi? Chắc cũng chịu được hai chiêu chứ?"
"Ha ha ha..." Phó tướng Đại Tấn cười ra thành tiếng: "Thái tử của chúng ta một mình chấp cả hai người các ngươi, sao, vẫn không dám ứng chiến hả?!"
Vẻ mặt của Hàm Vũ và Hàm Ninh đều lộ rõ sự căng thẳng. Đúng lúc ấy lại có người bên Đại Tấn mở miệng: "Bằng không các ngươi quỳ xuống, dập đầu vài cái trước mặt Điện hạ của chúng ta, lại quay về xách đầu cẩu Hoàng đế của các ngươi tới, có lẽ Điện hạ sẽ mở lòng từ bi, tha cho huynh đệ các ngươi một mạng!"
"Các ngươi đừng có khinh người quá đáng!" Hàm Vũ giận dữ rút trường kiếm, Hàm Ninh cũng lập tức làm theo.
Trên thành cao, Hàm Sênh tập trung quan sát tình huống bên dưới. Hắn hiểu đã đến lúc hai ca ca không thể không ứng chiến rồi. Nhưng bọn họ chắc chắn không phải đối thủ của Trạm Trinh, nên hắn bèn cắn chặt răng, đột ngột đứng dậy, giơ cao cờ xí hô to: "Đại Lương tất thắng!"
Mọi người đều nhìn lại phía này. Ánh mắt Trạm Trinh xuyên qua thiên quân vạn mã, dừng trên gương mặt tinh xảo tuyệt trần của Hàm Sênh. Ngay sau đó, đôi con ngươi của hắn lóe ra một tia sáng kỳ dị.
"Văn Trung úy, Lục Thống lĩnh, Cảnh Thị vệ..." Hàm Sênh liên tục gọi tên mười mấy người, tất cả đều là cao thủ trẻ tuổi của Đại Lương. Giọng hắn không to nhưng đủ để người dưới cổng thành nghe thấy rõ ràng: "Điện hạ Trạm Trinh hăng hái vô cùng, lớn tiếng khiêu khích hoàng thất Đại Lương, cũng là khiêu khích toàn bộ Đại Lương ta, các ngươi đồng loạt lên đi! Sử sách là do người thắng viết. Nếu hôm nay các ngươi có thể mang đầu chó của hắn về, ngày sau chúng ta sẽ viết: Thái tử Trạm Trinh không biết tự lượng sức mình, bởi vì khinh địch nên bị chặt đầu, chết rất xứng đáng, nhất định sẽ được sử sách lưu danh..."
Lời này đúng là không biết xấu hổ đến cực điểm. Dù Trạm Trinh kiêu ngạo, song cũng không tới mức khiêu chiến mười mấy người cùng một lúc. Hàm Sênh nói thế lại khiến hắn thành kẻ ngạo mạn ngông cuồng, cả gan thách thức toàn bộ cao thủ Đại Lương.
Có Hàm Sênh dẫn dắt, người Lương quốc nhanh chóng hiểu rõ tình thế hiện giờ. Cần gì quan tâm mặt mũi chứ, sống sót mới là chân lý. Nếu hai vị Hoàng tử thật sự ứng chiến, chẳng những đánh không lại mà có khi còn thành chiến lợi phẩm của đối phương, còn không phải là lỗ nặng?
Trái lại, nếu nghĩ việc Trạm Trinh khiêu khích Hoàng tử chính là khiêu khích Đại Lương, đừng nói mười mấy cao thủ đồng loạt xông lên, thậm chí toàn quân đánh hội đồng một mình hắn, vậy cũng là xứng đáng. Nhưng điều đó chắc chắn không thể xảy ra, kẻ thù người đông thế mạnh, nếu quân ta đồng loạt xông lên, hiển nhiên quân đội hùng hậu của đối phương cũng chẳng đứng nhìn.
Hai ngày nay Hàm Sênh đứng trên cổng thành âm thầm chỉ huy, mọi người đã có lòng tin với hắn. Thậm chí có binh lính còn nghĩ: Công chúa không hổ là Công chúa, nữ nhi mà chẳng tầm thường, nhìn xa trông rộng lại biết lui tiến.
Sau khi nói xong một đoạn dài như vậy, Hàm Sênh liền chống cán cờ xuống đất, vịn vào nó để ho khan. Hắn thở gấp vài hơi, ánh mắt đột nhiên đối diện với nam nhân đứng trên xe ngựa.
Trạm Trinh nhìn Hàm Sênh một cách cực kỳ chăm chú. Trên cổng thành, Hàm Sênh cố gắng ổn định tâm trạng của mình, quyết không để bản thân tỏ ra yếu thế. Một giây sau, Trạm Trinh mới chậm rãi nói: "Đại Lương đúng là có Quân sư. Nếu đã như vậy, cô gia liền cho các ngươi một cơ hội sống, đồng loạt lên đi!"
