*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Mimi - Beta: Chi
*****
Phương Bắc tuyết rơi kéo dài. Nghĩ đến cảnh tuyết dày ba thước phủ trắng mặt sân, Hàm Sênh không khỏi háo hức muốn ra ngoài dạo chơi, nhưng lại vì phát sốt và nhiễm chút phong hàn nên mong ước không thành hiện thực. Bị giam trong phòng một lần nữa, tinh thần hắn sa sút đến mức mắt thường cũng có thể thấy được.
Cửa chính lẫn cửa sổ đều bị đóng chặt. Trong phòng, Hàm Sênh lúc tỉnh lúc mê, mũi tịt đặc, hô hấp cũng khá khó khăn. Hắn vốn có bệnh phổi, giờ từng trận ho khan liên tục kéo về khiến lồng ngực bắt đầu đau ê ẩm, chỉ có thể nằm trên giường, há miệng hít không khí.
Trạm Trinh mời Thái y tới. Tuy bệnh đã khám, thuốc đã kê, song mấy ngày trôi qua, tình trạng của Hàm Sênh vẫn chẳng khá hơn chút nào.
Chuyện này nhanh chóng truyền khắp Hoàng thất, dân chúng cũng lờ mờ nghe được mấy phần, thế là mọi người bắt đầu xôn xao bàn tán.
Nghỉ phép kết thúc, Trạm Trinh phải tới quân doanh. Cưỡi ngựa băng qua những con phố dù chìm trong tuyết trắng nhưng vẫn vô cùng náo nhiệt của kinh thành, hắn bỗng nhiên dừng lại, nhìn ngó xung quanh, cuối cùng mua một phần bánh nướng chấm sốt (*) mang về.
(*) Hình minh họa:
Chờ khi Trạm Trinh giục ngựa rời đi, một nam nhân trẻ tuổi chợt bước ra từ chỗ ngoặt gần đó. Đối phương nhìn theo bóng lưng xa dần của hắn, đôi con ngươi như ngưng tụ một tầng sương lạnh.
Người bên cạnh nam nhân lên tiếng: "Nghe nói Công chúa Hàm Sênh lại bệnh rồi, chỉ sợ không ra ngoài xem xúc cúc trên băng được."
"Sẽ có cách."
"... Hiện giờ rất nhiều người đồn rằng nàng sẽ không sống được qua mùa đông đầu tiên trên đất Bắc."
Sát ý tràn ra trong mắt nam nhân, người bên cạnh hắn lập tức hạ mắt, cung kính nói: "Nhưng thuộc hạ nghĩ, Công chúa cát nhân thiên tướng, chắc chắn có thể đợi Thành chủ tới đón về."
Trong phủ, Hàm Sênh đang ngồi cạnh lò sưởi, tựa vào khung cửa sổ để đọc sách. Vừa nghe Như Ý bẩm báo "Thái tử đã về", hắn liền cảm thấy bồn chồn không yên.
Mấy ngày gần đây, Trạm Trinh thường mang đồ ăn về phủ. Khẩu vị của Hàm Sênh không tốt, phải thấy những thứ mới lạ mới có cảm giác thèm ăn, giờ vừa nghĩ đến, nước miếng trong miệng hắn đã bắt đầu tiết ra rồi. Sáng nay, khi người nọ rời đi, hắn đã cố ý nhắc nhở đối phương mua bánh nướng bữa trước cho mình.
Bánh nướng kia có thể ăn kèm nước sốt đặc sánh, không khô cũng chẳng nát mềm, vừa xốp vừa giòn, vừa thấm hương vị của nước sốt, vô cùng ngon miệng.
Lúc Trạm Trinh vào phòng, Hàm Sênh đã ngoan ngoãn ngồi trước bàn, dùng đôi mắt đầy trông mong nhìn hắn, hệt như một con cún nhỏ chờ được cho ăn.
