Gia Huy không thể tin nổi,
Đằng sau cánh cửa ngách nhỏ bé này lại là cả một dãy hành lang bày trí rất nhiều hướng đi khác nhau, đặc biệt còn có một chiếc cầu thang nhỏ dẫn lên lầu.
Kelvin đi trước, dừng trước cánh cửa nhỏ áp ngón tay của mình lên.
- Tích.
Gia Huy càng thêm giật mình, bước chân chết sững tại bậc cửa.
Chuyện hoang đường gì thế này?
Ngay trong quán bar này, phía trên lại có một căn phòng được kỳ công trang bị đến cả máy quét vân tay nhận dạng?
Đánh giá một chút, cánh cửa này xem chừng thực sự chắc chắn tới mức nếu có phá ra cũng không phải chuyện đơn giản.
Bước theo Kelvin vào trong, lại càng khó tin.
Một căn phòng làm việc vô cùng sạch sẽ gọn gàng, phía góc được kê chiếc bàn nhỏ, bên trên là bộ pha café,còn có một chiếc giường ngủ, bên cạnh hẳn nhiên là vài bộ quần áo quen thuộc.
Gia Huy nhìn qua một lượt, chiếc máy tính đời mời, máy in, máy fax. Không thiếu bất cứ thứ gì. Từng núi sách, tài liệu đằng sau bàn làm việc, rõ ràng thể hiện ra đẳng cấp của một kẻ cuồng việc điển hình.
Kelvin đã ngồi xuống chiếc bàn góc, pha xong hai ly café thơm lừng,
Lại nhớ ra Gia Huy chỉ thích uống trà, liền quay lại:
- Ở đây không có trà, anh uống tạm được không?
- ...!
Không có tiếng trả lời, chỉ có một Gia Huy vẫn đang đưa từng ánh mắt ngạc nhiên về phía giá sách.
Kelvin đảo mắt theo hướng nhìn của Gia Huy, mỉm cười chìa ly café tới.
- Sao vậy?
- Thấy bạn trai anh đỉnh quá hả?
Gia Huy đưa tay đỡ lấy ly café trên tay Kelvin, lẳng lặng ngồi xuống chiếc ghế nơi bàn góc. Trên miệng thực không biết phải nói ra thế nào.
Mới chỉ một thời gian ngắn, vậy mà mọi thứ thay đổi đến quay cuồng, cho dù là một người vững như anh, nói tiếp nhận ngay được thì quả thực là quá khó khăn.
Gia Huy trầm lặng đánh giá con người trước mặt,
Kelvin khi bước chân vào căn phòng này, liền có một loại phong thái khí chất khác hẳn, đến cố nhận cũng không còn nhận ra chút gì hư hỏng.
Đôi tay nhẹ nhàng đảo ly café, từng vòng quay đều đặn chậm rãi, một chân gác lên chân còn lại, đưa vành môi lên nhấp một ngụm.
Gia Huy cảm giác như mắt mình cũng hỏng rồi.
Phong cách này, con người này.. hoàn toàn không phải là một Kelvin mà anh từng biết.
Kể từ sau cái ngày khép chặt đôi mi tiếp nhận nụ hôn đó.
Kelvin vẫn không nói thêm điều gì, bản thân anh cũng chỉ dừng ở đó, không hỏi thêm,
Gia tộc lớn, có quá nhiều bí mật, cũng chỉ nghĩ rằng Kelvin thực sự không phải là loại người hư hỏng đến không còn thuốc chữa, thế nhưng.. như một Kelvin nhẹ nhàng cười thế kia, quả không giống nhau!
- Anh ngạc nhiên lắm sao?
Gia Huy cố gắng hít một hơi, đôi mày đang nhíu lại cũng dần giãn ra.
Anh trực tiếp thừa nhận:
- Quả thực không chỉ là ngạc nhiên.
Kelvin đan hai tay vào nhau, dựa lên bàn, chăm chú nhìn nét mặt Gia Huy, nói:
- Đêm hôm qua anh mất ngủ?
Gia Huy nhíu mày, Kelvin tiếp tục nói:
- Còn hút thuốc?
Nét mặt Gia Huy càng khó coi.
Kelvin thấy vậy liền cười, thả tay xuống bàn, nắm lấy bàn tay Gia Huy.
- Đừng bỏ tay.
Câu nói hiển nhiên chặn ngang hành động muốn rụt tay của Gia Huy lại.
Kelvin trầm giọng:
- Anh có thể rất giỏi, nhưng việc tự lừa dối bản thân mình thực sự là việc không đáng chút nào.