Hàm Sênh nhẹ nhàng hít khí, vươn tay nắm chặt lan can để đứng cho vững. Suốt mấy ngày tham chiến, hắn đã được nghe nhiều về tác phong hành động của Trạm Trinh. Người này không phải chính nhân quân tử gì, chẳng những hay thách đấu trên sa trường mà còn mặt dày thăm hỏi mười tám đời tổ tông người ta đến khi người ta bằng lòng ứng chiến mới thôi, nói chung là vô cùng xảo quyệt.
Nếu hắn thật sự có bản lĩnh, mười mấy người cũng đánh nổi, vậy Đại Lương diệt quốc là chuyện đương nhiên. Nhưng nếu hắn thua, rõ ràng Đại Lương sẽ có một con đường sống...
Thế nhưng... Tuy Trạm Trinh đồng ý quần chiến, song Hàm Sênh vẫn cảm thấy không có chuyện hắn không nhận ra ý đồ chọc tức của mình.
Trong lúc miên man suy nghĩ, Hàm Sênh chợt thấy Trạm Trinh phi thân khỏi xe ngựa, giây tiếp theo, mười mấy cao thủ Đại Lương đồng loạt rút kiếm chuẩn bị tiếp chiêu.
Vụt...
Tiếng xé gió truyền đến bên tai, cung thủ hàng đầu Bắc Tấn đột ngột bắn một mũi tên về phía Hàm Sênh.
Hàm Vũ lập tức biến sắc: "Là kế!"
Vì muốn để người trên cổng thành lộ mặt, Trạm Trinh mới dùng tới mũi tên này. Hàm Sênh vừa ổn định nhịp thở liền trông thấy một mũi tên sắc nhọn đang bay thẳng về đây. Hắn muốn tránh, nhưng cơ thể ốm yếu quanh năm hoàn toàn không phối hợp.
Như Ý hoảng hốt xông lên: "Công chúa!"
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi như chớp giật, có người còn di chuyển nhanh hơn so với mũi tên. Trạm Trinh lắc mình, không hề có ý định ra tay với đám người trước mặt mà phi thân đạp một chân lên mũi tên bay giữa không trung, mượn lực nhảy thêm bước nữa. Khinh công trác tuyệt, thân thủ phi phàm, hắn đạp vào tường, nhảy thẳng lên cổng thành.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, ngay khi tiếp đất, Trạm Trinh lập tức tóm được Hàm Sênh đang thở phào vì may mắn thoát chết trong đường tơ kẽ tóc. Cung thủ trên tường thành giương cung ngắm bắn, nam nhân dùng một tay bóp cổ Hàm Sênh, tay còn lại nắm vào eo hắn, nghiêng thân vừa quan sát xung quanh, vừa thong thả nói: "Thì ra là trưởng Công chúa của Đại Lương. Hàm Sênh Điện hạ, cô gia thất lễ rồi."
Hôm nay Hàm Sênh mặc nam trang, nhưng dung mạo tinh xảo tuyệt trần khiến hắn có vẻ giống nữ giả nam hơn. Lại nói, hắn làm Công chúa đã rất lâu rồi, cung nữ hầu hạ bên người cũng quen với việc ấy. Thế nên trong tình thế nguy cấp, bọn họ liền giận dữ hét lên: "Thả Công chúa ra!"
Nam nhân hơi ấn mấy ngón tay đang đặt trên cổ Hàm Sênh. Ngón tay thô ráp và tràn đầy sức mạnh của hắn đặt trên chỗ hiểm, Hàm Sênh không thể không ngẩng mặt lên, há mở miệng thở dốc mấy hơi.
Trạm Trinh nói: "Công chúa Điện hạ tài cao như vậy, hẳn rất được các ngươi coi trọng đúng không?"
Động mạch trên cổ Hàm Sênh giật mạnh, không chỉ vì sợ hãi mà còn vì câu nói vừa rồi của đối phương. Hắn hỏi: "Ngươi định làm gì?"
"Hôm nay cô gia xuất trận vốn là vì ngươi." Trạm Trinh rũ mi, để tầm mắt đọng trên cái cổ tinh tế của người nọ, ngón tay đột nhiên dùng thêm ít lực, song giọng điệu lại khá ôn hòa: "Ta định bắt Quân sư trên cổng thành về phụng sự cho Đại Tấn, nhưng hiện giờ xem ra là không có khả năng rồi."
Người xung quanh tỏ ra vô cùng sợ hãi, vẻ mặt ai cũng cực kỳ căng thẳng, tất cả đều hiểu được hàm ý ẩn chứa trong lời nói của Trạm Trinh. Nếu không dùng được, chỉ đành giết chết.