Trạm Trinh mở hộp đựng, lấy súp ra, đặt trên bếp lò nhỏ để hâm nóng rồi mới đưa bánh nướng cất trong ngực áo cho Hàm Sênh. Hắn nói: "Ba ngày nữa cuộc thi xúc cúc trên băng sẽ được tổ chức, nếu khi ấy Công chúa vẫn chưa khỏe, vậy thì khó có thể ra ngoài góp vui."
Súp nóng được bưng lên bàn, Hàm Sênh xé bánh nướng ném vào bát, đáp bằng giọng điệu hơi khó chịu: "Ta sẽ khá hơn."
Hắn dùng đũa gắp miếng bánh đã thấm nước súp lên ăn, cảm giác ấm áp lập tức tràn ra khắp cơ thể. Đến lúc lòng đầy thoả mãn, hắn mới ngẩng đầu lên nhưng đã không thấy Trạm Trinh đâu.
Ngày xưa ở nhà còn có ca ca bên cạnh, hiện giờ ngoài Trạm Trinh ra, chẳng còn ai tới tìm hắn nữa.
Hàm Sênh cũng không phiền muộn vì vấn đề này. Hắn đứng lên, đi về phía tiểu tháp. Đây là chỗ ngủ của Trạm Trinh vào buổi tối, nhưng lại là địa bàn của hắn lúc ban ngày. Tiểu tháp gần cửa sổ, có thể nghe được tiếng tuyết rơi. Ngoài âm thanh khi lộp bộp lúc rào rào đó ra, thỉnh thoảng còn có tiếng chim hót báo hiệu một ngày trời quang mây tạnh, cực kỳ thú vị.
Không biết qua bao lâu, cửa sổ bỗng bị gõ nhẹ. Hàm Sênh quay mặt nhìn sang, tiếng cốc cốc lại truyền đến. Hắn do dự chốc lát, cuối cùng vẫn quyết định vươn tay đẩy cánh cửa sổ ra. Bên ngoài không một bóng người, nhưng trong sân lại có một người tuyết ngộ nghĩnh với chiếc bụng béo tròn và đôi mắt đen lúng liếng. Trên thân người tuyết là mảnh áo choàng đỏ thẫm của Trạm Trinh. Chiếc áo phất phơ trong gió, nổi bật giữa nền tuyết trắng, khiến người tuyết vô hồn như toát lên một chút hiên ngang lẫm liệt.
Bất chợt nhận ra điều gì, Hàm Sênh nở nụ cười, vội đảo mắt tìm kiếm bóng dáng của Trạm Trinh. Sau khi nhìn trái nhìn phải vẫn không thấy người nọ đâu, hắn lập tức thò đầu ra ngoài cửa sổ. Trạm Trinh đang nép ở bên tường, thấy đối phương như vậy liền đi tới, ấn hắn vào phòng: "Phong độ của trưởng Công chúa một nước đâu rồi hả?"
Hàm Sênh ngồi xuống mặt tháp, thầm nghĩ làm gì có Công chúa nào ở đây, nhưng ngoài miệng lại hỏi: "Không cho ta mở cửa sổ cơ mà?"
"Hôm nay gió nhỏ, có thể mở một lát." Trạm Trinh nhìn gương mặt tươi cười của đối phương, đột nhiên hỏi: "Vấn đề hàng tháng của Công chúa qua rồi nhỉ?"
Đề tài thay đổi quá bất ngờ, Hàm Sênh ấp a ấp úng: "Ngươi đã đồng ý chờ ta cam tâm tình nguyện rồi mà... Hơn nữa ta còn đang sinh bệnh, khụ khụ."
Dứt lời, hắn lại ho khan mấy tiếng để chứng minh. Trạm Trinh cười như không cười nhìn hắn, sau đó vươn tay đóng cửa sổ lại.
Hàm Sênh: "..."
Trạm Trinh vòng ra cửa trước để vào phòng, ngồi xuống tiểu tháp ôm lấy Hàm Sênh, nhéo mặt đối phương: "Cô gia cảm thấy không đúng lắm."
