Thần Y Vương Phi: Vương Gia Không Nghe Lời

Chương 40: CHƯƠNG 40 ĐỀU LÀ DIỄN KỊCH




"Không không không, đại tỷ, những gì tỷ nói cho ta không phải là sự thật, tỷ không cố ý làm gãy lan can để nhảy xuống phải không? Đại tỷ, không phải như vậy đúng không? Tỷ luôn luôn là một tấm gương đáng tự hào trong trái tim ta! Đại tỷ! Tỷ không thể để cho trụ cột trong lòng ta ngã xuống!"

Nước mắt của Cổ Phù Giao giống như hạt châu bị đứt dây, không ngừng rơi xuống, hơn nữa dáng vẻ như hoa lê trong mưa này thực sự làm cho người ta đau lòng, rất nhiều nha hoàn thủ vệ đang xem náo nhiệt, nhao nhao nhìn về phía Cổ Phù Giao bằng ánh mắt đồng tình.

Tất cả mọi người trên dưới trong Vương phủ này đều biết, Cổ Thánh Y Vương phi này hữu danh vô thực, người chân chính được sủng ái chính là Cố Nhị tiểu thư Cổ Y Xán .

"Tam muội à Tam muội, có vẻ ngươi diễn kịch còn thiếu một ít kĩ năng, ta không có nói cho ngươi diễn kịch phải gãi đúng chỗ ngứa, đúng chừng mực!"

Cổ Thánh Y nói xong đặt mông ngồi trên ghế đá ở một bên, cô thể hiện dáng vẻ của đương gia chủ mẫu, một tay bưng đĩa trà, một tay dùng nắp trà gạt đi bọt nước trong chén trà, ánh mắt như cố ý như vô tình đánh giá giữa Cổ Y Xán và Cổ Phù Giao , ánh mắt kia gần như trống rỗng, khiến người ta không rõ cô đang nghĩ gì.

“Choang.” Một tiếng vang giòn tan, một giây trước, toàn bộ chén trà còn hoàn chỉnh được Cổ Thánh Y bưng ở trong lòng bàn tay, giờ phút này đã hóa thành những mảnh sứ vụn lẳng lặng nằm bên cạnh Cổ Phù Giao .

Cổ Phù Giao hiển nhiên bị lửa giận bất thình lình của Cổ Thánh Y dọa cho sợ hãi, nàng ta còn chưa phục hồi tinh thần, thì nghe thấy giọng điệu lạnh lùng, không mang chút ấm áp nào của Cổ Thánh Y nói: "Cổ Phù Giao , ngươi thật to gan, rốt cuộc là ai bảo ngươi hãm hại ta! Là ai sai ngươi nhiều lần đẩy ta xuống nước, muốn lấy mạng của ta!”

"Đại... Đại tỷ... Tỷ nói gì vậy, ta không hiểu... Tỷ... ? Ý tỷ là gì?”

Đôi mắt của Cổ Thánh Y thật sự là quá thâm thúy, lạnh lẽo giống như băng tuyết vừa mới tan ra, làm cho người ta căn bản không dám nhìn thẳng, vốn trong lòng Cổ Phù Giao đã tự nói vô số lần với chính mình là phải bình tĩnh, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt không hề có một chút ấm áp nào kia, trong lòng nàng ta cảm thấy bối rối, ngay cả lời nói cũng không rõ ràng.

"Được rồi! Ngươi không hiểu, vậy ta sẽ khiến cho ngươi nghe hiểu! Vừa rồi ngươi không thể tin được nói ta tự mình làm hỏng hàng rào, muốn giành được sự quan tâm của Vương gia mà nhảy vào hồ, nhưng rốt cuộc là ai đã nói cho ngươi? Là Hồng Khuyên có phải không? Nhưng nàng ta chỉ nói rằng ta nhảy vào hồ sen là thủ đoạn để tranh sủng, cũng không nói chi tiết, ngươi làm sao lại biết rõ?”

"Có người cố ý nói cho người phải không? Hay là ngươi vốn biết nguyên nhân của chuyện này? Hả?”

Thân thể của Cổ Phù Giao chấn động, ngơ ngác như gà gỗ, sửng sờ tại chỗ, nàng ta căn bản không trả lời được câu hỏi này, nếu nàng ta nói có người nói cho nàng thì chính là nói cho Vương gia biết Cổ Y Xán ở đi lan truyền tin đồn ở khắp nơi, nhưng nếu nói mình đã sớm biết nguyên nhân của chuyện này, đó chính là nói mình có tâm muốn hại đương kim Vương phi nương nương.

Cổ Phù Giao còn không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào, Cổ Thánh Y lại hỏi lần nữa: "Tam muội, ngươi luôn miệng nói coi ta là tấm gương, nhưng ngươi lúc nào có quan hệ thân mật với ta như vậy, từ lúc nào hai người ngươi và ta lại quen thuộc như vậy.”