"Công chúa!"
Hàm Sênh bị bóp cổ, hít thở tương đối khó khăn. Hắn gian nan nói: "Dù Điện hạ võ công cái thế, nhưng lại đơn độc lên thành, nếu giết ta ngay lúc này, ngươi cảm thấy mình có bao nhiêu khả năng trốn thoát?"
"Công chúa rất thông minh." Trạm Trinh ngửi được mùi thuốc nhàn nhạt trên thân người nọ, thấp giọng nói: "Cho nên cô gia không giết ngươi, cô gia muốn mang ngươi về."
Mấy hôm nay Hàm Sênh dẫn dắt quân Lương lấy ít thắng nhiều, quân tâm đã sớm đặt trên người hắn, nên giờ phút này, binh lính xung quanh không dám làm liều. Hàm Sênh cũng biết, nếu mình chết, mọi người sẽ không cần e ngại nữa, chẳng biết chừng còn có thể giết chết Trạm Trinh...
Hàm Sênh lặng lẽ lấy dao găm giấu trong tay áo ra. Trạm Trinh lập tức trượt tay qua eo Hàm Sênh, chuẩn xác nắm được cổ tay hắn, vặn nhẹ ra sau. Hàm Sênh đột ngột bị đau, dao găm rơi trên mặt đất. Trạm Trinh nói: "Dù ngươi tự sát, cô gia chưa chắc đã không thoát được chỗ này. Công chúa muốn chết cũng đâu cần vội vàng thế."
Hàm Sênh bị đau thì khẽ nhíu mày, cắn môi, nói: "Ngươi tự sát thì có ấy!"
"Ngươi muốn giết cô gia?" Trạm Trinh nhướng mày, cười cười: "Không biết tự lượng sức."
"Trạm Trinh!" Tam ca Hàm Vũ đã lên thành, giương cung ngắm bắn bằng ánh mắt đầy sát ý, gằn từng tiếng: "Thả - Sênh - Nhi - ra."
Trạm Trinh chẳng những không thả người mà còn siết chặt ngón tay. Thấy Hàm Sênh lộ vẻ khó thở rất rõ ràng, hắn liền thản nhiên nói: "Nếu không ngại, tam Hoàng tử có thể thử một chút, xem tay cô gia nhanh hay tên của ngươi nhanh hơn."
Hai mắt đỏ ngầu, Hàm Vũ nói: "Thả Sênh Nhi ra, ta sẽ làm con tin của ngươi."
"Công chúa xinh đẹp lại tài năng như thế, sao cô gia lại thả nàng để bắt ngươi? Tam Điện hạ đánh giá mình quá cao rồi."
Sắc mặt Hàm Vũ rất khó coi.
Trạm Trinh bắt đầu dẫn theo Hàm Sênh tiến về phía trước. Hàm Ninh thấy "muội muội" chau mày có vẻ khó thở, liền nói: "Sức khỏe của nàng không tốt, ngươi lỏng tay ra một chút!"
Trạm Trinh cũng thấy Hàm Sênh vô cùng yếu ớt, hệt như một con búp bê mềm mại chẳng có chút sức lực nào, đoạn đường vừa qua hắn gần như phải xách đối phương đi. Hắn vừa thưởng thức vẻ mặt đau lòng của kẻ thù, vừa buông lỏng tay ra đôi chút.
Lượng không khí lớn đột ngột xộc vào khí quản, Hàm Sênh lập tức ho khan. Thấy Trạm Trinh dắt mình đi bộ xuống thành, hắn liền châm chọc: "Sao hả? Bay lên được mà không bay xuống được à?"
"Công chúa nói rất phải." Trạm Trinh thành khẩn đáp: "Cô gia sợ độ cao."
"..." Môi Hàm Sênh run lên, hắn dõi mắt nhìn thẳng vào Tam ca của mình, ý bảo đối phương không cần bận tâm đến hắn, cứ trực tiếp ra tay. Nhưng Hàm Vũ lại chậm rãi tránh đường, còn nói: "Trạm Trinh, chỉ cần thả Sênh Nhi, ta cam đoan ngươi có thể bình yên ra khỏi thành."
"Ngươi coi cô gia là đứa trẻ ba tuổi đấy à?"
Khi đi tới đầu cầu thang, eo Hàm Sênh bỗng bị kéo mạnh. Có lẽ nam nhân sau lưng muốn đưa hắn xuống lầu nên dứt khoát dùng một tay nhấc bổng hắn lên. Hai chân Hàm Sênh vắt vẻo giữa không trung, toàn thân dán lên người hắn hệt như một món đồ trang sức.
Bị khôi giáp trước ngực nam nhân làm đau, Hàm Sênh cả giận nói: "Các ngươi còn đứng đó làm gì? Còn không giết Trạm Trinh!"