Gia Huy ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của Kelvin:
- Cậu có ý gì?
Kelvin khẽ siết bàn tay, nắm chặt hơn một chút:
- Anh nói, không thích em. Vậy mà khi em ôm cậu trai trẻ kia, anh lại vì thế mà uống hết một chai rượu nặng?
- Không hẳn là vì cậu.
- Vậy, em qua đêm không về, anh liền thức trắng đêm đốt thuốc là vì sao?
- Hửm?
- Còn nữa, khi tiếng xe em vừa đỗ trước cửa thềm đã liền kéo rèm nhìn xuống?
Gia Huy dứt khoát:
- Không có chuyện đó.
- Ay, nói tới nói lui thì anh vẫn không chịu nhận?. Vậy ra camera trong phòng anh chắc là hàng dỏm rồi.
Gia Huy bày ra một vẻ mặt không tin nổi:
- Cậu?!
Kelvin bật cười. Đúng là khuôn mặt Gia Huy mỗi khi bị cậu trêu cho nhăn lại, vẫn thực.. rất đáng yêu?!
Gia Huy siết tay:
- Cậu theo dõi tôi?
Kelvin không cười nữa, có chút bất đắc dĩ:
- Thực tế, ngay từ khi anh ký tên lên hợp đồng, trở thành trợ lý của em. Nhất cử nhất động của anh đều được theo dõi chặt chẽ, em chỉ là tiện tay trích xuất ra coi mà thôi. Không ngờ, lại thấy được một tấm chân tình nha.
Nói xong câu cuối còn đưa đầu ngón tay miết khẽ lên mu bàn tay của Gia Huy.
Gia Huy là người thông minh, không mất vài giây liền hiểu ra được.
Thế nhưng khi hiểu ra được rồi, trên má lại thấy có chút nóng. Như vậy.. cậu ta.. đều biết cả. Ai rõ, trong lòng một người đàn ông gần 30, trải qua biết bao nhiêu biến cố của cuộc đời, giờ đây lại bị vạch trần thứ tình cảm không nên có kia, mà.. xấu hổ.
Cảm giác khiến cả lồng ngực đều râm ran.
Rút cuộc, thích hay là không thích đây?
Kelvin không giống như mọi ngày mà trêu chọc thêm, lại nghiêm túc rút tay lại, tiến tới phía bàn kia, từ chiếc hộc bàn, lấy ra một nắm hơn 20 viên thuốc, đặt trước mặt Gia Huy.
- Cái này..
- Là đá. Loại đặc chế, gây nghiện, chỉ cần dùng liên tiếp trong 2 tuần, lập tức không kiểm soát được hành vi. Nếu dùng quá 2 tháng, có thể sẽ phát điên.
Gia Huy nhăn mày, đương nhiên không phải vì nghi ngờ Kelvin đang dùng thứ đó, mà chỉ là tại sao Kelvin lại giữ nó trong tay?
Kelvin như đọc hiểu được suy nghĩ này, liền chậm rãi:
- Có một số việc, em vẫn luôn nghĩ không nói ra thì tốt hơn.
Kelvin cúi đầu gần lại một chút, chân thành nói:
- Thế nhưng, em đau lòng.
- ...........
- Anh ghen đúng không?
- ....
- Anh ghen với cậu ta, ban đầu thì em rất vui, nhưng quả thật, anh nhìn anh xem, gương mặt hốc hác, tàn thuốc tràn cả gạt tàn, rượu bên quầy báo lại đều tính bằng chai.
- ..........
Kelvin nói xong, đuôi mắt nheo lại, xoáy sâu vào gương mặt kia,
- Thuốc ngủ, anh đã phải đổi sang liều nặng hơn?
Gia Huy đến lúc này, cả người đều thoáng lạnh.
Vì sao cậu ta biết được cả chuyện này?
Kelvin nhìn gương mặt hoang mang kia, có chút đau xót:
- Chỉ còn một tuần nữa, mọi việc sẽ kết thúc. Vậy nhưng em lại vẫn không làm được, vẫn không đành lòng.
- .......
- Anh nói xem, này là lỗi của ai?
Gia Huy cố gắng nuốt một ngụm khí như đang mắc kẹt tại cổ.
Một lúc sau, trên khuôn miệng kia mới hơi mím lại.
Hơi gật đầu:
- Cậu nói đúng.
- Cảm giác với cậu tôi hiện tại cũng không rõ, nhưng tôi thừa nhận, là tôi ghen.
