THĂNG CHỨC THÀNH BẢO BỐI CỦA TRÙM TRƯỜNG

Chương 2: Phần 2




4.

Nhờ tấm lòng Bồ Tát của Khương Vương đại ca mà tôi no bụng cả ngày hôm ấy.

Tiết thể dục cuối buổi chiều, tôi rảnh rang ngồi phơi mình dưới tán cây ở góc sân bóng rổ, lười biếng chờ chuông reo lên là vác cặp về nhà.

Lúc sau, một nhóm nam sinh trong lớp cầm bóng rổ xuất hiện.

Tôi nhìn lại lần nữa, hoá ra đó là Khương Vương và những người bạn, một tổ hợp có hiệu ứng “handsome but dumb”.

Bọn họ tự tin phóng khoáng rảo bước trong sân trường, khiến học sinh bình thường vừa e dè vừa ngưỡng mộ.

Đặc biệt là Khương Vương.

Cậu săn một nửa ống tay áo để lộ ra khung xương rắn chắc, sự tươi trẻ kết hợp với cơ bắp gợi cảm tuổi vị thành niên làm tôi muốn liếm a a a~

Có lẽ ánh mắt của tôi quá mức trắng trợn, Khương Vương nhướng mi nhìn thẳng vào tôi.

Tôi vừa rụt cái đầu chó của mình về thì cậu lại uể oải ngoảnh mặt đi tiếp tục chơi bóng.

Sự xuất hiện của Khương Vương luôn thu hút đàn đàn ong bướm, sân bóng rổ đang yên tĩnh lập tức xôn xao.

Ban đầu, các nữ sinh thảo luận về số cơ bụng giấu sau lớp áo của Khương Vương, nhưng về sau, các cô nàng phân tích cả “kích thước” của tiểu Khương Vương khốn khổ đằng sau quần đồng phục.

Chủ đề không giới hạn độ nhạy cảm này càng ngày càng náo nhiệt!

Tôi lặng lẽ dỏng hai tai lên nghe và ngồi trong góc tiếp tục giả làm rùa rụt cổ.

Đang hóng gió dưới ánh hoàng hôn và chìm vào mơ màng, bỗng có tiếng hét thất thanh. Bối rối ngước lên, tôi thấy một quả bóng rổ mất kiểm soát lao về phía mình.

!!!

Cơn buồn ngủ biến mất ngay tức khắc, tôi lồm cồm bò dậy nhưng vẫn không tránh được bị đập vào chân.

Tôi hét lên trong đau đớn và bật khóc.

Vừa định vén ống quần đồng phục lên xem thì một nam sinh đã ngồi xổm xuống và thở hổn hển, phả luồng hơi nóng bỏng vào mặt tôi.

Cậu ấy dùng sức vén ống quần tôi lên, nắm nhẹ mắt cá chân tôi rồi nhìn xuống bắp chân bầm tím.

Tôi “A” một tiếng, kinh hãi nhìn Khương Vương đang hơi nhíu mày.

TÔI:??

Mẹ ơi, bạn này đang làm cái gì ấy???

Vẫn chưa hết shock thì Khương Vương đã ngước lên và hỏi một câu:

"Cậu muốn tôi cõng hay ôm cậu đến phòng y tế?"

5.

Bị Khương Vương ôm, hay bị Khương Vương cõng?

Bất kể nằm ở trước ngực hay sau lưng, tôi đều sẽ bị nhóm fangirl của cậu ấy nghiền nát không còn một mảnh vụn.

Vì tính mạng, tôi run rẩy rút mắt cá chân ra khỏi tay Khương Vương và hé nở một nụ cười khô khan.

"Đừng… đừng bận tâm."

Khương Vương nhướng mày, chậm rãi nói:

"Bạn tôi đập bóng vào người cậu, tôi sẽ chịu trách nhiệm."

Anh giai ơi, sao hôm nay anh nhiệt tình thế!

Tôi sợ tấm thịnh tình này của anh! Tôi thật sự không thể chịu nổi kiểu chúc phúc này!

"Vết thương nhỏ thôi mà, không bị rách da chảy m.áu, tôi cam đoan hai phút sau sẽ tự lành!"

"Ờ, tôi còn có việc, cậu cứ tiếp tục chơi đi."

