Động tác đột ngột này khiến Tạ Hy Ninh hoảng sợ, nàng vội vàng lo lắng hỏi: “Thánh Y, hắn…? Liệu có phải do một châm vừa rồi của ngươi không? Ta thấy bình thường hình như đại phu đều lấy bản vẽ huyệt vị ra…”
Thấy Tạ Hy Ninh có điều nghi ngờ, Lục Ngạn vội thay Cổ Thánh Y trả lời: “Tiểu thư Hy Ninh, tiểu thư nhà ta đang xác định huyệt đạo, phương pháp đại phu bình thường dùng không thể so sánh được, vậy nên người cứ yên tâm.”
Cổ Thánh Y không nói lời nào, như đang ở trong thế giới không người, rút cây kim trong tay ra đặt xuống, lặp đi lặp lại động tác này vài lần, sau đó cô lại đặt ngón tay lên cổ người nam tử, lặng lẽ cảm nhận mạch của hắn.
“Được rồi, hắn đã không sao nữa.” Cổ Thánh Y đứng dậy, vừa cúi đầu cất kim vừa nhẹ nhàng nói.
Nam nhân chậm rãi mở mắt ra, hắn chuyển động cổ, vẻ mặt không thể tin được.
Vào giây phút cuối cùng trước khi nhắm mắt, hắn đã nghĩ lần này chắc chắn lành ít dữ nhiều, nhưng không ngờ hắn vẫn chưa chết.
Nam nhân nhìn xuống những vết kim trên cổ tay mình, rồi lại bàng hoàng, trên đời vẫn còn người có y thuật như này.
Hắn nhìn Cổ Thánh Y đang cất kim, rồi nghi ngờ hỏi: “Là ngươi cứu ta à?”
“Đương nhiên, vì cứu ngươi mà tiểu thư nhà chúng ta đã tốn rất nhiều công sức đấy!” Cổ Thánh Y còn chưa lên tiếp, Lục Ngạn đã cướp lời tự hào khoe trước.
“Xin hỏi cô nương từ đâu tới? Tên họ là gì?” Nam nhân rất kích động hỏi, nói rồi hắn lại nắm lấy vai Cổ Thánh Y, hai mắt cũng phóng ra tia sáng kỳ lạ.
Cổ Thánh Y chỉ cảm thấy người này rất kỳ lạ, không cảm ơn hay hỏi tại sao mình lại ngất mà chỉ hỏi những câu không đâu.
Cổ Thánh Y né tránh không trả lời, chỉ nói: “Ta là ai không quan trọng, chỉ là ngươi bị mắc bệnh hen suyễn. Từ giờ ngươi đừng ra ngoài vào buổi trưa oi bức như vậy nữa. Thường ngày nên ngâm quýt đỏ uống, có thể giảm bệnh hen suyễn của ngươi.”
“Cô nương có thể tìm ra nguyên nhân căn bệnh của ta chỉ trong chốc lát, còn cứu sống ta, y thuật thật cao minh.” Nam nhân nhìn chằm chằm Cổ Thánh Y, hai mắt đầy vẻ ngạc nhiên.
Cổ Thánh Y không có tâm trạng buôn chuyện, cô chỉ khẽ gật đầu.
Cô vừa định đứng dậy rời đi thì người nam tử lại đuổi theo.
Hắn lấy miếng ngọc bài ra nhét vào tay Cổ Thánh Y, sau đó nhanh chóng nói thêm: “Ngươi đã cứu ta một mạng, về tình về lý ta đều nên báo đáp ngươi. Sau này nếu cô nương có việc gì cần thì cứ đến Thần Y Cốc tìm ta, ta sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ.”
Lúc này Cổ Thánh Y mới chợt nhận ra, thì ra hắn kích động là vì gặp được người cùng ngành, đôi mắt rưng rưng.
Cổ Thánh Y nhìn tấm ngọc bài nhỏ nhắn xinh xắn trên tay, trên đó có khắc ba chữ “Thần Y Cốc” rõ ràng, xem ra nơi này hẳn là nơi có thiên tài ẩn dật, có cơ hội cô phải đến đó giao lưu tìm hiểu mới được.
“Lệnh bài này của ngươi là giả đúng không, nếu không ngươi am hiểu y thuật như thế, tại sao vẫn…” Lục Ngạn vừa quan sát nam tử trước mặt từu trên xuống dưới vừa nói ra nghi ngờ của mình, sợ tiểu thư nhà mình bị lừa.
“Cô nương có điều không biết, vừa nãy ta đang định uống thuốc thì thấy cô nương này ngã xuống, ta vô thức lựa chọn đỡ cô nương này, không ngờ ta cũng ngã xuống luôn.”
Nói xong nam tử lại cúi đầu xuống lần nữa, tìm thấy một chiếc bình sứ nhỏ màu trắng ngọc bích. Sau khi lấy bình sứ ra thì lập tức uống ngay một viên.
Thấy hắn nói thật, trong lòng Tạ Hy Ninh cũng vui mừng, xem ra người này quả nhiên là một người tâm tư đơn thuần.
Mặc dù Cổ Thánh Y không biết Thần Y Cốc, nhưng nghĩ rằng bây giờ mình cũng đang cần sự giúp đỡ của người khác, thêm bạn đồng nghĩa với việc bớt được một kẻ thù, vì thế cô chậm rãi nói: “Đa tạ công tử, nếu có gì muốn hỏi công tử, ta sẽ tới quấy rầy.”
