Lúc đến ả cũng giống như lão Sâm bị ném bịch xuống chân chị. Nhưng ả này lại chẳng ngoan như ông ta, bò chồm hỗm dậy lớn giọng chửi bới như kẻ vô học.
- Đáng ghét, dám đẩy tao ngã à. Đừng tưởng chúng mày đông người mà tao sợ, Hồ Âm này sống bao nhiêu năm không sợ bất kì ai. Mày là cái thá gì mà bắt tao.
- Vậy cô là cái thá gì mà bắt Tiểu Tuyết, đâm cô ấy.
- Hừ, lại là cô ta. Tao ghét nó, tao căm hận cái bản mặt nó. Tao ghét thì tao đâm, sao mày là gì của nó. Ha ha ha nó chết chưa...chết chưa
Bốp
- Ti tiện, cô mới đáng chết.
- Ha ha ha... Ti tiện.. Phải tao ti tiện đấy... Tao không ngại giết thêm mày đây...
Ả xông tới chỗ chị như muốn ăn tươi nuốt sống chị vậy.
Nhưng mà muốn đánh chị còn lâu nhé! Đúng là đàn bà, chỉ xăm xăm dựt tóc với cào cấu, chị khác chị khác nha.
Chị lách ra chỗ khác, ngáng chân ả.
Rầm... Ả úp thẳng mặt vào tường, chị nghĩ gãy mũi rồi cũng nên.
- Aaaa... Đau quá, mặt của tao mặt của tao... Nó không thể bị huỷ được....Aaaa... Con khốn kia...
Phụ nữ sống dựa hơi đàn ông đều sẽ như vậy. Trong dơ bẩn đến đâu thì bên ngoài đẹp đến đó. Họ coi trong nhan sắc hơn cả mạng sống. Ả đàn bà này cũng vậy, mặt chát cả bả phấn, môi đỏ như máu. Mắt đánh sắc xảo vô cùng. Nhìn rất mê người. Dù mới ngủ dậy ả cũng phải lung linh như người nổi tiếng vậy.
Quần áo thì ít nhất cũng phải lộ ra cái gì đó, không lộ sợ đàn ông nó không thèm. Giọng thì ngọt hơn cả mật ông, nghe sao mà vừa lẳng lơ vừa quyến rũ. Lại còn thích làm quá vấn đề lên để đàn ông nó thương hại.
Có ngã một tí mà sốt vó lên, sợ mặt có vết thương để lại sẹo. Sẽ xấu, sẽ không đẹp, sẽ không tìm được trai mà kiếm lời...vv và vv.
Phụ nữ ai cũng yêu thích cái đẹp nhưng đẹp sao cho người ta hâm mộ. Chứ đẹp mà õng a ong ẹo trước mắt đàn ông thì chị mày khinh.
- Sao lại không thể... Chị mày thích thì chị mày huỷ.
- Tao liều mạng với mày...
Mắt thấy con dao gọt hoa quả trên bàn, ả lao tới cầm lấy chém tới tấp về phía chị. Đàn bà khi lên cơn thật kinh khủng. Chị lé nhanh, tránh những nhát dao của ả. Nhân lúc ả sơ xuất lại đạp cho một phát dập mặt. Ả này lên cơn phải trói phải trói lại.
Chị hai túm lấy hai ta ả bẻ ra sau, lấy khăn trên cổ buộc tay ả lại. Chạy ra vào nhà tắm lấy khăn tắm buộc nốt chân ả. Xong xuôi lấy ghế, quặp tay ả ra sau ghế, thế này á cử động một phát gãy tay luôn.
- Thấy sao... Thoải mái không. Bây giờ thì liều mạng đi...liều đi.
- Mày là đồ xấu xa. Không phải người, tao mà thoát được tao chém mày chết.
- Tôi đợi...
Này, bắt được chưa.
- Dạ bắt được rồi.
- Mang chúng vào đây.
Từ cửa lớn bay vào hai sinh vật lạ. Mặt mũi bầm dập, quần ái tả tơi, miệng mếu máo khóc như đàn bà...
- Tha mạng...xin tha mạng...
- Nín đi. Không tao lại cho thêm phát nữa đấy_ Này 1 đe dọa
- Xụt xịt... Nín nín ngay ạ...
- Chị hai, là bọn chúng đã bắt chị dâu của em.
- Ừ.
Quay sang hai tên đó, chị rất nhẹ nhàng hỏi han.
- Tôi hỏi hai cậu, hai cậu bắt Tuyết như thế nào???
- Dạ...
Đang xụt xịt nghe chị hỏi như vậy họ im luôn. Như vậy là sao nhỉ???
- Nói...
- Dạ dạ... Bọn em đánh thuốc mê ạ.
- À...
Này 1, lấy thuốc mê tiêm cho ả
- Hả... Dạ!!!
- Tiêm đi...
- Vâng_ Này 1 khó hiểu nhưng cũng không tiện hỏi lại.
Cậu chỉ kịp ra ngoài khoảng 5 phút rồi trở vào với một cây kim. Ghim chặt tay ả, chẳng thèm xem ven ở đâu mà cậu cắm thẳng vào tay. Tuy bịt miệng nhưng ả vẫn bị đau mà run bần bật. Lúc sau khi lịm đi.
Ả dính thuốc mê nên ngủ mất, chị hai thì có vẻ không bận tâm. Chị ấy gọi phục vụ mang đồ ăn. Rồi hình như quên mất còn có ba người đàn ông đang ở đó thản nhiên ngồi ăn ngon lành. Anh bạn Này 1 lần đầu gặp trường hợp này nên hơi bối rối, nhưng còn đỡ hơn hai kẻ kia. Mặt tím tái lại bị màn trước mặt làm cho xanh biếc, tròng mắt tưởng như muốn lòi ra luôn vậy đó.
