Người sáng suốt nhìn một cái là có thể nhìn ra tâm tư của Mặc Nhiễm đối với Cổ Y Xán, cũng biết rõ trong lòng Cổ Y Xán ngày sau sẽ ngồi lên vị trí nào, nhưng Tạ Hy Ninh này lại vẫn vì Cổ Thánh Y mà đắc tội hắn.
Dựa vào cái gì Cổ Thánh Y nàng thì có vận khí tốt như vậy, An Bình Quận chúa Hoàng thượng ban cho, dựa lưng vào cây to Bình Vương phủ này, chính phi kiệu lớn tám người khiêng, hôm nay lại có nô bộc toàn tâm toàn ý như vậy, mà nàng ta lại không có gì cả.
Trong lòng ghen tị và căm hận giống như gió nổi lên trên mặt biển, trong nháy mắt nhấc lên sóng lớn đáng sợ. Cổ Y Xán nhìn Cổ Thánh Y và Tạ Hy Ninh đang đưa lưng về phía nàng ta, đầu hơi nghiêng, cho Cổ Phù Giao một ánh mắt.
Cổ Phù Giao hiểu ý, bấm hông của nàng ta vặn vẹo uốn éo tiến lại gần Cổ Thánh Y, trong miệng lớn tiếng la hét: "Đại tỷ, ngươi đây là đang nhìn cái gì, cho ta xem một chút!"
Cổ Phù Giao ba bước thành hai bước, tựa như một trận gió vọt tới bên cạnh Cổ Thánh Y. Đôi tay dài của Cổ Phù Giao đưa về phía trước, trong lòng hưng phấn reo hò: Lần này còn không dìm chết ngươi! Cổ Thánh Y, đi chết đi!
Cổ Phù Giao giống như đã thấy cảnh tượng Cổ Thánh Y rơi xuống nước, miệng đã nhe ra rất lớn, mà Cổ Y Xán cũng đã sớm chuẩn bị ra hai hàng nước mắt, nhưng ai nghĩ tới ngay khi hai tay Cổ Phù Giao sắp đụng phải Cổ Thánh Y, Tạ Hy Ninh lại đột nhiên quay người sang.
Tạ Hy Ninh lập tức đưa một chân ra ngăn trước người Cổ Phù Giao , Cổ Phù Giao không kịp thu chân, lao lên trước, cả người cũng ngã mạnh về phía trước, Tạ Hy Ninh dứt khoát lại bổ thêm một cước, đá mạnh vào mông của Cổ Phù Giao.
Chỉ thấy Cổ Phù Giao vượt qua hàng rào thấp lùn kia, cả người giống như là một quả bóng vậy, phá vỡ mặt nước yên tĩnh, lại rơi vào trong ao sen lần nữa.
Tạ Hy Ninh giễu cợt cười một tiếng, xem ra nhiều năm thao luyện cuối cùng cũng được dùng đến, ở trước mặt nàng còn muốn đùa bỡn hoa chiêu hại Thánh Y, không khỏi quá không tự lượng sức.
Mà Cổ Thánh Y đầu tiên không đếm xỉa liếc mắt nhìn Cổ Phù Giao, vẫn còn ở trong nước không ngừng giãy giụa, sau đó lại xách một thân áo lụa, bước chân nhẹ nhàng đi tới bên người Cổ Y Xán, sau đó cúi thấp đầu, cúi người dán bên tai Cổ Y Xán nói: "Phải làm gì đây? Nhị muội muội, Tam muội muội thế mà lại rơi xuống nước! Ngươi nói cha mẹ sẽ nghĩ như thế nào?"
Răng Cổ Y Xán kêu vang dội, nàng ta hận không thể lập tức không cần để ý gì mà vặn gãy cổ Cổ Thánh Y, nhưng nàng ta không thể, vì quang minh chính đại đứng bên người Mặc Nhiễm, nàng ta không thể!
"Người đâu đến đây! Người đâu đến đây! Tam tiểu thư rơi vào trong nước rồi!"
"Mau, mau, còn không mau tới, cứu người lên!"
Hai người chủ tớ Hồng Khuyên và Cổ Y Xán cao giọng la lên, rất sợ Cổ Phù Giao này thật sự có sơ xuất gì lại đẩy lên đầu nàng ta.
Cổ Thánh Y cũng vội vàng vẫy tay với thủ vệ bốn phía, sau đó cẩn thận dặn dò: "Các ngươi phải cẩn thận một chút, trên người Tam tiểu thư có vết thương mủ, nếu người nào vô tình đụng nàng, làm hại nàng tái phát, ta sẽ cho các ngươi đẹp mắt!"