Những lời nói này, chậm chạm từng từ thốt ra, như một chiếc búa lớn, gõ tan lớp băng bao bọc bên ngoài sự lạnh nhạt kia, để tràn ra bao nhiêu sự chua cay trong đó.
Kelvin một lần nữa, nắm chặt đôi tay kia:
- Xin lỗi, đều là em không tốt.
- ...
- Em cứ nghĩ rằng, nói một câu hãy tin em là đủ, nhưng lại chẳng có gì để chứng minh.
Gia Huy hơi cười, cố gắng bỏ qua những điều sến sẩm không hợp tuổi này,:
- Vậy nên cậu mang một nắm đá ra đây để chứng minh?
Kelvin giả như thở dài thất vọng:
- Anh chẳng khi nào ngọt ngào được quá 5 giây sao?
Gia Huy đẩy kính mắt:
- Như cậu nói, tôi đã quá già.
Kelvin nhún một bên vai:
- Được rồi, để anh thừa nhận đã là không tồi.
- Nhất định sau này, sẽ có ngày chính anh sẽ phải thừa nhận đã bị em mê hoặc rồi.
Gia Huy gật đầu:
- Tôi cũng rất trông đợi.
Một lát sau, khuôn mặt Kelvin trở lại nghiêm túc, điềm tĩnh. Gia Huy cũng hơi chút khẩn trương, rành rọt lắng nghe từng lời Kelvin thuật lại,
Khớp nối với những gì anh biết, đã có thể mường tượng ra được. Kelvin thực sự nát bấy, tất cả chỉ là vẻ bề ngoài..
Trời ạ...
Không thể tin nổi, Gia Huy thậm chí còn không dám ngẩng đầu nhìn thẳng lên khuôn mặt kia.
Kelvin, cậu ta đã sống thế nào trong suốt những năm tháng đằng đẵng trôi qua kia chứ?
Đã tưởng là bản thân trải qua những chuyện đau khổ nhất trên đời này rồi. Hóa ra, so với người ngồi trước mặt, lại quả thực có phần nực cười. Chỉ e những thứ mà anh nắm được, biết được, tự cho mình là tài giỏi. So với những lời nói rắn như thép lại bình thản kia lúc này, phút chốc chẳng là cái gì.
Cả hai đều rơi vào một mảnh im lặng, một lát Gia Huy mới mở lời:
- Cậu nói, Gia Khôi là do người bên Đỗ Chính gài vào, thế nên bề ngoài vẫn luôn phải để hắn thấy như cậu đang say đắm Gia Khôi mà dính thuốc. Vậy nhưng tôi vẫn không hiểu, nếu như để cậu thực sự mất kiểm soát, họ được gì?. Chẳng phải bà Mỹ Kim dù cho có trả lại cho Ly Na 25%, bên chúng ta vẫn kiểm soát 53% và nắm vững công ty sao?
Kelvin lắc đầu:
- Vấn đề nằm ở chỗ, nếu như Đỗ Chính có thể chứng minh em mất kiểm soát hành vi, và nếu bà nội xảy ra vấn đề gì không thể quản lý công ty được nữa, thì 25% cổ phần của em sẽ đương nhiên rơi vào tay Đỗ Lê Na, bà ta có tư cách mẹ đẻ của em, nằm trong hàng thừa kế số một, kết hợp với số cổ phần của Ly Na và Đỗ Chính, việc đổi tên Phạm K là điều dễ như trở bàn tay.
Gia Huy sửng sốt:
- Không thể nào?!.Cho dù bà Lê Na thực sự không thích cậu, nhưng cũng là mẹ ruột cậu, Bà Mỹ Kim cũng chính là mẹ chồng!?.Làm sao có thể một tay đẩy con mình đến điên, một tay kia hãm hại mẹ chồng mình? Kelvin. Anh nghĩ, việc bà Lê Na bắt tay với Đỗ Chính, chúng ta cần xem lại.
- Em cũng đã từng suy nghĩ rất lâu, rất lâu. Vẫn không hiểu được vì cái gì mà mẹ em lại bất chấp như vậy?. Một đôi khi còn cảm thấy mọi chuyện trôi qua trước mặt, chẳng có gì là thật.
Nhìn gương mặt Kelvin khi nhắc về mẹ mình,
Đều là một mảnh thương đau nghi ngại.
Gia Huy cảm thấy, chính tim mình như vừa bị ai móc đi một mảnh..
Nhẹ nhàng đặt lên đôi tay kia.
- Kelvin, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi.
=============//================