Thăng Chức Hệ Thống

Chương 4: Thực tập: Con hết ngốc r!




Ông ân cần hỏi cô

" Dạo này con đi học sao rồi".

Cô cứ tiếp tục

" Dạ "

Cuộc trò chuyện của cô với ba nguyên chủ cũng chỉ là hỏi han về việc hằng ngày. Trò chuyện xong thì cô ngồi vào bàn ăn cơm cùng ông, cuối cùng là lên lầu.

Mới vừa vào phòng hệ thống là đã la lên

" Ký chủ, cô thích ứng thật tốt. Mới vài ngày mà đã học được cách ứng xử y hệt nguyên chủ với ba cô ấy rồi ".

Có phải là hệ thống hiểu lầm gì rồi không. Nguyên chủ là do nhút nhát nên mới như vậy. Còn đối với cô thì ba nguyên chủ có khác gì người xa lạ đâu. Nên khi nói chuyện mới thành ra như hồi nãy.

Mà nếu cô nhớ không nhầm thì mai là chủ nhật.Như vậy ngày mai cô sẽ đi chơi một vòng.Xem có gì vui không đã sẵn tiện mua vài bộ đồ luôn. Đồ của nguyên chủ thật sự là không nhìn nổi.

Đọc được suy nghĩ của kí chủ hệ thống liền khuyên

" Ký chủ, cô không thể thay đổi quá nhiều nếu không thì sẽ bị phát hiện ".

Nghe hệ thống nói cô liền ậm ừ cho qua.Cô cũng không phải kẻ ngu.Nên sẽ không thay đổi quá.Nếu không sẽ bị nhận ra thì sao. Vừa nghĩ ngày mai nên đi đâu,cô vừa lên giường vừa chơi game. Chơi đc một lúc thì cô lăn ra ngủ.

Sáng hôm sau, khi cô đang ngủ thì có người hầu gõ cửa kêu cô xuống nhà dưới có việc. Cô thấy lạ,bình thường cho dù cô có ngủ đến chiều đi nữa cũng không ai gọi mà. Hôm nay có việc gì mà gọi cô xuống nhỉ.

Ái Linh vệ sinh cá nhân rồi tắm rửa xong mới đi xuống nhà. Khi cô vừa xuống thì thấy có 5 người,cùng với ba cô đang ngồi ở phòng khách. Trong 5 người thì có 4 người là những người bị cô đánh ngày hôm qua, 1 người phụ nữ trung niên.

Ái Linh đi tới chỗ sofa rồi ngồi xuống cạnh ba. Cô cố tỏ ra nhút nhát lí nhí hỏi ba

" Ba có chuyện gì vậy ".

Lê Thanh Hoà lên tiếng

" Cô đừng có giả ngốc ở đây, ngày hôm qua chính mày đã đánh bốn bọn tao thành như vầy. Hôm nay tao tới chính là muốn tính sổ với mày ".

Ba cô nhìn cô giống như hỏi cô có làm hay không. Cô liền lắc đầu với vẻ mặt vô tội. Ba thấy như thế liền quay đi.

Cô thầm kêu trong đầu

" Hệ thống ý của ông ấy là gì. Tin hay không tin ".

Cô rất để ý quyết định của ba nguyên chủ.Vì dù sao thì ông ấy là chỗ dựa duy nhất cô có ở thế giới này.

Người đàn bà trung niên lúc này mới hùng hổ lên tiếng

" Chính mày đã đánh con tao ra như thế này, mày còn dám cãi láo. Đúng là đồ vô học mà, đồ có mẹ sinh mà không có mẹ dạy.....".

Bà ta liên tục phát ra những từ thô tục khó nghe. Đến khi chửi hả hê, thì bà ta mới dừng lại.

Còn cô lúc bà ta mắng tới " đồ có mẹ sinh mà không có mẹ dạy " thì có một cổ khí tức giận bùng nổ khiến cho cô muốn đứng lên đập cho bà ta một trận.

Cũng may lúc này có hệ thống lên tiếng

" Ký chủ, cô phải bình tĩnh, bây giờ mà cô đánh bà ta thì sẽ bất lợi ".

May là có hệ thống cảnh báo, nếu không cô đã bị cảm xúc của nguyên chủ ảnh hưởng rồi. Cô quay qua nhìn thì thấy ba đang nắm nắm đấm thật chặt giống như đang rất kìm chế. Cô biết ông rất tức giận, dù sao ông rất thương mẹ nguyên chủ.

Nhưng cả cô và nguyên chủ cũng không hiểu tại sao ông lại dắt một người đàn bà về nhà này.Nếu lấy lý do rằng ông cần một người bên cạnh, thì tại sao ông không kiếm sớm hơn. Đợi tới bây giờ mới đi kiếm mà còn kiếm chúng cái mụ rắn độc nữa mới ác chứ.

Sau khi đã kìm chế được cảm xúc thì ba cô liền hỏi

" Nếu như vậy,thì các người có bằng chứng xác thực không. Chứng minh rằng con gái tôi đã gây thương tích cho mấy người ".

Những người đó khi nghe liền đứng hình vì họ tới đây chỉ là để gây ầm ĩ và khiến 2 cha con này chật vật thôi. Họ chưa bao giờ nghĩ đến cái gọi là bằng chứng. Khi ba cô thấy như vậy ông liền hiểu, họ chỉ tới làm um xùm thôi chứ làm gì có bằng chứng.

