Thẳng Hay Cong Đều Không Quan Trọng

Chương 21: Gia Khôi




Trong khi Kelvin và Gia Huy lật giở từng trang hồ sơ, từng đầu mối nhỏ, hi vọng có thể tìm kiếm thêm chút gì thông tin về kế hoạch của Đỗ Chính.

Thì ở ngay dưới nhà ấy, xảy ra đôi chút chuyện buồn ngủ.

Đúng, chính xác là cực kỳ buồn ngủ.

Đôi mắt của Gia Khôi suýt mở ra không nổi rồi.

Trong đầu thầm chửi rủa vài tỷ lần, trên đôi môi đượm đỏ cánh đào thật cố gắng kéo cái ngáp thành nụ cười. Vẽ ra một khuôn mặt vô cùng thảm hại.

Cậu chưa từng tiếp xúc qua bất cứ một cái " thứ gì" giống như thế này!

Alex tên ngốc này, quả không phải là người mà!

- ---------

Câu chuyện của vài tiếng trước.

Khi hot nam số 1 của chúng ta từng mảnh từng mảnh áo trên người thoát dần, đưa một đoạn khăn mềm lên cổ Alex vừa đánh mắt đưa tình vừa kéo anh chàng về phía phòng ngủ.

Thì tên nào đó lại cười tươi mà chìa tay về phía cậu:

- Xin chào, tôi là Alex.

- ??!!!

- Cậu đẹp quá.

Đương nhiên.

- Nhìn cậu thực sự rất đẹp.

Đã nói là đương nhiên.

- Tôi không thể tin được cậu là con trai.

Gia Khôi cười khinh bỉ, có cần vén chim lên không?

Thế nhưng cậu cũng đương nhiên không vén chim lên, bởi vì cái bộ dáng kia chính thức là muốn chơi trò lịch sự đó hả?

Lập tức Gia Khôi thuận thế, bớt cợt nhả, chỉnh lại cổ áo. Đường hoàng ngồi nói chuyện chính sự quốc gia.

Sau đó là cái quái quỷ gì?

Qua giọng nói lơ lớ nửa tây nửa ta thì Gia Khôi cũng lờ mờ đoán được.

Ba hắn, mẹ hắn là nghiên cứu khoa học

Rượu này độ cồn cao, chỉ nên uống vang?

Cậu cũng tuyệt nhiên không cần quản trong rượu đó có cái chất gì kết hợp với cái chất gì, tại sao khi vào áp suất cao nếu đóng đầy chai lại có thể bị nổ?!

Không những thế lại còn là một tràng tiếng Pháp.

Lại còn ngâm thơ?

Đúng là giết người mà!

Cái gì gọi là hoa trinh nữ mọc trước cửa quán cave?

Chính là tréo nghoe đến thế này là cùng chứ gì?

Không đỡ nổi nữa!

Không thể nào mà đỡ nổi!

Gia Khôi cuối cùng đành nở một nụ cười méo mó:

- Anh dai, thế giờ có làm không?

Alex vừa ngâm xong một bài thơ, tự cho mình đang cực kỳ rồ man tic với người trước mặt, cười ngọt ngào cúi đầu trước mặt Gia Khôi, bắt lấy bàn tay mảnh dẻ, nước da trắng như trong suốt kia, khẽ hôn lên. Chỉn chu nói một câu Tiếng Việt rành rọt.

- Rất vui được làm quen.

- ??!!!

Cái định mệnh gì vậy?

Khóe môi Gia Khôi giật giật.

Rút tay về, chính thức cầm lấy áo khoác, đạp cửa xông ra ngoài, leo thẳng lên chiếc xe đậu ngoài quán. Lái đi.

Alex vội vàng chạy ra theo, còn nghĩ có phải mình đột nhiên hôn tay, khiến cho người kia tức giận rồi không?

