13.
Tôi cảm thấy Khương Vương thực sự có chút luyến ái não tàn.
Các bạn học khác hay dùng ánh mắt trêu ghẹo nhìn tôi, cùng tâm lý mơ hồ hỗn loạn của tôi đã gây ra một số rắc rối.
Tôi nghĩ, tôi cần phải tìm cậu ấy nói chuyện.
Vì tôi, cũng vì cậu ấy.
Trong khi các bạn học đang chụp ảnh, tôi bước đến chỗ Khương Vương, ra vẻ bình tĩnh gọi cậu:
"Khương Vương, có thể lại đây một chút được không, tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Khương Vương nhíu mày, sau đó ngoan ngoãn đi theo tôi tới chỗ tối không người không quỷ. Tôi chuẩn bị lời nói, ngước mắt nhìn cậu.
Nhưng tôi phát hiện trong đôi mắt cậu thiếu niên lúc này tràn ngập tình yêu thuần khiết, thẳng thắn và không sợ hãi, vô cùng lóa mắt.
Tôi ổn định lòng mình, dịu dàng nhìn cậu:
"Khương Vương, ghi chú WeChat còn chưa đổi sao?"
Khương Vương không ngờ tôi lại bắt đầu bằng câu hỏi này, ngẩn người một lúc rồi cười nhạo một tiếng, ngữ khí ngả ngớn:
"Đổi, đổi thành cái khác, muốn xem không?"
Vừa nói, cậu trực tiếp bật màn hình điện thoại cho tôi xem.
Lần này không phải Nhiên Nhiên Bảo Bối, mà là một cái tên khác trắng trợn hơn.
Bảo Bối của anh.
Mặt tôi lập tức đỏ như mông khỉ, đỉnh đầu sắp bốc khói, cuối cùng làm vẻ mặt đoan chính nói:
"Tôi rất cảm tạ cậu thích tôi, Khương Vương."
"Dung Nhiên, cậu đang phát thẻ người tốt cho tôi à?"
"Không phải."
Tôi thu hết chút dũng khí cuối cùng, nghiêm túc nhìn cậu.
"Tôi biết tâm tư của cậu, nhưng chúng ta đang học năm ba trung học, mối quan hệ quá mức thân mật đối với chúng ta lợi bất cập hại."
Khóe miệng Khương Vương hạ xuống, cũng không phản bác tôi.
"Cho nên, nếu, tôi nói nếu. Sau khi thi đại học xong, ghi chú và suy nghĩ trong lòng cậu vẫn không đổi, tôi sẽ đáp lại cậu."
“Có được không?”
14.
Khương Vương cuối cùng cũng gật đầu.
Tôi hiếm có dịp mà cười không chút ngượng ngùng với cậu ấy.
Cũng không biết có phải những lời này thật sự có tác dụng hay không, Khương Vương cũng không còn thiên vị quá mức đối với tôi nữa.
Nhưng có một lần tôi quên ăn sáng, Khương Vương vẫn bá đạo mà cường thế đưa cho tôi bữa sáng.
Tôi nhỏ giọng cảm ơn, cậu trả lời khách khí, giọng điệu vẫn ngả ngớn như vậy.
Nhóm bạn hồ bằng cẩu hữu của cậu không còn cười hì hì gọi tôi là chị dâu nữa, nhưng ánh mắt trêu chọc của họ thỉnh thoảng vẫn đổ dồn về phía tôi.
Khương Vương khi ấy sẽ cho mỗi người một đá, mắng họ cút đi.
Xuân qua hạ đến, hai chúng tôi đón kỳ thi tuyển sinh đại học trong không khí an tĩnh ái muội của bàn trước bàn sau.
Sau kỳ thi tuyển sinh đại học, các ban lớp tổ chức buổi tụ hội cuối cùng.