"Ta. ..." Cổ Phù Giao đã yếu thế từ lâu, ngay cả nửa chữ cũng không nói nên lời.

Mà lúc này Cổ Y Xán cuối cùng cũng không thể bình tĩnh nữa, nàng ta giống như đang bênh vực kẻ yếu, nói: "Đại tỷ, ngươi cần gì phải làm như thế này? Cần gì phải làm tổn thương tình cảm của tỷ muội chúng ta? Thật ra chuyện này cũng không phải là chuyện gì không thể thấy được, nếu ngươi chịu nói thật, Vương gia cũng chưa chắc sẽ trách tội ngươi, có khi lại âm thầm vui mừng vì dụng tâm lương khổ của ngươi.”

Cổ Y Xán khi nói lời này cố ý dừng lại một lát, thấy Mặc Nhiễm cũng không phản bác, trong lòng càng ghen tuông hơn.

"Đại tỷ, nếu ngươi thật sự cảm thấy ta ở đây cản trở tình cảm giữa ngươi và Vương gia, ngươi cũng không cần đem sinh mệnh của mình ra mạo hiểm, ta lập tức chuyển ra khỏi Vương phủ là được."

Cổ Thánh Y ngẩng đầu lên, đôi mắt của cô giống như một quả cầu băng tản ra hàn ý vô hạn, cô nhàn nhã tới giữa mọi người, sau đó nói với Cổ Y Xán : "Có một số việc ta không muốn giải thích, là bởi vì ta cảm thấy không cần thiết, nhưng nhìn thấy bộ mặt giả dối của các ngươi làm ta vô cùng ghê tởm. Sự nhẫn nại của con người đều có giới hạn, hôm nay chuyện này ta còn phải tranh luận với các ngươi cho rõ ràng một lần.”

"Hai người các ngươi đều nói ta giả vờ nhảy xuống hồ sen, chứng cứ đâu? Bắt gian phải thấy người, bắt trộm phải thấy tang vật, nếu không có chứng cứ, các ngươi dựa vào cái gì mà hắt chậu nước bẩn này lên đầu ta?"

"Cổ Thánh Y, ngươi có thể nghĩ đến, nếu ta thật sự đưa chứng cứ đến trước mặt ngươi, ngươi sẽ phải nhận tội chịu phạt. Việc này đúng hay sai bản vương cũng không muốn truy cứu nữa, từ nay về sau bản vương dành thêm chút thời gian với ngươi là được rồi.”

Thân thể Cổ Thánh Y chấn động.

Không truy cứu nữa? Ở cùng mình nhiều hơn?

Cô không nghe nhầm chứ, Mặc Nhiễm đây là đang che chở cho mình, thay mình nói chuyện?

Không chỉ có một mình Cổ Thánh Y khiếp sợ, mọi người ở hiện trường nghe xong lời Mặc Nhiễm nói, không ai không trợn mắt há hốc mồm.

Cổ Thánh Y thi lễ, sau đó đứng thẳng sống lưng nói: "Thiếp thân đa tạ ý tốt của Vương gia, nhưng thiếp thân là Vương phi, lời nói cử chỉ sao có thể sai lầm, để cho người khác chỉ trích? Thần thiếp tin tưởng cây ngay không sợ chết đứng!”

Mặc Nhiễm nhìn Cổ Thánh Y thề thốt, khuôn mặt của cô giống như hoa bạch ngọc lan nở rộ, đôi mắt sáng ngời là nhụy hoa hoàn mỹ, một nữ nhân như vậy không nên có quan hệ cùng với những chuyện bẩn thỉu đó.

Trái tim Mặc Nhiễm rung động, giờ phút này hắn đã tin tưởng Cổ Thánh Y nói đúng, cô bị người khác hãm hại.

"Vâng! Ngày hôm đó nô tỳ tuần tra đêm, phát hiện vương... Vương phi nương nương và Lục Ngạn cô nương đang ở bên ao làm cái gì đó, nô tỳ đang muốn đi thỉnh an, nhưng Vương phi nương nương lại mang theo Lục Ngạn cô nương, cũng không quay đầu lại rời đi, chờ đến lúc nô tỳ đi lên trước nhìn lại phát hiện một thanh chủy thủ sắc bén... Lại... Hơn nữa hàng rào bảo vệ có vết chém chỉnh tề..."

Tiểu nha hoàn dựa theo lời nói lần trước run rẩy nói lại một lần nữa, sau khi nói xong nàng ta cũng không dám thở hổn hển, vùi đầu không dám lên tiếng.

"Ngẩng đầu lên cho ta nhìn xem!” Cổ Thánh Y đi đến bên người tiểu nha hoàn, dùng giọng điệu cực kỳ mềm mại nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.