Tại biệt thự rộng lớn trong khu phố đang xảy ra cuộc vật lộn giữa cặp vợ chồng nhà nọ.
" Khốn kiếp, dậy cho bà nhanh"
" Vợ yêu, sớm..."
" Dậy... tôi cho anh 5s gấp chăn, 15s vệ sinh 10 s thay đồ 5s có mặt dưới sảnh. Thiếu 1 or thừa 1 hậu quả tự biết đi"
Roẹt nhanh như chớp tên được gọi làm chồng làm việc rõ năng suất.
Quá quen vs cảnh này, khẽ nâng khoé miệng quay mông xuống nhà. Quả nhiên 30s sau hắn đã có mặt dưới nhà. Vẻ đẹp của hắn rạng rỡ như như nắng mai, đôi mắt hoa đào liên tục phóng điện
" Thu hồi ánh mắt ghê tởm của anh đi"
" Vợ ak em thật tuyệt tình"
" Anh cí ý kiến"
" No no, come on baby"
" Anh đi trước đi em đi sau"
" Vợ em lại vứt bỏ anh"
" Không hề"
" Vậy sao em không đi cùng anh mình là vkck cơ mà"
" Ai bảo anh đẹp trai cho lắm vào quá nhiều người thèm khát, họ mà biết em là vợ anh không giết em là còn may"
" Em thì kém"
" Được rồi, muốn gì "
" kẹo"
Chụt " xong rồi"
" Ở môi môi cơ"
Mặc kệ tên dở nào đó bất mãn, nâng gót ra lấy xe phóng thẳng ra cổng. Thấy chiếc xe quen thuộc lướt qua mà không hề dừng lại anh chàng bất chấp hình tượng đuổi theo. Sau khi chạm tới được xe, không bất mãn phàn nàn ga lăng mở cửa xe mời cô chuyển ghế còn mình lên ghế lái đưa vợ yêu đi làm. Chạy trên con đường quen thuộc, thả lỏng tâm hồn một mảnh kí ức nào đó ùa về, đó là khoảng thời gian quen nhau của vợ chồng cô.
1 năm 3 tháng lẻ 2 ngày, năm ngoái.
Cô- Trần Thái Tuyết đang trên đường trở về quê hương. Cô xa quê năm 18 tuổi khi vừa tốt nghiệp cấp trung học phổ thông. Mang theo vali với lòng nhiệt huyết tuổi trẻ cô đến xứ sở xương mù xinh đẹp. 7 năm xa quê thoát khỏi vòng tay bao bọc của ba ma cô tới sống ở một đất nước phồn hoa nhiều cạm bẫy, ở đây nó dạy cô rất nhiều khoing còn ngây thơ nữa cô bây giờ rất khôn ngoan có khi còn đanh đá dữ dằn và hơi hơi cáo già. Cô đã nghĩ thôi thì cứ ở đây luôn cho rồi nhưng đời không như nghĩ đột nhiên mama gửi tối hậu thư đến: " Con gái yêu quý, chơi thế đủ rồi. Mẹ thả rông con 7 năm rồi đến lúc nên hồi hương đi thôi. Trong 1 tuần tới mẹ muốn thấy con ở trước mắt mẹ ko thì con sẽ chết, ba con cũng không giúp được gì đâu"
Đó nhận được lệnh triệu hồi bất ngờ, tính mẹ thì cô biết rõ nhất nên đương nhiên phải về thôi. Bây giờ thì cô đang đứng trước sân bay, người ta thì tấp nập người đón đưa mình thì cái bóng cũng không có. Đã thế từ nãy tới giờ còn chẳng bắt được chiếc taxi nào. Ra tạm cái ghế ngồi đã.......Bỗng " CỐP" " Ui da tên nào tên nào chơi xấu ném cái bút vào chị hả"Mẹ kiếp trời thì nắng nóng bức bách thêm chưa quen múi giờ và nhiệt độ không nói không bắt được xe thì thôii vừa nghỉ ngơi thì từ trời hạ xuống cái bút máy, đau muốn rơi lệ luôn à...
" Xin lỗi tiểu thư, tiên sinh nhà tôi trong lúc kí sổ sách làm rơi cây bút trúng phải cô mong cô bỏ qua"
" Hứ. Có cái bút cũng cầm không xong. Tay run vì bệnh hay ngắm gái quá đà định trệ tứ tri"
" Xin lỗi". Gạt tên thư kí ra Dương Thần lên tiếng.
Ngước mắt lên nhìn tên chủ. Oa đẹp trai nha hơn cả mấy boy bên kia luôn. Dáng to lớn hơn mình cả nửa đầu. Trán cao đôi môi khêu gợi cùng đôi mắt hoa đào khẽ lóe sáng. " YÊU QUÁI" mẹ ơi nhưng mà đẹp cũng không thể đểu ném bút vào đầu chị cũng phải trả giá.
" Xin lỗi thì chị nhận nhưng mà chị có điều kiện".
Ừ con bé này thật đẹp khuôn mặt tròn búng ra sữa. Tóc dài ngang vai hơi xoăn màu vàng khá tây, mắt to tròn đang trợn lên thật dễ thương. Cái miệng liến thoáng thật quyến rũ. Trời ơi gọi nhỏ là " TAI HẠI" quá đúng mà nhỏ bảo điều kiện chắc nó rồi. Lật áo véc lấy ví chìa tới 1 triệu.
" Được rồi chứ"
" Mẹ cậu này là cái gì chị có nhiều này lắm chị muốn cậu cho chị đi ké về khu X cơ"
Ồ muốn đi nhờ thế mà tưởng ăn vạ đòi tiền chứ. " Tai họa " trông đanh đá mà phẩm chất thật được không biết bao nhiêu tuỏi mà từ nãy cứ xưng chị với mình thế nhỉ???
" Được thôi"
" Cảm ơn "
Sau một hồi bị bơ cuói cùng anh thư kí cũng được sài đến với nhiệm vụ không thể vẻ vang hơn đó là đi lấy xe. Nhắc nhở một hồi anh đẻ thư kí lái xe tha cô ta về còn mình xách hành lí về trường. Đi công tác vài hôm giờ phải về xem tình hình trường học mới được.