"Không đúng chỗ nào?"
"Nếu cô gia một mực giữ lời, chẳng phải ngươi sẽ luôn bệnh mãi không khỏi. Như thế chẳng bằng dứt khoát theo ý cô gia, thẳng thắn thành thật đối đãi với nhau. Vậy cũng tốt hơn ngươi phải hao tâm tổn trí kéo dài bệnh tật, ảnh hưởng tới sức khỏe."
"... Ta nào có kéo dài bệnh tật, ngươi... đừng nói bậy."
Trạm Trinh cúi đầu hôn Hàm Sênh: "Cô gia bị ngươi mê hoặc dắt mũi đã nhiều ngày, sau khi cẩn thận ngẫm lại mới phát hiện mấy cái cam tâm tình nguyện mà ngươi hứa hẹn đều là mây bay. Ngươi hôn cô gia một cái, còn chẳng bằng cô gia cắn ngươi một miếng đã miệng luôn, ngươi nói xem, cô gia cần gì phải nhịn?"
"Nhưng..." Hàm Sênh tóm tay người nọ, căng thẳng nói: "Nếu ngươi cố ý cưỡng ép, ta không thích ngươi thì sao?"
Trạm Trinh nhếch miệng: "Công chúa và cô gia là phu thê danh chính ngôn thuận. Ngay khoảnh khắc được gả tới đây, ngươi phải hiểu những nghĩa vụ mình cần thực hiện, giờ nói cưỡng ép, có phải quá muộn rồi không?"
Tuy vẻ mặt Trạm Trinh rất bất cần song lực tay lại không hề nhỏ, Hàm Sênh không thể chống lại được. Hắn cố gắng khép hai chân, cuộn tròn người, dùng sức ôm lấy hai đầu gối của mình, bắt đầu ho khan: "Ngươi... ngươi sao có thể như vậy được, ta còn đang bệnh... Ngươi... Ta thật sự sẽ không thích ngươi đâu!"
"Thích hay không đâu có gì quan trọng, cơ thể thấm được, tự nhiên lòng cũng sẽ thấm thôi."
Hàm Sênh bị sự ngụy biện của người này làm cho tức đến đau cả ngực. Đầu óc lơ mơ nhưng hắn vẫn không quên ôm chặt hai chân mình: "Trạm Trinh... Ta đang bệnh, ngươi không thể như vậy, ta nhất định sẽ chán ghét ngươi."
"Nhiễm chút phong hàn mà thôi, sao lại bệnh lâu như vậy."
Không ngờ Trạm Trinh lại nghĩ hắn giả vờ bệnh? Hàm Sênh há miệng thở dốc, bỗng nhiên chẳng biết nói gì: "Ta biết Điện hạ... bất mãn trong lòng, ta... ta giúp ngươi... Ngươi đừng đụng đến ta, được không?"
Hắn rũ mi, không dám nhìn vào mặt Trạm Trinh. Gương mặt tinh xảo hơi nhợt nhạt khiến nốt ruồi nhỏ ở khóe mắt càng mê hoặc lòng người, Trạm Trinh ghé lại gần, giọng nói khàn khàn: "Lặp lại lần nữa."
"Ta giúp ngươi..." Hàm Sênh vẫn không dám nhìn nam nhân nọ, hé miệng nói: "Dùng... dùng tay."
Trước đó, hắn dùng một câu "cam tâm tình nguyện" để đổi lấy vài ngày yên tĩnh. Nhưng nam nhân này tựa như sói hổ, không cho chút ngon ngọt thì nhất định sẽ nuốt hắn vào bụng. Thế nên Hàm Sênh chỉ có thể cố gắng câu kéo từng ngày.
Trái tim Trạm Trinh đập nhanh như trống nổi. Hắn ôm Hàm Sênh chặt hơn, đặt môi hôn lên nửa bên mặt nghiêng của người nọ, trầm giọng hỏi: "Sao Công chúa biết những chuyện này?"