Tôi đến điểm hẹn từ sớm, kết quả là đụng phải Khương Vương đang đứng ở cửa. Cậu ấy đang nghe nữ sinh lớp chúng tôi thẹn thùng bày tỏ, mặt mày lãnh đạm, thậm chí còn có chút không kiên nhẫn.
Ồ, không có gì lạ khi cậu được thổ lộ bất ngờ.
Nếu đã đến lúc phải tạm biệt, vậy thì phải dũng cảm một phen. Mà cậu ấy, cũng đã từng đấu tranh vì tương lai.
Vì vậy, tôi không biết liệu ghi chú WeChat của Khương Vương có … hay không?
Sau khi cởi bỏ đồng phục học sinh, cậu thiếu niên mặc một chiếc áo đen ngắn tay và quần túi hộp cùng màu, từ xương cốt tỏa ra khí chất lạnh lùng.
Đột nhiên, Khương Vương ngước mắt nhìn tôi, ánh mắt thâm thúy, như có nước gột rửa.
Tôi vô thức vùi đầu bước vào nhà hàng.
Vì kỳ thi tuyển sinh đại học, tôi đắm chìm trong học tập, đã một tháng tôi không cùng cậu ấy nói chuyện.
15.
Tôi còn chưa kịp ngồi xuống một lúc, Khương Vương và bạn nữ kia lần lượt đi vào.
Đôi mắt bạn nữ ửng đỏ, cười gượng gạo.
Nhưng Khương Vương không dao động, vẫn lười biếng lãnh đạm như cũ.
Đám Đại Tráng vây quanh cậu trêu chọc, cười nói ồn ào, khiến một nhóm nữ sinh liên tiép nhìn trộm.
Không có gì đáng ngạc nhiên, tối nay khả năng sẽ có khá nhiều nữ sinh đâm đầu vào tường.
Tôi yên lặng uống một bát canh.
Ừm, để thêm can đảm.
Liên hoan kết thúc, các bạn học hào hứng muốn đi đến quán bar một lần.
Mẹ tôi trước đó dặn chơi cho đã rồi về, chú ý an toàn.
Tôi liền thong thả ung dung đi cùng.
Sau khi áp lực thi đại học biến mất, một nhóm bạn phá giới ăn chơi, thuốc lá và rượu đều có đủ.
Tôi lặng lẽ bưng ly Coca ngồi trên ghế dài trong góc mà uống.
Lúc này, Khương Vương có vẻ khó chịu vì thường xuyên bị tiếp cận, trực tiếp ngồi xuống cạnh tôi.
Đùi cọ vào đùi, nhiệt độ cơ thể dần dần giao nhau, ái muội lan tràn.
Sau khi Đại Tráng vài lần liếc nhìn chúng tôi một cách tục tĩu, cậu ấy đột nhiên hét lên:
"Các bạn học, ngồi không có việc gì làm, chúng ta chơi trò chơi đi."
"Chơi gì?"
"Thật hay thách!”
Mặc dù tục khí, nhưng nhiều người cảm thấy hứng thú mà ngồi thành vòng tròn, bao gồm cả tôi và Khương Vương.
Trò chơi bắt đầu, một bạn học xoay chai rượu rỗng ở giữa bàn.
Miệng chai sẽ chỉ ra người yêu cầu, và đuôi chai là người không may mắn chấp nhận sự thật hoặc đại mạo hiểm.
Trả lời hoặc mạo hiểm, hoặc uống rượu.
Nhưng những câu hỏi và hình phạt của mọi người tối nay đầy sự mơ hồ của người trưởng thành, và một số nữ sinh đã thổ lộ với Khương Vương thông qua trò chơi.
Khương Vương vẫn lãnh đạm thờ ơ, thậm chí còn uể oải ngáp một cái.
Cho đến khi, đuôi chai nhắm vào cậu, miệng chai nhắm vào Đại Tráng.
16.
Lô ghế lập tức trở nên náo nhiệt.
Đám Đại Tráng càng cười đến đáng khinh.
