“Hồng Khuyên, ngươi nghe ngóng xem tỷ tỷ đi đâu rồi?”
“Tiểu thư, thị vệ gác cổng nói đại tiểu thư chưa từng ra khỏi phủ.”
Hồng Khuyên thấy Cổ Y Xán sốt ruột không kiên nhẫn thì thành thật báo cáo, nhìn Cổ Y Xán siết chặt tay thành nắm đấm, Hồng Khuyên biết nàng ta đang lo lắng.
Cổ Y Xán muốn trừ khử Cổ Thánh Y càng nhanh càng tốt nên mới hoảng loạn như bây giờ.
“Y Xán tỷ, ta thấy hay là hôm khác chúng ta lại tới nhé?” Lâm Tư Hoài rụt rè nhìn Cổ Y Xán , thử dò hỏi.
“Biểu muội, muội sợ à? Muội sợ cái gì, ta thấy là Cổ Thánh Y sợ rồi! Biết tỷ muội ta hôm nay tới thăm ả, sợ lại bị rơi xuống nước như lần trước nên mới trốn đi! Hahaha!”
Cổ Y Xán hất hàm, nhướng hai lông mày, có vẻ dùng từ đắc ý để hình dung nàng ta cũng không sai. Lâm Tư Hoài vội vàng kéo tay áo nàng ta, ý bảo nàng ta ngậm miệng. Nhưng Cổ Y Xán không quan tâm, chẳng những chán ghét hất tay Lâm Tư Hoài ra mà còn lớn tiếng nói: “Biểu muội, muội chú ý một chút! Chất vải này của ta đắt lắm đấy! Không phải muội…”
Cổ Y Xán bĩu môi liên tục nói Cổ Phù Giao , tên ngốc này cũng không nhìn xem ai đang đứng phía trước. Chờ Cổ Y Xán cười đủ, nói đủ, Cổ Thánh Y cũng đúng lúc đứng trước mặt nàng ta.
“Cổ… Cổ Thánh… Không, tỷ tỷ, sao tỷ đến mà không có tiếng động nào vậy?” Cổ Phù Giao đã hoàn oàn mất đi khí thế vừa nãy, khi nói chuyện cũng khẽ nhíu mày.
“Muội muội nói sai rồi, ta đi tạo ra tiếng động rất lớn, chỉ là không biết con chó nhà nào sủa ầm ĩ quấy rầy muội mà thôi!”
Cổ Thánh Y vừa nói vừa cười, nhìn Tạ Hy Ninh bên cạnh, Tạ Hy Ninh cũng bị Cổ Phù Giao vừa mới miệng lưỡi sắc bén giờ đây lại giận đến mức khuôn mặt biến dạng làm cho bật cười.
Lâm Tư Hoài tiến lên một bước, sau đó dè dặt nói: “Đại biểu tỷ, muội và Y Xán biểu tỷ, Phù Giao biểu tỷ đang định đi tìm tỷ, không ngờ lại gặp tỷ ở đây, đúng là trùng hợp quá. Cả Tạ tiểu thư nữa, Tư Hoài xin chào Tạ tiểu thư.”
Giọng Lâm Tư Hoài nhẹ nhàng như sáp, cực giống một con sói đội lốt cừu. Chiêu này của nàng ta chẳng có chút tác dụng nào trước mặt Cổ Thánh Y, sớm biết Lâm Tư Hoài kim bọc trong bông còn khó dây dưa hơn Cổ Phù Giao kiêu ngạo hống hách kia.
Kẻ thù của Cổ Thánh Y chính là kẻ thù của Tạ Hy Ninh , cho dù Lâm Tư Hoài chào hỏi trước, nhưng Tạ Hy Ninh cũng chỉ khịt mũi hừ lạnh, không nói thêm một lời.
Nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Lâm Tư Hoài, Tạ Hy Ninh cũng cảm thấy hả giận, nếu không phải sáng sớm nay nàng tới Vương phủ, được Cổ Thánh Y dẫn đi dạo ao sen thì thật sự không biết cô từng bị người đẩy xuống nước.
Cổ Y Xán nhìn hai người rồi cười nói: “Tỷ tỷ, hai muội lo lắng cho sức khoẻ tỷ, sợ tỷ rơi xuống nước để lại di chứng gì nên tới thăm tỷ. Tạ tiểu thư, lần này ngươi tới Vương phủ, ta cũng chưa đón tiếp được, thật sự là tiếp đón không chu đáo, mong ngươi tha thứ.”
“Cố nhị tiểu thư nói quá rồi, Vương phi nương nương đưa ta đi dạo một vòng rồi, nhị tiểu thư không cần quá để ý lễ nghi của chủ nhà vậy đâu.” Hừ, ngươi tiếp đón? Coi mình là Vương phi à?
