Đoan Thân Vương lảo đảo. Nếu không phải Mặc Nhiễm đúng lúc đỡ lấy, chỉ sợ ông đã ngã về phía sau.
"Vương thúc, sức khỏe quan trọng hơn! Vương thẩm còn ở bên trong, ngài không thể ngã xuống trước được. Ngài yên tâm, Vương thẩm chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu." Mặc Nhiễm vừa khẽ an ủi Đoan Thân Vương vừa nhìn xung quanh.
Hắn tiện tay nắm lấy một nha hoàn, quát hỏi: "Thái y đâu? Sao thái y còn chưa tới?"
"Vương gia đừng nóng vội. Thật ra đã sai người đi mời, sợ là lúc này thái y đang vội vàng chạy tới đây." Tiểu nha hoàn trả lời xong lại xông vào trong phòng.
Mặc Nhiễm vẫn luôn ở bên cạnh Đoan Thân Vương. Hắn vốn muốn làm Đoan Thân Vương có thể yên lòng nhưng kết quả bản thân lại căng thẳng tới mức môi tái nhợt, ngồi đứng khó yên.
"Sẽ không có chuyện gì đâu."
Giọng Cổ Thánh Y rất bình thản nhưng đã xoa dịu sự bất an và lo lắng trong lòng Mặc Nhiễm.
"Yên tâm đi, Vương thúc và Vương thẩm lòng dạ lương thiện, ông trời sẽ không bạc đãi bọn họ đâu."
Cổ Thánh Y không biết tại sao khi nhìn thấy Mặc Nhiễm hoang mang lo sợ đứng đó, trong lòng lại thấy buồn bực khó chịu, mãi đến khi bất giác nói ra câu kia, cô mới thấy dễ chịu hơn.
Cổ Thánh Y tự nhủ, có lẽ đây là chấp niệm trong lòng nguyên chủ...
"Tới rồi! Tới rồi! Thái y tới rồi!" Giọng nói nha hoàn này vừa nãy lại vang lên. Thái y vừa tới, Đoan Thân Vương và Mặc Nhiễm cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Nương nương, nương nương, hít thở! Hít sâu! Nương nương dùng sức! Nương nương..."
"A! Đau quá! A... ! A... !"
"Nương nương, nương nương dùng sức đi!"
Giọng nói lo lắng của bà đỡ và thái y ở trong phòng truyền rõ vào trong tai đám người ngoài phòng. Đoan Thân Vương siết chặt bàn tay, luống cuống đi qua đi lại trước cửa phòng, liên tục nhìn vào trong, chỉ hận không thể xông thẳng vào.
Khi thấy thái y đã ở trong phòng được một lúc, Đoan Thân Vương phi ngoài kêu gào muốn xé tim xé phổi thì thai nhi trong bụng vẫn không có chút tiến triển nào, mọi người lại căng thẳng.
Cổ Thánh Y đang muốn mở miệng, hi vọng để mình vào xem thử có giúp được không, nhưng đã bị người khác cướp nói.
"Vương gia , có thể sai người tới Thần Y Cốc mời Vân Kiệt Thùy - truyền nhân của thần y tới không? Nếu để cho hắn đến đây, có lẽ Vương phi nương nương có thể bớt phải chịu khổ."
Dù sao cũng là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê. Suy nghĩ của người ngoài cuộc luôn rất tỉnh táo. Lúc này, Đoan Thân Vương mới chợt nhớ ra, nói vọng ra ngoài cửa: "Người đâu! Mau đi mời Vân Kiệt Thùy của Thần Y Cốc! Mau đi đi!"
Vân Kiệt Thùy . Cổ Thánh Y thầm đọc cái tên này tới hai lần, mới nhớ ra hắn là người đã tặng lệnh bài cho mình. Nếu y thuật của người kia tốt, mình sẽ không ôm lấy chuyện xui xẻo này, cứ theo đám người chờ một lát.
"Vương gia , sợ rằng Vương phi nương nương không đợi được tới khi Vân công tử tới đâu! Bởi vì nếu chờ quá lâu, nương nương... Nương nương mất máu quá nhiều... Lúc này sợ là phải chọn một trong hai rồi! Vương gia !"
Bà đỡ với bàn tay đầy máu tươi lao ra khỏi phòng, ép Đoan Thân Vương phải lựa chọn trong thời gian ngắn nhất. Đôi mắt Đoan Thân Vương lúc tối lúc sáng. Lẽ nào vào giờ phút cuối cùng, Lân nhi mà ông ta chờ mong suốt mười tháng lại không thể gặp mặt phụ thân và mẫu thân của nó lần cuối à?