Cũng may taxi ngoài quán bar ban đêm thực không thiếu, tùy tiện vẫy một chiếc taxi ngoài đường, ra hiệu cho đi theo chiếc xe vừa vụt qua.

- ------

Gia Khôi vừa lái xe, vừa chửi nhỏ.

Mất công tẩy rửa thơm tho, còn tưởng nay được ăn quả chuối lai đầy tiền đồ, hóa ra lại vớ phải thằng điên!

Cái thứ gì?

Gia Khôi cậu nửa vén nửa mở bộ đùi nõn nà phủ một tầng lông tơ nhỏ mềm mượt đến chết người kia, hắn lại nói với cậu có phải thấy trong phòng nóng không?

Đúng là cái đồ thần kinh!

Xét cho cùng thì, Gia Khôi chả phải thân ngọc ngà gì, nhiều tiền là được, càng nhiều tiền thì càng tốt, sớm đã chẳng chốn nương thân, sống nay còn mai biết thế nào?. Nếu không nhân lúc thân người dẻo dai, còn có thể chịu đựng được dày vò mà kiếm kha khá, có lẽ cơm còn chẳng có mà ăn, nói gì đến một căn nhà riêng, lại thêm một chiếc xe hơi mà lái thế này?

Trên nét mặt trắng mịn như sứ, vậy mà thở dài một hơi.

Lần này nhận lời bên Đỗ Chính, lại ngày đầu tiên tới đã bị tên Kelvin kia phát hiện ra, vừa bẻ thiếu điều gãy tay vừa ép uống liền 3 viên đá nặng, ói ra cả mật.

Điên khùng.

Chuyện này nếu để Đỗ Chính biết, chắc chắn mạng cậu không còn. Biết là biết thế, nhưng nếu phối hợp diễn với Kelvin tốt một chút, qua được tai mắt bọn chúng rồi tính tiếp.

Gia Khôi nhẩm tính, nếu bán hết, cũng có thể gom được chừng 5-7 tỷ rời đi thật xa, như thế một đời của cậu về sau cũng không lo chết đói.

- ---

Vậy nhưng, trời không chiều lòng người. Kế hoạch không thành.

Đến khi chiếc xe của cậu vượt qua một khu đường vắng, liền bị chặn lại.

Người bị lôi xuống xe. Hai tên bịp mặt không nói một lời nào, lạnh lẽo chĩa họng súng về phía cậu, nhanh chóng ra tay.

- Đoàng!

- Đoàng!

Hai tiếng súng nổ ngang trời, thời gian tất cả ngần ấy động tác, chỉ tính bằng phút.

Một phát vào chân, Gia Khôi không chạy được,

Còn một phát kia,

Lồng ngực cậu đỏ thẫm một mảnh.

Chúng đã biết, cậu không hoàn thành được " nhiệm vụ ".

Một thân đẫm máu lê lết vệ đường.

Gia Khôi tự giễu nhìn một mảnh trời dần tối đen trước mắt.

Ừ, thôi thì, cũng chỉ là chết.

Kiếp sau xin hóa ngọn cỏ dại ven đường, phất phơ mà sống.

Đừng như kiếp này,

Nực cười, sinh ra không biết cha mẹ là ai,

Bụi bặm một đời đến chính tuổi của mình cũng chỉ là một thứ áng chừng,

Trường lớp nào cũng đều không có...

Ra đời cái giỏi nhất lại là cách hầu hạ đàn ông...

Chỉ đau xót rằng, một cô nhi mà chết đi không người biết đến,

Vậy thì, mộ của ta, nằm ở đâu?

Máu từ trên đùi, lồng ngực, lan ra, thấm đẫm vạt áo dài thanh mảnh..

Hỏi ai?

Hỏi trời xanh kia,

Cũng thân sinh là phận con người,

Kẻ được ủ trong chăn ấm sữa ngon.

