Mẫu thân nhanh chóng mời các vị khách ra đại sảnh, sau đó nói người hầu mở hết cửa sổ ra thông gió. Con nhớ người vì tổ mẫu nên đã học qua cách xoa bóp huyệt vị, người nhanh giúp con bóp huyệt vị cho tổ mẫu."
Cổ Thánh Y muốn châm cứu cho lão thái quân nhưng biết rõ tính Bình Vương phi cẩn thận nên không dám tùy tiện hành động, chỉ có thể lừa bà đi chỗ khác.
Mặc dù Bình Vương phi không hoàn toàn tin Cổ Thánh Y có thể cứu người, đại phu cũng đang trên đường đến nên đành phải áy náy dẫn khách đi đến viện bên cạnh, để lão thái quân có thể nghỉ ngơi một chút.
Lúc Lục Ngạn quay về thấy Cổ Thánh Y đang châm cứu cho lão thái quân thì bị dọa đến mức tí nữa thì rơi hết đồ trên tay.
Dù nàng ta biết Cổ Thánh Y hiểu biết y học nhưng đây là lần đầu nàng ta thấy Cổ Thánh Y châm cứu, hơn nữa lại đâm vào đầu, một chút sai sót có thể xảy ra chuyện lớn.
Nhưng Lục Ngạn không dám lên tiếng sợ quấy rầy đến Cổ Thánh Y, ngược lại lại làm hỏng chuyện nên chỉ có thể âm thầm cầu nguyện trong lòng, mong Cổ Thánh Y đừng gây chuyện.
Cũng may Cổ Thánh Y không châm cứu quá phức tạp, chỉ có tác dụng làm giảm cơn đau đầu.
"Lục Ngạn, để băng vào trong túi sau đó đưa cho ta."
Cổ Thánh Y phân phó, lau mồ hôi trên trán lão thái quân, nhận túi chườm từ tay Lục Ngạn rồi xoa nhẹ trên trán lão thái quân.
Làm vậy có thể kích thích mạch máu co lại, có thể làm dịu cơn đau.
Nhưng cách này chỉ là cách tạm thời, không thể thực sự chữa khỏi bệnh, cần có thời gian dùng thuốc và châm cứu, thức ăn hàng ngày cũng cần chú ý.
Lúc Bình Vương phi trở về đại phu cũng đã đến, đang bắt mạch cho lão thái quân, liên tục gật đầu nói: "Đúng là cao nhân, Vương phi có thể mời cao nhân hiểu biết y thuật như vậy chữa cho lão thái quân thật tốt, lão phu cũng không cần đến tự bêu xấu bản thân."
"Cao nhân?" Bình Vương phi không dám tin nhìn Cổ Thánh Y, dò hỏi: "Y Nhi, con nói cho mẫu thân biết thuốc này con lấy ở đâu ra? Làm thế nào để mời vị thần y này đến?"
"Quả nhiên mẫu thân không tin con." Cổ Thánh Y lắc đầu cười khổ, cô muốn y thuật của mình được người khác công nhận xem ra vô cùng khó.
"Phu nhân, đây là phương thuốc do chủ tử tự mình điều chế, cố ý mang về tặng cho lão thái quân nhân ngày mừng thọ. Chủ tử vừa nãy còn châm cứu cho lão thái quân nữa." Lục Ngạn bận bịu giải thích, sau đó tự hào: "Còn có cách xoa băng này cũng do chủ tử nghĩ ra, chủ tử ở Trấn Nam vương phủ..."
"Lục Ngạn!" Cổ Thánh Y nhẹ giọng khiển trách, sợ Lục Ngạn nói ra chuyện cô bị thương khiến người thân lo lắng.
Dù sao cô cũng chiếm thân thể của nguyên chủ, nên phải chịu trách nhiệm với mọi hành động mình làm, vội vàng nói rõ: "Không phải con gái cố ý giấu diếm, chỉ là có một số chuyện không phải vài lời có thể giải thích rõ, hiện tại cũng không tiện nói, con gái mong mẫu thân thứ lỗi."
Bình Vương phi nghe vậy cũng không hỏi nữa, ngay cả đại phu vương phủ hay gọi cũng khen ngợi y thuật của Cổ Thánh Y, vậy có nghĩa là tốt, bà vui mừng nói: "Đây là vận mệnh của con, cũng là may mắn của tổ mẫu, mẫu thân không hỏi nữa."