Cầu thang đi xuống thành lâu chật hẹp, Trạm Trinh hoạt động sẽ không dễ dàng. Lúc này, nếu vạn mũi tên được bắn ra, tuyệt đối có khả năng đoạt mạng của hắn. Nhưng điều kiện tiên quyết là, bọn họ có thể để Hàm Sênh đồng quy vu tận với kẻ thù.
Sự dao động thoáng hiện lên trên mặt Hàm Vũ, nhưng cuối cùng hắn vẫn do dự chẳng chịu ra tay. Trạm Trinh tỉnh bơ nhìn quanh bốn phía, nói: "Công chúa cần gì phải cực đoan như thế, ngươi là cơ sở để bọn hắn có thể lấy ít thắng nhiều, nếu không có ngươi đứng trên cổng thành chỉ đạo, dù cô gia chết, cờ xí Đại Tấn cũng sẽ tràn ngập Đại Đô trong ngày một ngày hai."
Hàm Sênh lại bảo: "Nếu con dân Đại Đô được chôn cùng Thái tử Trạm Trinh, vậy cũng thật là mỹ mãn."
Trạm Trinh cười ra thànhtiếng: "Công chúa rất biết cách khen ngợi người khác, cô gia thật sự hài lòng."
Hàm Vũ chịu không nổi cảnh Trạn Trinh ghé sát vào tai "muội muội" thì thầm, cả giận nói: "Nhanh ra khỏi thành rồi lập tức cút đi!"
Trạm Trinh chẳng vội vã, còn có tâm trạng đánh giá: "Công chúa nói chuyện khiến người ta thích, mà ngươi lại chẳng giống nàng chút nào."
Hàm Ninh chửi ầm lên: "Trạm cẩu kia, rốt cuộc ngươi đang toan tính gì? Mau cút nhanh lên một chút!!"
Cuối cùng Trạm Trinh cũng xuống khỏi cổng thành. Hàm Sênh vừa đặt chân xuống đất, Hàm Vũ và Hàm Ninh liền dắt một đội cung thủ chạy tới, dàn trận bao vây chặt chẽ hai người. Trạm Trinh bị vây ngay trước cửa thành, thản nhiên cười nói: "Chư vị tiễn đưa nhiệt tình như thế, cô gia thật sự rất băn khoăn."
"Ngươi có biết xấu hổ hay không?" Hàm Ninh quát lớn: "Mau để Công chúa lại!"
Hàm Sênh nhìn về phía huynh trưởng, cau mày. Trong mắt hắn, bản thân mình chắc chắn không quan trọng bằng Đại Đô. Đây là cơ hội tốt để bắt Trạm Trinh, nếu không bắt được thì cứ thẳng tay giết chết để tạo chút tiếng vang cũng được.
"Ca..." Hàm Sênh vừa gọi, ngón tay đang đè trên cổ hắn đột nhiên dùng sức. Trạm Trinh dán môi lên vành tai đối phương, khẽ thì thầm: "Suỵt, ngoan một chút, tránh cho cô gia lỡ tay tổn thương Công chúa."
Khuôn miệng xinh xắn vốn dùng để nói chuyện lại bị Hàm Sênh trưng dụng cho chức năng hô hấp. Hắn chỉ có thể trừng mắt nhìn Trạm Trinh tiếp tục mang theo mình ra khỏi cửa thành Đại Đô.
Từ lúc Trạm Trinh biến mất, quân Tấn đã bắt đầu giơ thương đề phòng. Mãi đến khi quân Lương rẽ sang hai bên để lộ chiếc áo bào đỏ tung bay trên người vị Thái tử nọ, bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm. Rõ ràng có thể trực tiếp nhảy xuống cổng thành, thế mà hắn lại cố tình đi cầu thang, cũng thật biết cách làm màu.
Hàm Vũ dừng bước, châm chọc nói: "Thái tử Điện hạ sợ độ cao này, ngươi đã bình yên ra khỏi thành rồi, Công chúa chỉ là nữ nhân yếu ớt, giờ ngươi có thể thả nàng đi chưa?"
"À không." Trạm Trinh đáp: "Thật ra cô gia không hề mắc chứng sợ độ cao, chẳng qua Công chúa quá đẹp, cô gia không nhịn được muốn ôm nàng lâu một chút."
Lời này vừa dứt, vô số tiếng rút kiếm chói tai lập tức vang lên, người Đại Lương nén giận mắng: "Khinh người quá đáng!"
Trạm Trinh cười lớn một tiếng, ôm Hàm Sênh phi thân bay qua đầu binh lính Đại Lương, nhanh chóng trở về chiếc xe ngựa không mui của mình: "Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, cô gia cảm thấy cực kỳ vui vẻ!"
"... Quá là vô sỉ!!"