Ta được nhặt từ bao bì rách nát,

Kẻ lớn lên trong con chữ đánh vần,

Ta lớn lên góc đường bụi bặm,

Kẻ 15 tuổi biết yêu đương

Ta 15 tuổi bị cưỡng hiếp

Kẻ 16 tuổi như trăng rằm

Ta 16 tuổi thành đĩ điếm.

Ừ, thì thôi, cũng chỉ là chết.

==========

Căn biệt thự mới xây,

- Xoảng!

Lê Na ném chiếc ly lên tường, vết rượu nhàn nhạt lập tức thấm lên mùi sơn, siết chặt nắm tay, nghiến răng nhìn về phía Đỗ Chính:

- Anh là đồ ăn hại!

- Chỉ có như thế cũng không làm được?!

Đỗ Chính đôi mắt sâu thẳm:

- Anh cũng không ngờ được, thằng điếm đó vậy mà dám bán mạng.

Anh xem đi! – Lê Na chỉ tay lên màn hình:

- Kia là cái gì?. Nếu không phải tôi nghi ngờ, cho người lắp camera theo dõi vào khay phục vụ trà trộn mang vào phòng, anh còn ngu xuẩn để chúng nó lừa tới bao giờ?

- Anh đã cho người xử lý tên điếm đó gọn gàng rồi.

- Đó không phải trọng điểm!. Anh mù sao? thằng con hoang đó không những không dính đá! Mà thậm chí còn ra vẻ cực kỳ tốt!

Đỗ Chính đương nhiên hiểu, khuôn mặt cũng đầy vẻ chua chát:

- Chúng đã nghi ngờ kế hoạch của chúng ta.

- Khi tên điếm đó vừa tới liền đã biết được là do anh cài vào.

Ly Na ngồi phịch xuống,

Hết thật rồi..

Vậy là hết thật rồi...

Đáng lý ra, một cái hiện trường giả, một cái chết trong tay đứa cháu ruột lên cơn ngáo đá, kế hoạch đã trọn vẹn đến như thế..

Đổi tên Phạm K

Chôn bà già đó!

Tống cổ thằng điên đó ra khỏi nhà!

Tất cả.. tất cả đã hết thật rồi sao?

Không...

Lê Na lắc đầu:

- Không thể nào!

- Không thể nào!

Lê Na quay sang phía Đỗ Chính, đôi mắt đỏ sọng:

- Đổi kế hoạch đi.

- Đổi kế hoạch?

Đỗ Chính nghi ngờ:

- Cô định làm gì?

- Gọi người đi, trong đêm mai. Toàn bộ, giết sạch.

- Cô điên sao?

Lê Na cười lớn:

- Đúng. Em điên rồi!

- Em quả thật là điên rồi!

Lê Na bỗng bật dậy, túm lấy áo Đỗ Chính:

- Anh còn nhớ không?

- Bà ta đã đối xử với em thế nào?

- Thế nào?!

Lê Na gào lên.

Đỗ Chính cố gắng trấn an:

- Em bình tĩnh một chút, em rõ ràng hiểu được lý do vì chúng ta phải để bà ta và thằng nhóc đó còn sống tới tận hôm nay,nếu di chúc bà ta để lại toàn bộ số cổ phần của hai người đó cho người khác tiếp quản, thì chẳng phải bao nhiêu lâu nay chính là công cốc sao?

An ủi vài câu có lệ, Đỗ Chính rời đi,

Mục đích của hắn đương nhiên là tiền, chứ không phải là hai cái xác người.

Bà già Mỹ Kim đó tính toán điều gì trong đầu,số cổ phần béo bở đó có thể đi về đâu?

Không ai nắm chắc được!

- -----------

Vậy nhưng,

Có vẻ như Lê Na không muốn từ bỏ ý định điên rồ đó,

Mài một con dao nhọn trong bếp,

Mũi dao sắc loáng hiện lên phảng phất nét mặt của người đàn bà, hai mươi năm về trước.

============//==============


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.