- No quá_ Chị ăn xong rất không hình tượng vỗ bồm bộp cái bụng. Nói lớn.
- À, chị quên mất mấy người. Thông cảm từ đêm hôm đến giờ chưa ăn gì, đói muốn rụng rời luôn.
- À... Ha ha không sao ạ!!!_ All
- Từ nãy tới giờ mất bao nhiêu phút rồi nhỉ?
- Dạ, 20 phút rồi ạ.
- Ờ, lấy chị chậu nước.
- Làm gì ạ?
- Cứ lấy đi...
***
- Chị ơi, đây!!!
- Ừ, dội thẳng vào mặt ả đi cho tỉnh... Cho ngủ 20 phút rồi còn gì!!!
- Dạ!!!
Ùm...
- Áaaaa...ưm ưm ư...
- Sao, tỉnh chưa. Tỉnh rồi thì chơi tiếp.
Hai người, bắt đến xong thì sao?
- Dạ... Tát...tát ạ!!!_ Họ dè dặt nói.
- Hiểu rồi. Tát bao nhiêu cái, nhỡ kĩ vào...
- Dạ... Phu nhân tát 2 cái, tụi...tụi em mỗi đứa hình như 4 cái.
- Giỏi lắm... Trung thành ghê, phu nhân... Tôi bảo mấy người tát phu nhân đi...
- ư ư ư...
- Sao, cô muốn nói gì? Chờ tí sẽ được nói ngay.
Sao, không dám???
Lắc lắc đầu...
- Vậy được... Tát đi... Hôm đó mấy người tát Tuyết bao nhiêu liền tát ả gấp đôi. Thiếu một cái tôi tát mấy người. Tát nhẹ tôi cho phép tát lại
- Vâng vâng!!!
Bốp bốp bốp...
- Ư ư ư...
Bốp bốp bốp...
- Aaa ư ư ư
----------
- Dạ Dạ chị đủ rồi ạ
- Oa nhanh vậy. Đủ 16 cái rồi hả??
- Đủ rồi ạ.
- Tốt... Xoẹt_ chị xé miếng băng dính ra cho ả ta
- Còn đàn bà khốn nạn. Có ngon mày thả tao ra... Thả ra..._ ả bành bạch tức giận
- Trời ơi. Hai má sưng như mông lợn vậy mà vẫn còn dư sức nhỉ!!! Có phải vẫn muốn ăn tát nữa sao...
- Mày....
- Tiếp đi...tát xong thì sao???
- Lúc đó lúc đó phu nhân và cô gái kia cãi nhau... Phu nhân đâm cô ấy một nhát rồi chạy mất...
- Tốt, trí nhớ rất tốt. Đâm sao...
- Phải đó... Ha ha ha tao đã cho con ranh đó một đao. Máu văng tứ tung... Đẹp rất đẹp.. Máu của nó đẹp lắm rơi đầy đất.... Ha ha ha nó chết, nó chết chưa...
- Cầm thú như cô mới chết được. Thật khiến cô thất vọng rồi, Tuyết số lớn mạng lớn. Hiện chưa có chết...
- Không thể... Mày lừa tao... Nó chết rồi... Tao đã đâm chết nó rồi...
Từ nay không còn ai cản trở tao nữa!!!.... Ha ha ha
- Tôi nói thật. Người chết chỉ có thể là cô thôi.
Dứt lời chị lấy con dao nhỏ, đưa lên mặt ả khắc chữ X to tướng ở giữa trán của ả. Ả đã làm với Tuyết như nào chị sẽ làm nguyên như vậy. Nhưng chị là con người không sánh được bằng súc vật. Chị sẽ không đâm chết ả, chị khắc chữ X, là OUT. Người như ả luôn luôn thất bại, dù làm cái gì cũng sẽ thất bại. Coi như chữ này là quà kỉ niệm đi, mong rằng nhìn thấy chữ này ả sẽ nhớ mà làm việc thiện. Đừng để đến lúc không đơn giản là có sẹo ở mặt thôi đâu, sẽ trả giá bằng cả mạng sống của mình đấy.
----
Theo vết rạch trên trán, máu dần rớm ra. Chảy dần xuống như khóc ra máu vậy... Ả hét lên phẫn nộ, gầm gào chửi rủa điên cuồng.
Hoàn thành tác phẩm, chị cũng không nán lại. Ở chung một chỗ với súc vật không thoải mái chút nào. Chị về, chị muốn đi thăm Tuyết một lúc. Công việc còn lại giao cho Này 1, cậu ta cũng chẳng thèm ở lại. Gọi cho cảnh sát, tống cả lũ đó vào tù.
Hai tên kia thì rất an phận theo họ duy chỉ có ả. Soi gương hết lần này tới lần khác, miệng thì rên rỉ chửi rủa. Nói nhăng nó cuội khiến viên cảnh sát vừa kinh vừa sợ. Ả sẽ không phải ngồi tù như mọi người mà bị mang tới bệnh viện tâm thần của các phạm nhân. Số người phạm tội rồi bị điên số lượng không ít, ở đây họ sẽ được chăm sóc để khôi phục ý thức tuy nhiên vẫn bị giam lỏng như bình thường. Cho ả tới đây không biết bệnh nhẹ hơn hay nặng hơn nữa. Dù sao cũng chẳng ai thèm quan tâm. Ác giả ác báo, xấu xa rồi sẽ phải nhận lấy hậu quả. Cuộc đời này rất công bằng.