Lời này của Cổ Thánh Y vừa ra, vốn muốn nhảy vào trong nước cũng ngơ ngác dừng ở tại chỗ, Tam tiểu thư có vết thương mủ? Vậy ai dám cứu? Phải biết bệnh này có thể truyền nhiễm!
"Cứu... Cứu mạng! ... Cứu ta!"
Cổ Phù Giao cảm thấy người càng ngày càng chìm, giống như trên mắt cá chân buộc một hòn đá, kéo mạnh thân thể nàng ta xuống. Cổ Thánh Y ở trên bờ sắc mặt lạnh lùng âm hiểm nhìn, Cổ Phù Giao ơi Cổ Phù Giao, có câu nói người không phạm ta, ta không phạm người. Ngươi năm lần bảy lượt muốn hại ta, vậy ngươi cũng nên chịu khổ một chút.
"Còn đứng ngây ở đó làm gì? Còn không mau cứu Tam tiểu thư!"
"Cứu... Cứu ta!"
Ngươi một câu ta một lời gọi ầm ỉ rốt cuộc vẫn kinh động Mặc Nhiễm, chờ lúc hắn chạy đến thì thấy Cổ Phù Giao ở trong nước giãy giụa, cảnh tượng như quen thuộc này làm cho hắn kinh hãi không thôi.
Hắn theo bản năng cho là Cổ Thánh Y lại rơi vào ao hoa sen lần nữa, hắn không quản được Cổ Thánh Y lần này đến cuối cùng có phải lạt mềm buộc chặt hay không, lập tức nhảy vào trong nước.
Nhưng chờ hắn vừa vớt lên người trong nước kia, chỉ thấy người nọ dán vào ngực hắn, nũng nịu thở hổn hển nói: "Đa... Đa tạ Vương gia cứu giúp..."
"A! Vương... Vương gia !"
Chỉ là thời gian của một câu nói Mặc Nhiễm lập tức lại thả Cổ Phù Giao vào trong nước, đáng chết! Người phụ nữ Cổ Thánh Y này ở đâu? Chẳng lẽ đã chìm đến đáy hồ?
Mặc Nhiễm suy nghĩ rồi lại lặn xuống nước, nhưng trừ bèo đầy ao, đâu có bóng người nào?
Bên này trong lòng Mặc Nhiễm nghĩ cái gì người khác tất nhiên không biết, nhưng người trên bờ lại sợ hết hồn hết vía, vội vàng kêu: "Mau! Mau! Vương gia chìm vào trong nước rồi! Vương gia chìm vào trong nước rồi! Mau cứu Vương gia !"
Thủ vệ trên bờ cũng không để ý nữa, người người chen lấn như thả sủi cảo nhảy vào ao hoa sen, mặc dù Cổ Thánh Y không biết tại sao Mặc Nhiễm phải cứu Cổ Phù Giao, nhưng dung tâm thái chuyện không liên quan đến mình, thần thái như thường đứng ở một bên xem cuộc vui.
Mặc Nhiễm nổi lên mặt nước lần nữa, tức giận vỗ mặt nước, ánh mắt cũng hốt hoảng đảo mắt nhìn bốn phía, cho đến nhìn thấy Cổ Thánh Y bình yên vô sự đứng ở nơi đó, thần kinh toàn thân hắn mới hơi buông lỏng chút.
Thừa dịp Mặc Nhiễm thay quần áo cuối cùng cũng có người vớt Cổ Phù Giao lên, trên mặt Cổ Phù Giao đã hoàn toàn không có một tia huyết sắc, gương mặt trắng gần như trong suốt, cả người ướt nhẹp không nói, trên tóc còn có bùn đất.
Cổ Y Xán dùng quạt che lại miệng mũi, mặt đầy ghét bỏ tránh ra xa, tuy nói Lâm Tư Hoài bị dọa sợ gần chết, nhưng vẫn lặng yên không tiếng động thu vẻ mặt Cổ Y Xán ở đáy mắt, xem ra đối với Cổ Y Xán mà nói, nàng ta và Cổ Phù Giao chỉ là con cờ để cản đường Cổ Thánh Y thôi.
Lúc này câu nói kia của Cổ Thánh Y "Ta thân là đương gia chủ mẫu, cưới cho Vương gia hai phòng trắc phòng cũng không sao." Vẫn luôn không ngừng vang vọng trong đầu Lâm Tư Hoài, những lời này giống như đinh dài vững vàng đâm vào trong lòng nàng ta