Không đợi Khương Vương thêm gì, tôi đã vội vàng chuồn khỏi sân bóng rổ bằng tốc độ kỷ lục, nhanh hơn có chó đuổi sau lưng!

Khương Vương quay đầu nói vài câu với đám bạn rồi theo tôi trở về lớp học.

Cả lớp đều đang trong tiết học thể dục nên không ai quay về, hiện giờ phòng học chỉ còn hai chúng tôi.

Tôi càng run hơn.

Khương Vương nghiêng người chặn trước bàn, cúi đầu nhìn sâu vào mắt tôi: “Dung Nhiên, cậu chạy cái gì?”

Mặt tôi không khỏi đau khổ.

Không thì chờ fangirl của cậu tới hack chết à?

"Tôi sợ gây phiền toái cho cậu, tôi không sao, vẫn tự đi được. . ."

Khương Vương hừ nhẹ một tiếng, đi tới chỗ tôi ngồi, lấy cặp sách sau đó nhàn nhã chờ tôi.

Một ánh mắt "Không đi là chếc".

"Phiền phức hôm nay tôi gánh. Đi, tôi đưa cậu về nhà."

Bị ép buộc, tôi chỉ biết cúi đầu trước cường quyền, đi theo cậu ra cổng trường.

Đi cùng cậu ấy, tỉ lệ quay đầu đạt đến 99%!

Không có gì đáng ngạc nhiên, đêm nay tên tôi sáng nhất mạng xã hội!

Nhóm fangirl của cậu khẳng định sẽ ch.ém tôi vỡ đầu mất ~.~

Đang nghĩ cách từ chối lần nữa để cứu cái mạng quèn này, tôi liền thấy bố đứng đợi ở cổng trường.

Mắt tôi sáng rực lên, lập tức nói: "Khương Vương, bố tôi tới rồi, không cần phải phiền đến cậu nữa!."

Nói xong, tôi đã vội vàng nhảy lên xe của bố.

Ra khỏi cổng trường, tôi vẫn nhìn ra ngoài cửa kính với chút băn khoăn.

Tôi thấy Khương Vương đứng đó với chiếc cặp sách trên lưng, nói chuyện với nhóm bạn đã đuổi kịp.

Sau đó, cậu liếc về phía tôi rời đi với vẻ mặt không vui.

6.

Hôm sau tôi tỉnh dậy mà không hề đau chân.

Nhưng lại thực sự đau đầu.

Đau đầu vì phải suy nghĩ biện pháp đối phó với cơn tức giận có thể bùng nổ của trùm trường...

Cậu ấy cho tôi đồ ăn sáng và săn sóc vết thương của tôi, còn tôi lại bỏ rơi cậu và chạy đi vì sợ hãi.

Thật là lãng phí lòng thiện lương, chà đạp người tốt!

Sau một hồi rên rỉ và thở dài, tôi lên xe của bố đến trường.

Vừa bước vào lớp, tôi đã nghe thấy mấy nam sinh đang trò chuyện ồn ào xung quanh chỗ ngồi của Khương Vương:

"Mẹ nó, cười chết tao mất. Hôm qua bọn tao đến quán nét thì Khương ca bị ăn trộm điện thoại. Sáng nay tên trộm nhắn tao qua Wechat muốn lừa tiền!!!"

"Nhắn tin cho cả tao nữa, nói là Hắc Đại Trư, anh đang hết tiền, bảo tao chuyển tiền vào một tài khoản lạ hoắc. Mẹ nó! Tao nhận ra là Khương ca lưu tên tao là Hắc Đại Trư! Cảm thấy bị tổn thương!!!"

“Hahahahahaha, đúng y như tên gọi—”

"Tính ra tao hên nhất, Khương ca đặt tao là Đại Tráng ahahahahaha."

Khương Vương ngồi giữa đám đông với vẻ mặt ngái ngủ, nghe họ cười đùa và thỉnh thoảng mắng họ một cách thiếu kiên nhẫn.

Điện thoại di động của Khương Vương bị ăn trộm?

Liệu tâm trạng cậu ấy có tệ không?

==, tôi lại càng sợ hơn.

Tiếng chuông nhắc nhở tiết tự học buổi sáng vang lên, tôi đeo cặp sách chần chừ một lúc rồi bước lại, nhỏ giọng hỏi:

"Có thể để tôi về chỗ không?"