Khương Vương hờ hững liếc bọn họ một cái, hơi nhướng mày, "Tôi chọn sự thật."
Đại Tráng kích động hỏi: "Vương ca, anh có thích... không, người anh thích hôm nay có ở đây không?"
"Có."
Câu trả lời này khiến một số nữ sinh chưa thổ lộ với Khương Vương kích động.
Tôi lặng lẽ chọt chọt khuôn mặt đang nóng lên của mình.
Vậy mà vẫn còn......
Trò chơi tiếp tục, cũng không biết hôm nay Khương Vương dẫm phải cái khí vận phân chó gì, nhưng chỉ qua mấy phút, đuôi chai lại chĩa về phía cậu.
Đại Tráng rút tay đang quay chai về.
"Vương ca, lần này anh chọn cái gì?"
Khương Vương uống một hớp bia trong tay, cười như không cười, hỏi: "Muốn tôi chọn cái gì?"
"Tới lui cũng chỉ có mấy câu hỏi mà thôi, thật nhàm chán, Vương ca, anh chọn đại mạo hiểm đi, ha ha."
Tôi có chút lo lắng.
Tối nay đại mạo hiểm sẽ có chút khiêu khích, nếu Khương Vương lựa chọn, thật sự quá xấu hổ.
Không ngờ, Khương Vương thờ ơ gật đầu đáp ứng.
"Đại mạo hiểm."
Tôi:..
Thật là cứng đầu đó đại ca.
Đại Tráng lập tức phấn khởi nói,
"Vậy thì bọn em muốn xem top bạn tốt trên WeChat của anh là ai."
17.
Nói xong, sắc mặt Khương Vương cứng lại.
Nháy mắt các bạn học liền nhận ra có điều gì đó không ổn, tất cả họ đều nhốn nháo muốn xem top bạn tốt của Khương Vương sau khi uống rượu.
Trái tim tôi cũng dần dần, chậm rãi nhảy dựng lên.
Với một chút mong đợi và hồi hộp khó tả, tôi liếc nhìn Khương Vương lấy điện thoại di động ra.
Mở khóa màn hình.
Nhấn vào WeChat.
Những chấm đỏ dày đặc của tin chưa đọc và lời mời kết bạn, nhìn ra được cậu ấy khá được hoan nghênh.
Sau đó, cậu bình tĩnh xoay màn hình điện thoại về phía đám đông.
Một cái tên "Tương lai muốn cưới người" được ghim trên top bạn tốt liền bị các bạn học nhìn thấy rõ ràng.
Sau khi mọi người im lặng trong chốc lát, trong nháy mắt có tiếng la ó, tiếng hét của Đại Tráng như nhìn thấy tổ tông:
"Vương ca, trâu bò!"
"Thi xong tôi muốn! Trực tiếp kết hôn!"
"Vương ca, anh kết hôn có thể để em làm chủ hôn được không? Như vậy sẽ tiết kiệm được tiền mừng, hahahaha——"
"Cút đi."
Khương Vương nạt nộ, nhưng trong mắt là ý cười chói lọi.
Trực tiếp dập tắt tiểu tâm tư của các nữ sinh ở đây.
Tôi thu tầm mắt lại và rũ mi, tim đập như trống trận, còn to hơn cả tiếng nhạc không ngừng nghỉ trong quán bar. Hình đại diện bạn tốt mà cậu ấy đã ghim trên WeChat, giống hệt với hình đại diện WeChat của tôi.
Bởi vì, người được ghim trên top bạn tốt ấy chính là tôi.
18.
Loạt thao tác này của Khương Vương tương đương với trực tiếp ném bom nguyên tử vào lô ghế của chúng tôi.
Đám Đại Tráng ngừng chơi trò chơi và điên cuồng trêu chọc Khương Vương.