Cổ Thánh Y nhẹ nhàng thở ra, cô thật sự sợ Bình Vương phi hỏi những câu mình không trả lời được, đến lúc đó chỉ còn cách nói dối.
Đại phu hành nghề lâu năm là người hiểu chuyện, biết đây là chuyện mình không nên nghe nên nhanh chóng cáo từ rời đi.
Rất nhanh tin tức Cổ Thánh Y biết y thuật, còn cứu được lão thái quân truyền ra.
Đây là ý của Bình vương phi, bà muốn cứu vãn danh dự của Cổ Thánh Y, để người ta biết cô không phải là bình hoa di động mà còn là người hiếu thuận.
Sau khi lão thái quân tỉnh lại thì thương xót cháu gái nhà mình nên để Cổ Thánh Y về khuê phòng trước kia của mình nghỉ ngơi, đến thọ yến mới cần xuất hiện.
Cổ Y Xán biết tin, thiếu chút nữa không thể duy trì nụ cười trên mặt.
Vì giữ hình tượng tốt đẹp của bản thân, nàng ta không thể không xác nhận Cổ Thánh Y biết y thuật để tránh bị người khác nói nàng ta hãm hại trưởng tỷ hoặc nói quan hệ của nàng ta và Cổ Thánh Y không tốt.
Nếu như bị người khác hoài nghi quan hệ của nàng ta và Cổ Thánh Y không tốt, những lời Cổ Y Xán vô tình cố ý nói ra sẽ mất giá trị.
“Để nô tỳ đi lấy cho tiểu thư một bát canh giải nhiệt, mặt tiểu thư nóng quá nên bị đỏ hết lên rồi, mong là không bị cảm nắng." Lục Ngạn đau lòng chủ tử, thấy Cổ Thánh Y hơi mệt mỏi nên nói.
"Cũng được, đúng lúc dạ dày ta trống không, uống chút canh cũng tốt." Cổ Thánh Y nới lỏng nút thắt cổ áo, trời đã nóng còn phải mặc y phục dày như vậy, quả thật rất dễ bị cảm nắng.
Lục Ngạn rời đi, còn đóng cửa cẩn thận.
Cổ Thánh Y không còn người bên cạnh thì cởi trang phục Vương phi hơn nửa, cầm quạt hương nhẹ nhàng phe phẩy.
Lần này là lễ mừng thọ của lão thái quân, vì không muốn viện của mình bị người khác động vào nên Cổ Thánh Y chỉ mang mình Lục Ngạn theo, lúc này bên người không có người hầu hạ.
Đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra, Cổ Thánh Y nhắm mắt, cười nói: "Tốc độ của em cũng nhanh thật, em từng luyện qua khinh công sao?"
Bước chân của nam tử dừng lại, vẻ mặt hơi thay đổi, rất nhanh lại khôi phục như thường.
"Quận chúa đã hẹn, tại hạ tất nhiên không thể chậm trễ."
Nam nhân đi về phía Cổ Thánh Y, giọng nói mang vài phần khinh thường: "Mấy tháng không gặp, không ngờ quận chúa cởi mở hơn so với trước kia nhiều, chẳng lẽ vương gia mắc bệnh khó nói nên quận chúa mới nhớ tới tại hạ chăng?"
Cổ Thánh Y lạnh lùng nhìn nam tử vào mà chưa có sự đồng ý của mình, cô tưởng Lục Ngạn quay lại nên mới nói chuyện thoải mái như vậy.
Tiêu Uất Lam nheo mắt, nhìn kỹ Cổ Thánh Y, đứng cách nàng một bước, nghi ngờ hỏi: "Có thật không phải quận chúa hẹn tại hạ đến đây?"
"Bổn Vương phi sao phải lừa ngươi?" Cổ Thánh Y hỏi ngược lại, tay đưa vào bên trong tay áo cầm sẵn ngân châm, sẵn sàng dùng để tự vệ.
"Nét chữ này không phải của quận chúa sao?" Tiêu Uất Lam lấy một tờ giấy đưa ra trước mặt Cổ Thánh Y.