Tai nam nhân đỏ lên, sau đó gật đầu liên tục.
Mãi đến khi Cổ Thánh Y và Tạ Hy Ninh quay người muốn đi, nam nhân mới bừng tỉnh, cất lời lần nữa: “Cô nương… Tại hạ là Vân Kiệt Thùy, vẫn chưa biết tên cô nương là gì.”
“Vân Kiệt Thùy! Thì ra ngươi là truyền nhân thần y tuyệt thế vô song Vân Kiệt Thùy, vừa nãy thất lễ rồi, mong công tử lượng thứ. Ta là Tạ Hy Ninh, đây là khuê phòng của ta, Cổ Thánh Y.”
Tạ Hy Ninh kinh ngạc và kích động trả lời Vân Kiệt Thùy , mà Cổ Thánh Y chỉ gật đầu cười, léo Tạ Hy Ninh còn đang bị sốc lên chiếc xe ngựa đã chờ đợi từ lâu.
“Mọi người đều nói truyền nhân Thần Y Cốc Vân Kiệt Thùy tính tình lãnh đạm, phong hoa tuyệt đại, hôm nay gặp quả nhiên là một người tướng mạo tuấn tú, phong cách lịch sự. Hôm nay chúng ta có thể gặp được ngươi cũng không uổng phí chuyến đi này!” Tạ Hy Ninh cảm khái.
Cổ Thánh Y cầm đồ giải khát đã chuẩn bị trước trên xe đưa cho Tạ Hy Ninh, sau đó tò mò hỏi: “Hy Ninh , rốt cuộc Thần Y Cốc là nơi nào? Danh tiếng của Vân Kiệt Thùy lớn đến mức thiên kim khuê các như ngươi cũng đã nghe ư?”
“Ta nói ngươi dồn hết tâm tư vào Mặc Nhiễm kia nên không biết Vân Kiệt Thùy mà! Ai cũng biết bàn tay vàng của Thần Y Cốc, đệ tử ai cũng như Hoa Đà tái thế, truyền nhân Vân Kiệt Thùy kia tiếng tăm lẫy lừng, nếu vào tay Vân Kiệt Thùy mà bệnh của ngươi không khỏi thì đó là do số mệnh ngươi rồi, không thể đổ lỗi cho người khác.”
Cổ Thánh Y nghĩ đến vừa nãy Vân Kiệt Thùy nói mình luôn mang thuốc theo người, ở thời đại này có thể điều chế thành thuốc chữa bệnh hen suyễn thì đúng là y thuật rất giỏi.
Nếu đã có lệnh bài này trong tay, cô phải suy nghĩ xem nên yêu cầu những gì.
Bàn tính của Cổ Thánh Y đang kêu lách cách thì bàn tay Tạ Hy Ninh đã bóp mặt cô, Cổ Thánh Y đau đưa, vừa che mặt vừa kêu lên “yo yo yo” không ngừng.
Không đợi cô hỏi tội, Tạ Hy Ninh đã chống hai tay lên hông, trừng mắt nhìn cô: “Cổ Thánh Y, thành thật khai báo cho ta! Ngươi lén học y từ bao giờ hả? Ngay cả Thần Y Cốc người ta cũng phải thừa nhận thuật thuốc đá của ngươi. Không ngờ ngươi lại giấu ta như vậy, đồ lừa gạt, không để ý tới ngươi nữa, hừ!”
Nói rồi Tạ Hy Ninh cố ý quay mặt đi, tựa như thật sự không để ý, lòng Cổ Thánh Y căng thẳng, cô vội vàng đi tới ngồi cạnh Tạ Hy Ninh.
Cô cầm lấy tay Tạ Hy Ninh, sau đó chân thành nói: “Hy Ninh, ta kết hôn rồi vào Vương phủ ở hơn một năm, mỗi ngày đều bơ vơ, ta chỉnh đành học y thuật để giết thời gian thôi, bây giờ xem ra cũng coi như tự học mà biết.”
Chóp mũi Tạ Hy Ninh cay cay, nhanh chóng vỗ nhẹ vào lưng Cổ Thánh Y, nhẹ giọng an ủi: “Thời gian này đúng là đã khiến ngươi chịu tủi thân, chỉ là nếu ngươi muốn ly hôn hay cần gì, nếu ta giúp được thì cứ nói với ta nhé.”
Thấy xe ngựa đã sắp đế Vương phủ, Cổ Thánh Y lưu luyến chào tạm biệt Tạ Hy Ninh, hẹn một ngày khác viết thiệp hẹn ngày gặp lại.
Hôm nay ra ngoài một ngày, tâm trạng Cổ Thánh Y rất tốt, trên mặt cũng mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Hơn nữa hôm nay cô cùng Tạ Hy Ninh đi thắp hương, điều này chứng tỏ hai người gương vỡ lại lành, cũng có nghĩa là Cổ Thánh Y thật sự đã hoàn toàn buông bỏ được hắn.
Nghĩ đến đây, Mặc Nhiễm càng cảm thấy không vui, sắc mặt lại càng đen hơn.
“Ngươi? Ngươi đến phòng ta làm gì?”