Khương Vương cũng không khó chịu, chỉ thỉnh thoảng cười đá bọn họ một cái, sau đó nghiêng đầu nhìn xem phản ứng của tôi. Cậu trời sinh có một khuôn mặt đẹp trai, khi cười rộ, đôi mắt đen của cậu tràn đầy ánh sáng.
Ở trong góc tối tăm này đặc biệt lóa mắt.
Nhiều người không biết chân tướng cũng bừng tỉnh, nhìn dò xét, nheo mắt bỡn cợt đảo qua lại Khương Vương và tôi.
Có người thở dài, có người bừng tỉnh, có người oán hận không thôi.
Tôi nóng bừng vì xấu hổ.
Cầm ly cola sắp tan hết đá, mím môi, rồi chậm chạp quay đầu nhìn người con trai bên cạnh.
"Khương Vương."
"?"
"Lát nữa cậu đưa tôi về có được không?"
Người bên cạnh chớp mắt liền lặng im, sau đó cất giọng khàn khàn.
"Được."
Tôi mỉm cười, ráng hồng trên mặt tôi có lẽ dày hơn cậu nhiều.
Ầm ĩ đến tận khuya, mọi người cuối cùng cũng giải tán, ai về nhà người nấy, mẹ ai người nấy tìm.
Lần giải tán này, có lẽ chính là lần cuối.
Không ít bạn học đã khóc đến cạn nước mắt, thậm chí có một số nam sinh bình thường tùy tiện ngổ ngáo cũng đỏ hoe mắt.
Sau khi kìm nén sự chua sót và nói lời tạm biệt, tôi cùng Khương Vương đi bộ về nhà dọc theo những con đường trống trải.
Đắn đo nửa ngày, tôi mới mở miệng:
"Khương Vương, ghi chú WeChat của cậu là nghiêm túc sao?"
"Trông tôi giống như đang đùa?"
Khương Vương cho tôi một cái nhìn lạnh lùng, tôi theo bản năng rụt cổ.
"Tôi không phải có ý này, chỉ sợ cậu nhất thời hứng thú."
"Nhất thời hứng thú?"
Khương Vương cười kẽ một tiếng, ý vị thâm trường:
"Dung Nhiên, từ năm nhất tôi đã thích cậu, không có gì bất ngờ thì vài thập niên nữa cũng không đổi thay. Mối tình đầu là cậu, nụ hôn đầu về sau là của cậu, trong giấy đăng ký kết hôn cũng sẽ đề tên cậu, thành tích ngày thường hai ta cũng không mấy cách biệt, vì vậy lên đại học cũng sẽ luôn bên nhau."
"Tốt nghiệp xong, cậu muốn làm công việc gì tôi cũng tán đồng. Sau khi kết hôn, mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu sẽ không có, mẹ tôi là một người khéo léo. Không sinh được con cũng không sao, dù sao cậu cũng nhát gan, tôi đau lòng.”.
"Cho nên, đây không phải nhất thời hứng khởi, mà là ấp ủ đã lâu."
Nam sinh mới trưởng thành nhưng không chút né tránh mà thẳng thắn đưa tôi vào những kế hoạch của cuộc đời cậu.
Những lời này vô cùng chấn động.
Chúng ta luôn nói hãy sống cho hiện tại, nhưng trong tình yêu thì phải nghĩ đến tương lai.
Đây là trách nhiệm, cũng là bằng chứng của tình yêu.
Gió đêm mùa hạ nóng nực thổi bay trái tim tôi.
Nhưng sau một hồi lửng lơ, liền bị Khương Vương tóm gọn.
Tôi giơ tay nắm lấy bàn tay to lớn khẩn trương đến mức đầu ngón tay trắng bệch của cậu.
Dưới ánh mắt gắt gao của cậu, tôi siết chặt bàn tay và gật đầu.
"Được."
*Phiên ngoại về Khương Vương:
Trong ngày đầu tiên học trung học, tôi thế mà được cứu bởi một cô gái.
Thủ đoạn cứu người có phần kỳ lạ, nhưng rất hiệu quả.