Hai mắt Đoan Thân Vương đỏ hoe, thậm chí giờ phút này có thể nhìn thấy vẻ tang thương trên gương mặt đầy nếp nhăn của ông. Ông cắn chặt răng, vừa bất đắc dĩ lại đau khổ nhắm hai mắt lại, gằn từng từ: "Bảo vệ lớn... bỏ nhỏ!"
Bà đỡ vừa nhận được mệnh lệnh, chuẩn bị đi vào thông báo với thái y thì thấy thái y vừa sốt ruột lại vừa buồn bực chạy ra khỏi phòng. Ông ta nhìn Đoan Thân Vương và Mặc Nhiễm, bất đắc dĩ nói: "Hai vị Vương gia, các ngài mau vào xem thử đi! Trấn Nam Vương phi tự chủ trương đuổi lão thần ra ngoài."
Hóa ra Cổ Thánh Y vừa nghe bà đỡ nói xong, đã biết mình không thể chờ tiếp được nữa, Đoan Thân Vương đã rơi vào tình trạng khó xử, cô dứt khoát tự chủ trương chạy vào trong.
Ngoài cửa, Trấn Nam vương và Mặc Nhiễm nhìn nhau. Thấy lúc này liên quan đến chuyện sống chết, hai người không kiêng kỵ nữa, đi thẳng vào phòng sinh của Vương phi.
Hai người vừa vào trong phòng đã ngửi thấy mùi máu nồng nặc. Mặt Vương phi tái nhợt nằm đó, hai mắt nhắm chặt, liều mạng cắn môi. Tất cả những điều này chứng tỏ bà đang đau đớn tới mức nào.
Đoan Thân Vương nắm tay Vương phi, nước mắt thoáng cái đã rơi xuống. Vương phi có cảm ứng, khó nhọc mở mắt ra, dùng chút ý thức cuối cùng còn sót lại nói với Đoan Thân Vương: "Vương gia ... Vương gia ... Cầu xin ngài... Cầu xin ngài tuyệt đối phải bảo vệ được con của chúng ta... Vương gia ..."
Đoan Thân Vương dùng hai tay nắm chặt tay của Vương phi. Ông đưa tay Vương phi lên bên môi, bất lực gật đầu. Cho dù Cổ Thánh Y xuất thân là thế gia y dược, thường thấy cảnh sinh ly tử biệt, vui buồn đau khổ, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt vẫn không khỏi đỏ mắt.
Cùng lúc đó, Mặc Nhiễm cũng trách cô: "Sao ngươi lại vào đây? Ngươi làm vậy chỉ thêm phiền thôi, ngươi không biết sao? Còn không mau mời thái y vào?"
Cổ Thánh Y không có thời gian giải thích với Mặc Nhiễm. Cô rút từ trong người ra mấy cây ngân châm, thủ pháp thành thạo đâm vào da của Vương phi. Cô vừa châm kim vừa giải thích với Đoan Thân Vương: "Mong Vương thúc yên tâm, ta học y từ nhỏ, sẽ không làm hại Vương thẩm."
"Vương thúc, vừa rồi thái y bảo ngài chọn, ta biết lúc này ngài cũng khó xử. Ngài không thể bỏ Vương thẩm, lại không thể không để ý tới tâm nguyện của Vương thẩm. Nếu ngài không có cách nào lựa chọn, vậy hãy để Thánh Y tới lựa chọn thay ngài."
"Vương gia, chuyện Thánh Y sắp làm có thể sẽ khiến ngài khó tiếp nhận. Nhưng Thánh Y sẽ lấy lấy cái đầu ra bảo đảm, chắc chắn có thể giúp Vương thẩm và đứa trẻ bình an vượt qua được khó khăn."
Cổ Thánh Y liếc mắt nhìn Đoan Thân Vương, sau đó lại lấy từ trong người mình ra một bộ dụng cụ khác. Mặc Nhiễm và Đoan Thân Vương bước tới gần, vừa nhìn thì vô cùng nghi ngờ. Chỉ thấy Cổ Thánh Y lấy ra mấy thứ có hình dạng khác nhau, ngoài dao ra, hai người không gọi được tên của những thứ khác.
Nhưng con dao này? Đoan Thân Vương hoảng sợ lại lo lắng nhìn Cổ Thánh Y hỏi: "Thánh Y à, những thứ này của ngươi là gì vậy? Sao… sao ta chưa từng thấy qua ở chỗ thái y bình thường? Ngươi... Ngươi... là muốn..."