"... Lúc chuẩn bị thành thân... sẽ có một cuốn sách... ta... ta đã xem qua."
"Chỉ thế?"
Hàm Sênh che giấu suy nghĩ trong lòng, bỗng nhiên nện một đấm vào ngực người kia, ra vẻ xấu hổ, giận dữ nói: "Không thì còn có thể thế nào?"
Trạm Trinh nở nụ cười. Hắn bỗng vươn tay bế Hàm Sênh lên, bước thẳng về phía giường.
Tên này không phải là người! Hàm Sênh vô cùng căm tức và giận dữ, nhưng sau đó không lâu, tất cả đã chuyển thành cảm giác buồn cười.
Lúc này, hai người đang ngồi trên giường. Dưới ánh mắt lạnh lùng của Trạm Trinh, Hàm Sênh yên lặng cúi đầu, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, khóe môi không dám cong lên dù chỉ một chút. Trạm Trinh cao lớn, tiểu Trạm Trinh cũng khá oai hùng. Khi vừa nhìn thấy, Hàm Sênh còn tưởng hôm nay mình "không chết không xong", nhưng thật không ngờ hắn mới đụng một cái, mọi việc đã xong hết rồi.
Đương nhiên Trạm Trinh còn xấu hổ hơn nhiều, nên Hàm Sênh yên lặng lùi sang một bên, không dám để đối phương nhìn ra manh mối. Giờ hắn là nữ tử, hoàng hoa khuê nữ sao hiểu cái "chạm vào liền bắn" của nam nhân có ý nghĩa gì. Hắn muốn tỏ ra đơn thuần ngây thơ nhưng lại thấy hơi giả tạo, mà cười nhạo chỉ e đối phương sẽ thẹn quá hóa giận rồi bổ nhào lại đây. Vì thế im lặng chính là lựa chọn hoàn hảo nhất vào lúc này.
Hàm Sênh không tỏ thái độ gì, Trạm Trinh coi như hắn không hiểu. Nhưng máu nóng sôi lên đến đỉnh đầu khi nãy đã nguội lạnh cả rồi, hắn bình tĩnh lau chùi cho bản thân, xuống giường đi ra bên ngoài.
Chỉ là, hắn bước cùng tay cùng chân. Sự kiêu ngạo ngông cuồng trước đó, nay chỉ còn là một lớp ngụy trang đầy vờ vịt mà thôi.
Hàm Sênh lau tay, khi chỉ còn một mình trên giường thì đột nhiên cười lớn. Hắn ho khan mấy tiếng, sai người bưng nước đến rửa tay sạch sẽ. Trở lại giường, cứ nghĩ tới cảnh tượng vừa rồi, hắn lại cảm thấy buồn cười.
Lần này Trạm Trinh rời đi, đến tối cũng chưa trở về. Như Ý nói hắn ở thư phòng xử lý quân vụ, Hàm Sênh ngồi trước bàn, bảo: "Đi gọi hắn về ăn cơm."
Giờ này Trạm Trinh đang xấu hổ nên sẽ không có ý định hành phòng trong một thời gian ngắn. Đây là thời cơ tốt để Hàm Sênh tiếp cận và tán tỉnh. Hắn phải dốc sức cho con sói chỉ biết ăn thịt này nếm thử hương vị của món chay mới được. Nếu muốn nắm được Trạm Trinh dưới tình trạng không hành phòng, vậy phải khiến người nọ hiểu rằng, hòa hợp trên phương diện tinh thần cũng là điều cần thiết.
Trạm Trinh từ chối trở về ăn cơm đúng như dự đoán của Hàm Sênh, còn nghiêm túc bảo Như Ý chuyển lời: "Cô gia còn bận việc quân, bảo Công chúa nghỉ ngơi cho sớm."
