Thần Y Vương Phi: Vương Gia Không Nghe Lời

Chương 56: CHƯƠNG 56: CHUYỆN XUÂN DƯỢC




Lục Ngạn nói dứt lời, trong nháy mắt, mọi người cũng đã hiểu rõ mọi chuyện. Bất kể là Trấn Nam Vương phủ hay Bình Vương phủ cũng đều chỉ có một vị chủ nhân chân chính, đó chính là Cổ Thánh Y. Cổ Y Xán, vĩnh viễn cũng không có cơ hội.

Hồng Khuyên bị Lục Ngạn nói như vậy, miệng không trả lời nổi một câu. Cuối cùng chỉ có thể ngã gục tại chỗ, phẫn hận nhìn đám người trước mắt.

“Hồng Khuyên, nếu như hôm nay, chủ nhân gọi ngươi đến Tĩnh Tư Viên, vậy ngươi nhất định phải siêng năng làm việc. Nếu như để những bông hoa kia héo chết… Hừ, đến đó thì Hồng Khuyên cô nương không thể trách ta không biết thương hoa tiếc ngọc.”

Lục Ngạn nói xong thì ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, sau đó thong dong rời đi. Thế nhưng giữa chừng lại xoay người, nhìn chằm chằm Cổ Thánh Y rồi nhẹ nhàng mỉm cười.

“Tiểu thư, là do em… em nhất thời không nhịn nổi, nên mới…” Nhìn thấy Cổ Thánh Y đứng trước mặt mình, Lục Ngạn càng nghĩ lại càng sợ, sợ rằng mình lại khiến Cổ Thánh Y gặp phiền toái.

Thế nhưng nàng ta còn chưa nói hết câu, Cổ Thánh Y đã trực tiếp cắt lời, vui vẻ nói: “Ngươi không cần nói chuyện này, vừa mới nãy, ta đứng ở đó đã nghe được, nhìn được rõ ràng. Ngươi làm rất tốt, rốt cuộc, Lục Ngạn của ta cũng đã trưởng thành rồi!”

Cổ Thánh Y đưa tay thay Lục Ngạn sửa sang lại búi tóc có chút ngổn ngang, sau đó cười đến ôn nhu, ấm áp, khiến cho mũi Lục Ngạn chua xót, nước mắt suýt chút nữa thì rơi xuống.

“Tiểu thư… Lục Ngạn nào có tài cán gì…”

“Đừng nói những câu như thế, là ngươi không biết… Chỉ cần có ngươi ở đây, ta cảm thấy rất an tâm.”

Cổ Thánh Y nói xong thì vội vàng xoay người. Phải thừa nhận rằng, cô thật sự không quen nói những câu thế này, nhưng có những lúc, yêu thương đong đầy đến mức cô không thể không biểu lộ cảm xúc.

Cô cũng xuất thân từ gia đình có truyền thống y học, từ nhỏ đến lớn đều chơi đùa với các loại thuốc. Ba tuổi đã cầm sách thuốc, năm tuổi đã mở phòng khám tư vấn thuốc cho bệnh nhân. Người khác tốt nghiệp đại học ra còn phải đi nộp CV khắp nơi, tìm việc làm. Còn cô lúc đó đã trở thành một trong những bác sĩ Đông Y nổi tiếng toàn quốc.

Muốn mang được vương miệng thì phải chịu được sức nặng của nó. Cái giá của danh tiếng chính là sự cô độc bất đắc dĩ từ nhỏ đến lớn. Cô chưa từng có một người bạn thật sự, người cha bên cạnh nuôi nấng cô từ bé cũng đã qua đời từ lâu.

Vì vậy, cô thực sự không nghĩ đến, một người bình thường đến mức tầm thường như cô sẽ được xuyên không! Chuyện này xem ra thực sự quá buồn cười. Những chuyện mà trước giờ chỉ có trong tiểu thuyết và phim truyền hình, bây giờ cô lại tự mình trải qua.

May mắn là ở thế giới xa lạ này, cô lại có bạn bè, có người nhà. Mà trong tất cả những người này, thì người ở bên cạnh làm bạn với cô lâu nhất, chính là Lục Ngạn.

Cô biết việc xuyên vào tiểu thuyết không quá phổ biến, thế nhưng kết cục phần lớn cũng không thay đổi quá nhiều, đó là cô sẽ xuyên trở về lại thế giới hiện đại. Cho nên cô rất sợ, sợ rằng cô đi rồi sẽ không có ai bảo vệ đứa nhỏ vừa nặng tình lại vừa trung thành tuyệt đối như vậy.

Lục Ngạn nhìn bóng người Cổ Thánh Y ở phía xa xa trước mặt mình, trong lòng âm thầm đưa ra lời thề. Cả đời này, nàng nhất định chỉ trung thành với một mình tiểu thư Cổ Thánh Y. Sau này dù có phải lên núi đao xuống biển lửa, cho dù phải tan xương nát thịt, nàng chắc chắn cũng sẽ không phản bội.

Có một câu nói rằng, có cho đi nhất định sẽ được nhận lại. Cổ Thánh Y đã cho Lục Ngạn rất nhiều, sau này Lục Ngạn nhất định sẽ báo đáp cho cô.