Cậu bạn ngồi trên ghế của tôi sửng sốt, chưa kịp phản ứng thì Khương Vương đã trực tiếp nhấc chân đá cậu ta từ dưới gầm bàn.

Giọng điệu cũng thay đổi, rất hung hãn:

"Không nghe thấy cô ấy bảo tránh ra à?"

Cậu bạn không khó chịu vì bị đá mà đứng dậy cười haha:

"Đây không phải là em gái hôm qua bị Hắc Đại Trư đánh bóng rổ vào người sao?"

"Em gái cái đầu mày!"

"Vâng vâng, bạn học, cậu không sao chứ?"

Tôi ngồi xuống né tránh ánh nhìn thẳng thừng của Khương Vương, không dám quay đầu lại:

"Không sao đâu, cảm ơn."

Thấy tôi trầm mặc như vậy, mấy nam sinh cũng không nói lời nào, cùng Khương Vương hàn huyên vài câu rồi khoác vai trở về chỗ ngồi.

Tôi hít sâu một hơi và chuẩn bị trình bày bài luận xin lỗi dài 800 từ.

Nhân đây cũng xin gửi lời chia buồn sâu sắc đến bạn học trùm trường vì bị mất điện thoại di động!

Lúc này, cặp sách tôi rung lên.

Tôi lấy điện thoại ra và thấy “Khương Vương” đã gửi cho tôi một tin nhắn WeChat.

“Khương Vương: Nhiên Nhiên bảo bối, em xa nhớ em có khỏe không? Vạn dặm xa xôi anh nhớ em nhiều lắm, muốn gửi tặng em một bó hoa. Ngặt một nỗi anh đang đi công tác nhưng lại thiếu tiền, em chuyển cho anh mấy củ chống cháy nha! Tài khoản là 1907 xxx xxx.”

??

Tôi bị sét đánh đến ngu người.

Cái tên trộm này, đầu thư thì gửi nỗi nhớ, cuối thư lại dám xin tiền tôi!!!

Cùng lúc này, những lời trêu chọc của mấy cậu bạn liền xuất hiện trong tâm trí.

Tên trộm đã dùng chính ghi chú trong WeChat của Vương Khương để nhắn tin cho tôi...

CPU của tôi lập tức cháy máy.

Vậy nên, tên mà Vương Khương đã ghi chú trên Wechat cho tôi là ..... Nhiên Nhiên bảo bối?

7.

Tôi nắm chặt điện thoại của mình trong sự bàng hoàng.

Đang ngồi đó với vẻ mặt bối rối, ghế bỗng bị đá nhẹ.

Giọng nói hơi khó chịu của Vương Khương vang lên sau lưng tôi.

"Dung Nhiên, ngày hôm qua tan học cậu bỏ rơi tôi, hôm nay lại không thèm để ý tới tôi?"

“Tâm tình của tôi đang rất—“

Cậu uể oải đứng dậy, nghiêng đầu về phía tôi, khi nhìn thấy màn hình điện thoại của tôi, những lời ngạo mạn trong miệng cậu đột ngột dừng lại...

“Khương Vương: Thật đó bảo bối, anh đang không còn tiền đi công tác…”

Tôi im lặng, cậu im lặng.

Vành tai của trùm trường vốn luôn kiêu ngạo nhanh chóng đỏ bừng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Tôi luống cuống khóa màn hình.

Khương Vương đang đỏ mặt ngắt lời tôi, "Đừng để ý tới bọn lừa tiền."

Tôi máy móc gật đầu và hỏi tiếp dù mặt tôi còn đỏ hơn cả của cậu ấy.

"Ồ, vậy thì ghi chú này......"

Khương Vương ho nhẹ một tiếng, trong tròng mắt đen thẫm có một biểu cảm vô cùng bất thường.

Ngay khi cậu định nói điều gì đó, giáo viên chủ nhiệm đã bước vào lớp.

Tôi đành đọc sách, Khương Vương cũng đỏ mặt ngồi về chỗ.

Nhưng ánh mắt của cậu ấy luôn dán vào lưng tôi, thăm dò và thẳng thắn.

Tôi cúi đầu giả vờ nhìn sách, nhưng trái tim trở nên rối bời. Khương Vương, sao cậu lại đặt cho tôi một cái tên thân mật như vậy?

Trùm trường không thể nào thích tôi đâu nhỉ?

Tôi hít sâu vài hơi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.