Nhìn cậu ấy che mặt hoang mang trốn đi, tôi rất vui mừng.
Trí nhớ tôi không tồi, tôi đã nhận ra cậu ấy.
Dung Nhiên.
Một tiểu học bá lớp tôi, lớn lên trắng trẻo nõn nà, sạch sẽ xinh đẹp, lại ngoan ngoãn.
Mỗi lần nhìn thấy tôi, cậu ấy đều sợ tới mức run lên mặc dù tôi chưa làm gì cả.
Giống như… một con thỏ nhỏ chờ bị làm thịt.
Nhưng lại vừa mới dũng cảm cứu tôi.
Tôi chạm vào khuôn mặt đau nhức của mình.
Rất thú vị.
Ngày hôm sau khi tôi đến lớp, tôi thấy Dung Nhiên đang vừa ngáp vừa đọc sách. Sau khi bắt gặp ánh mắt của tôi, cậu ấy hoảng sợ vùi mặt vào cuốn sách. Tôi liền thong thả ung dung ngồi tại chỗ của mình, đợi cậu ấy tới đòi tôi thưởng.
Tôi nên tặng gì cho cậu ấy?
Đều là học sinh, đắt quá cũng không tốt, vậy tôi nạp đầy thẻ ăn cho cậu ấy được không nhỉ? Hay cho phép cậu ấy tặng khăn len cho tôi ba năm tới?
Tôi đã suy nghĩ về nhiều phần thưởng khác nhau, nhưng đến tận khi tan học, cậu ấy vẫn không tới tìm vui. Hơi không vui, tôi bẻ gãy một chiếc bút, đứng dậy đi về phía phòng giáo viên chủ nhiệm.
"Thầy, em muốn đổi chỗ ngồi?"
"A, em muốn đổi tới đâu?"
"Chuyển tới phía sau Dung Nhiên, chỗ đấy tầm nhìn tốt, em còn có thể cùng cậu ấy học tập tiến bộ."
Yêu cầu của tôi khiến thầy chủ nhiệm sững sờ một lúc, nhưng cuối cùng cũng đồng ý.
Tôi hài lòng trở lại phòng học, ngồi xuống sau lưng Diệp Ly.
Dung Nhiên hiển nhiên có chút phản ứng không kịp, nhìn tôi mấy giây.
Sau đó, cậu ấy bắt đầu sợ hãi rúm người thành một cục, giống như một cái bánh trôi trắng trắng lại tròn tròn.
Cắn một miếng đã thấy ngọt ngào, ngọt đến tận tim.
Tôi hiểu ý cười cười.
Lấy điện thoại ra, sửa ghi chú WeChat của cậu ấy.
“Dung Nhiên bàn trước thật đáng yêu.”
Bởi vì cậu ấy, quả thực quá đáng yêu.
Không lâu sau, ghi chú này lại được tôi thay đổi.
“Dung Nhiên thật khác thường.”.
Chà, cậu ấy có điểm khác người, đó là đặc biệt hấp dẫn ánh mắt của tôi.
Cho đến hết một học kỳ đầu tiên, tôi đã thay đổi ghi chú đó thành “Nhiên Nhiên bảo bối”.
Trái tim trống rỗng cứ như vậy được lấp đầy.
Khi tôi học năm ba trung học, điện thoại của tôi đã bị đánh cắp, sau khi ghi chú bị cậu ấy phát hiện, tôi đã đổi thành “Bảo bối của anh”..
Tôi muốn công khai chủ quyền.
Sau kỳ thi tuyển sinh đại học, ghi chú đã thành “Tương lai muốn cưới người”.
Để cho cậu ấy hiểu được tâm ý của tôi.
Chờ tới khi tôi hơn hai mươi tuổi đã thật sự lấy được cậu ấy, tôi sẽ quang minh chính đại đổi thành hai chữ.
“Vợ anh”.