“Tiểu thư, nô tỳ có việc muốn bẩm báo.”

Lúc trời chạng vạng tối, Lục Ngạn hết sức nghiêm túc, trang trọng bước vào trong phòng.

Cổ Thánh Y để quyển trên tay xuống, khẽ cười, hỏi: “Chuyện gì? Lại còn phải giữ kẽ như vậy sao?”

Lục Ngạn không dám thất lễ, vội vàng rút từ trong lồng ngực ra một bọc giấy nhỏ, đưa vào tay Cổ Thánh Y. Cổ Thánh Y tiếp nhận bọc giấy, sau đó mở ra một góc, vừa nhìn vào đã khiến cô nhíu mày.

Đến khi toàn bộ bọc giấy hoàn toàn bị mở ra, bên trong xuất hiện hai viên thuốc nho nhỏ, nằm lẳng lặng trên tờ giấy dầu màu vàng nhạt.

Cổ Thánh Y đưa bọc giấy lên, để sát mũi, nhẹ nhàng ngửi ngửi, sau đó tỉ mỉ phân biệt thành phần trong viên thuốc nhỏ này.

Cổ Thánh Y nhẹ giọng, mở miệng lầm bầm: “Cây nhục đậu khấu, dâm dương hoắc, đương quy và bách hợp!”

Một tiếng “đùng” vang lên, Cổ Thánh Y để bọc giấy lại lên bàn, sau đó vẻ mặt dần trở nên nghiêm nghị, nhanh chóng mở lời: “Lục Ngạn, vật này ngươi lấy từ đâu? Là người phương nào đưa đến? Không ngờ rằng, trong Tĩnh Tư Viên lại còn có người dâm dục đến mức này!”

“Dâm dục đến mức này!” Bốn chữ này rất nặng! Lục Ngạn thoáng chốc cũng giật mình, liền vội vã nói: “Tiểu thư, xin đừng tức giận. Thuốc này là đích thân em tìm được trong Tĩnh Tư Viên. Thế nhưng cũng không phải do người của Tĩnh Tư Viên chúng ta làm ra.”

Cổ Thánh Y cũng phản ứng rất nhanh, nhìn nhìn Lục Ngạn để tìm kiếm một ít manh mối: “Chẳng lẽ ngươi tìm được ở chỗ của Hồng Khuyên?”

Lục Ngạn gật đầu, nàng ta thật sự khâm phục trí thông minh của tiểu thư nhà mình. Sau đó, nàng ta tiếp tục nói: “Hôm nay, Hồng Khuyên nói chuyện chọc giận người ở Tĩnh Tư Viên chúng ta. Vậy nên buổi chiều khi nàng ta trở về đã bị Trương ma ma bắt đi sai vặt. Bị hành hạ suốt một buổi trưa không nói, lại còn bị Tiểu Thúy đứng trên lầu hai dội một thùng nước xuống cho ướt sũng người. Vật này chính là khi cô ta thu thập quần áo bị rơi ra, em nghĩ đó là bảo bối của cô ta, vì vậy nhân lúc cô ta không để ý, em đã lấy đi hai viên.”

Cổ Thánh Y nghe vậy, không khỏi rơi vào trầm mặc, lẳng lặng tự hỏi chính mình.

“Tiểu Thư, chẳng lẽ là Hồng Khuyên có người trong lòng, nên muốn…” Lục Ngạn là một cô nương chưa xuất giá, vì vậy phần còn lại, nàng cũng ngại không thể mở miệng.

May là dù Lục Ngạn không nói toàn bộ, nhưng Cổ Thánh Y vẫn hiểu rõ.

Nhìn thấy gương mặt lo lắng của Lục Ngạn, Cổ Thánh Y không khỏi nở nụ cười. Đứa nhỏ này, sao lại lo lắng hơn cả mình thế này. Cổ Thánh Y cười nói: “Đứa nhỏ này, ngươi thật sự không hiểu phong tình mà. Chuyện này đối với Mặc Nhiễm là chuyện tốt, người đẹp ở bên người, nhuyễn ngọc ôm trong ngực. Nếu như chúng ta phá đi chuyện tốt này, như vậy chẳng phải là phá hủy không khí quá rồi sao.”

“Ôi chao, ai, ui da. Tiểu thư của em, cho dù đây là chuyện tốt với Vương gia, thế nhưng đối với tiểu thư lại là một chuyện vô cùng xấu! Tiểu thư mới vừa hòa hoãn quan hệ được với Vương gia mà. Mấy ngày vừa qua, Vương gia cũng coi như là dốc lòng chăm sóc người, vì sao chúng ta lại phải để Cổ Y Xán đến tranh giành Vương gia chứ?” Lục Ngạn lẩm bẩm trong miệng, thay Mặc Nhiễm nói lời hay.

Lòng Cổ Thánh Y cũng cóc hút lung lay. Gương mặt của Mặc Nhiễm tựa như hiện ra trước mắt cô, sau đó vừa bá đạo lại vừa thâm tình mà không ngừng hôn xuống cổ của Cổ Thánh Y.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.