Lời nói của Tạ Hy Ninh khiến chiếc khăn trong tay Cổ Y Xán cũng bị chọc thủng một lỗ, nhưng trên mặt nàng ta vẫn cố giữ nụ cười nhẹ, chỉ là trong lòng biết Cổ Thánh Y và Tạ Hy Ninh đang chơi mình.
“Mấy vị tỷ tỷ nhàn rỗi không có việc gì, chi bằng chúng ta ngồi xuống đi, vừa hay mấy tỷ cũng đang ở đây chúng ta tâm sự một chút…” Lâm Tư Hoài vô thức liếc nhìn lương đình cách đó không xa, nhìn như vô ý nhưng lại là cố tình.
Cổ Phù Giao “aiyo” một tiếng rồi cười châm chọc: “Tư Hoài muội muội, muội nhìn đi đâu thế? Đó không phải à nơi đại tỷ rơi xuống nước lần trước sao? Sao muội lại chọn chỗ đó? Muốn khiến tỷ tỷ phải nhảy xuống lần nữa à?”
Mắt Cổ Thánh Y loé lên, xem ra họ nói cô rơi xuống ao sen cũng là để thực hiện vở kịch lạt mềm buộc chặt của Cổ Phù Giao . Hôm nay ba ả tụ họp rõ ràng không có ý đồ tốt, nhưng cô muốn xem xem Cổ Phù Giao còn có thể làm được gì khác.
“Chát” Cổ Phù Giao che mặt tỏ vẻ sững sờ không dám tin, một lúc sau mới ngẩng mặt lên, ả ta mở to mắt, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: “Cổ Thánh Y! Ngươi dám đánh ta! Tại sao ngươi lại đánh ta?”
“Hừ, ta đánh ngươi đấy! Ta là An Bình quân chúa được Hoàng thượng ban tặng, lại là Tam Vương phi của Sở Quốc mà ngươi dám nói với ta như vậy, chán sống rồi à?”
Cổ Thánh Y đứng yên tại chỗ, nói nhẹ nhàng từng chữ, nhưng Cổ Phù Giao vẫn bực bội, chỉ có thể dựa vào đôi mắt của mình để biểu lộ sự tức giận.
“Chát” Cổ Thánh Y lại tát Cổ Phù Giao thêm phát nữa, Cổ Thánh Y tát phát này cũng thấy hơi tê tay, huống chi là Cổ Phù Giao cảm thấy thế nào.
“Cái tát này là ta tát thay phụ thân, mẫu thân, ta là đích nữ trưởng tỷ Cổ gia , có quyền thay phụ thân mẫu thân dạy dỗ đám thứ muội không biết phép tắc các ngươi.”
Cổ Phù Giao chịu hai phát tát, tức giận mà không dám thể hiện ra, chỉ có thể cắn răng nuốt vào bụng. Cổ Thánh Y, ngươi chờ đó, lần trước không để ngươi chết đuối coi như ngươi mạng lớn, lần này ngươi không may mắn thế đâu!
“Hy Ninh, đi thôi, ở đây xem ‘bạch liên hoa’ sẽ nghiện đấy, ngươi theo ta đi tham quan nơi khác đi.”
Cổ Thánh Y nói xong thì kéo Tạ Hy Ninh đến nơi khác, Cổ Phù Giao cũng vứt hết mặt mũi mà đi theo.
“Không ngờ Vương gia lại là một người có nhã hứng, bích liễu và ngô đồng trong vườn hoa vừa nãy đủ khiến ta kinh ngạc. Ta không ngờ lại có thể thấy được cảnh đẹp của đầm sen, thật sự khiến ta phải bội phục. Thánh Y, ngươi đúng là may mắn!”
Tạ Hy Ninh cố tình chặn họng ba người kia, đương nhiên Cổ Thánh Y cũng sẽ theo ý nàng ấy, cố ý bảo: “Sao, nhìn trúng Vương gia nhà ta à? Tỷ muội tình thâm không thành vấn đề, ta là nữ chủ nhân của Vươgn phủ, thêm hai trắc phi cho Vương gia chắc phụ hoàng, mẫu hậu cũng cho phép thôi, chỉ sợ ngươi phải thiệt thòi!”
Cổ Thánh Y sắc bén quan sát biểu cảm của từng người, Cổ Phù Giao không phục, Cổ Y Xán ẩn nhẫn, còn có Lâm Tư Hoài … động lòng! Điều mà một người sợ nhất là ham muốn quá nhiều, và càng sợ bộc lộ điểm yếu của mình quá nhanh, Mặc Nhiễm chính là điểm yếu của Lâm Tư Hoài .
“Này, ngươi nói gì đấy? Ta sẽ không cướp người của tỷ muội tốt như người khác, chen chân vào giữa đâu! Đều là tỷ muội một nhà, không sợ người khác cười chê à?”
Hàm ý trong lời Tạ Hy Ninh nói khiến mặt Cổ Y Xán thoáng chốc thay đổi