Lê Thanh Hòa liền cái miệng nhanh hơn cái não

"Chúng ta có thể xem camera của trường, chắc chắn là có".

Cô ả nói xong liền nhận ra mình đã làm một việc ngu ngốc như thế nào.

Khi nghe cô ta nói thì Ái Linh liền cười lạnh. Hình như cô ta quên mỗi lần cô ta đánh nguyên chủ.Ả đều tránh những nơi có camera hoặc là chọn nơi hẻo lánh. Vậy mà bây giờ cô ta lại nói là xem camera thì xem được cái gì chứ. Ba cô thấy như vậy liền hiểu rằng camera không quay được gì cả.

Nhưng ông không muốn mọi chuyện dừng ở đây.Những kẻ đụng đến con gái ông, đều phải trả một cái giá thích đáng. Con gái ông hiền chứ ông không có hiền.

Vì thế ông liền đứng dậy

" Nếu vậy vì chúng ta nhanh đến trường để kiếm chứng sự thực đi ".

Ông vừa nói vừa ra hiệu để người hầu kêu tài xế chuẩn bị xe.

Mọi thứ xảy ra quá nhanh Lê Thanh Hòa còn chưa kịp phản ứng thì mọi thứ đã chuẩn bị xong. Cô ta chỉ đành phóng lao thì phải theo lao thôi. Ngồi trên xe ai cũng có tâm trạng riêng.

Còn Ái Linh thì chỉ cần ngồi yên một chỗ chờ màn kịch mở màng thôi.Dù sao thì ông ba xảo quyệt của nguyên chủ đều đã chuẩn bị cả rồi.

Lúc tới trường thì cô thấy Lê Thanh Hòa mồ hôi đẫm trán thân thể hơi run. Cô cảm thấy sao cô ta yếu thế, không phải trong trí nhớ của nguyên chủ rất hùng hồn sao.

Ba cô đi lên phòng hiệu trưởng trần thuật lại tất cả.Sau đó mọi ng cùng đi xem camera. Camera chiếu tới đoạn năm nữ sinh bước ra trong đó có một nữ sinh bị nữ sinh khác nắm đầu lôi đi.Cho tới chỗ camera không quay được. Không hề quay được cảnh nào giống như cô ức hiếp họ mà chỉ là họ ăn hiếp cô thôi.

Lúc mọi người xem tới khúc này thì còn ai mà không hiểu nữa. Ba cô gương mặt đen kịch, lúc ngước mặt lên là con mắt đầy tức giận nhìn vào bốn cô gái đứng gần đó.

Bà Lê lúc xem tới đây thì cũng cảm thấy xấu hổ. Con mình là người đánh người ta, mà bây giờ lại quay qua nói người ta đánh mình.

Giống như vừa ăn cướp vừa la làng vậy. Nếu sự việc ngày hôm nay mà truyền ra ngoài,thì người ta sẽ đánh giá gia đình bà như thế nào.

Nghĩ như vậy bà liền lên tiếng

" Hiểu lầm thì đã được giải quyết rồi, nếu không còn gì nữa thì chúng tôi về trước đây ".

Vừa nói bà vừa định mở cửa định đi về.

Ba cô lúc này liền gằn giọng

" Bà Lê tôi đã mời luật sư rồi, nếu bây giờ bà đi thì phải làm sao đây hả ".

Bà ta nghe thấy liền xanh mặt, mà rối rít lên tiếng

" Ông Dương à, chỉ là chuyện hiểu lầm của lũ trẻ.Cần gì phải làm lớn chuyện như vậy. Ngày mai tôi mang quà qua tạ lỗi là được mà không cần làm lớn lên như thế ".

Ba cô vẫn giữ bộ mặt kiên quyết. Bà Lê lúc này lại định lên tiếng khuyên giải cho mọi chuyện êm xuôi vì đối với bà bộ mặt gia đình rất quan trọng.

Thấy mẹ mình như vậy Lê Thanh Hòa không chịu nổi nữa liền lên tiếng

" Mẹ không cần cầu xin họ, Dương Như Ý. Ngày hôm đó khi đánh nhau tôi đã dùng cái dao rạch giấy để rạch một đường ngay eo cô. Mọi chuyện ra thế này, tôi cũng không cần hơn thua thiệt mất nữa. Bây giờ cô dám để cho cô giáo xét người.Mà thấy được vết rạch thì chúng ta coi như huề.Còn nếu không có thì như thế nào tôi cũng chịu ".

Khi nghe xong ai cũng ngờ người, vì cô ta vậy mà dám lấy dao đâm người khác.Còn cô lúc này trong tâm liền cảm thấy, có phải nhân vật này bị ngu không.

Ba cô nghe vậy thì gân xanh trên mặt nổi lên

" Ngươi dám lấy dao đâm con ta "

Ái Linh nắm chặt vạt áo của ba,ra dáng sợ hãi.

Ba xoa đầu, nhẹ giọng hỏi

" Có phải cô ta lấy dao làm bị thương con, đúng không "

Cô nhìn Thanh Hoà sợ hãi, giọng nhỏ xíu

" Dạ "

Nghe vậy ba cô liền lớn tiếng

" Bà Lê, còn bà chuẩn bị lên toà đi "


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.