Theo lời này, có lẽ đêm nay người nọ cũng không trở lại đâu.
Giờ mà tiếp tục đi gọi thì có vẻ cố quá, Hàm Sênh tự ăn cơm uống thuốc rồi thản nhiên ngủ một giấc thật ngon.
Ngày hôm sau, Như Ý bẩm báo: "Đêm qua Điện hạ ngủ ở thư phòng, sáng sớm đã tới quân doanh rồi."
Hàm Sênh biết "chạm vào liền bắn" sẽ khiến nam nhân hoảng hốt cỡ nào, nhất là một người tự cao tự đại ít ai sánh bằng như Trạm Trinh đây. Dù trong mắt hắn, Hàm Sênh không hiểu gì, song sự kiện kia vẫn có thể khiến hắn tự kỉ vài hôm.
Ăn no uống đủ, lại ngủ trưa thêm một lát, Hàm Sênh lấy cờ ra chơi một mình. Tối đến Trạm Trinh mới về phủ, nhưng lại không tìm hắn mà đi thẳng tới thư phòng.
Hàm Sênh cân nhắc, Trạm Trinh đang trong giai đoạn tự kỉ, chắc sẽ không bất chợt tấn công trừ khi mình chủ động dụ dỗ, đúng là thời kỳ thích hợp để dẫn dắt. Vì thế, hắn liền sửa soạn một chút, khoác thêm một chiếc áo choàng, sai người bưng cơm ra khỏi phòng.
Hành lang có gió, bước chân của Hàm Sênh không khỏi nhanh hơn một chút. Đến nơi, không chờ thị vệ bẩm báo, hắn đã cầm bát đĩa bước vào.
Hắn quá đẹp, lại thêm trang phục trắng muốt trên người, dù vẻ mặt có phần ốm yếu nhưng vẫn hết sức thanh nhã, đoan trang, khiến người ta không thể nào liên tưởng đến những việc không đàng hoàng.
Trạm Trinh thấy hắn bước vào, lãnh đạm hỏi: "Ngươi tới làm gì?"
"Mang đồ ăn cho ngươi." Hàm Sênh nhẹ nhàng đặt khay xuống: "Đêm nay... vẫn bận sao?"
"Ừm." Trạm Trinh mở sổ gấp (*), chăm chú nhìn vào trang giấy, ra vẻ lơ đễnh nói: "Về đi, đừng để bị lạnh."
(*) Hình minh họa:
Hàm Sênh không động đậy. Hắn rũ mi, gương mặt xinh đẹp đến cực điểm mang theo chút u sầu. Trạm Trinh không nhịn được liếc hắn rồi hỏi: "Có gì muốn nói à?"
"Có phải ta... làm Điện hạ tức giận rồi không?"
"Không phải." Trạm Trinh nhướng mày: "Sao Công chúa lại nghĩ thế?"
"Lúc trước ngươi thường xuyên đến thăm ta, giờ lại đột nhiên hai ngày không thấy bóng, ta còn tưởng mình đã làm sai cái gì..."
Ánh mắt Hàm Sênh rất đơn thuần, như không hề biết Trạm Trinh đang tự kỉ. Trạm Trinh buồn bực trong lòng, nhưng cũng không cảm thấy sự quan tâm của đối phương có gì không đúng. Im lặng một lúc, hắn mới nói: "Không phải lỗi của ngươi, về nghỉ ngơi đi."
"Vậy... đêm nay tướng công có về phòng ngủ không?"
"Ngươi kêu cô gia là gì?"
"Tướng... tướng công."
"..." Cách xưng hô mình vẫn dùng để đùa giỡn lại bị đối phương mang ra gọi mình, Trạm Trinh cảm thấy cổ họng như nghẹn lại. Lát sau hắn mới đáp: "Có về."
- --
Lời tác giả:
Sênh Sênh: Món chay có ngon không?
Lược Lược: Chay mặn phải kết hợp mới hoàn hảo được.