Lục Ngạn bên này nghĩ đến việc Cổ Thánh Y và Mặc Nhiễm ở bên nhau bất giác cảm thấy tâm trạng tốt lên, đến lời nói cũng ngọt ngào mấy phần, một tiếng “Kỷ Đạt ca ca” này kiến Kỷ Đạt run rẩy cả người.
Hắn nhìn Lục Ngạn rồi bất giác bật cười.
“Kỷ Đạt, ngươi cười cái gì? Lục Ngạn cong eo, phồng má hỏi.
“Ta cười cái gì? Ta cười....ngươi và ta giống nhau, thấy chủ tử tốt, tâm trạng cũng vui vẻ.” Kỷ Đạt thành thật trả lời.
Lục Ngạn được khen nên mừng rỡ, nhưng vẫn kiêu ngạo, không chịu cúi đầu, nâng cằm nói với Kỷ Đạt: “Ta không giống ngươi, ta không giống cái tên đầu gỗ nhà ngươi!”
Kỷ Đạt vừa nghe Lục Ngạn nói thế, lập tức đưa tay chỉ Lục Ngạn nói: “Ta nói ngươi này....”
Lời chưa nói xong, Kỷ Đạt liền nghe thấy một loạt tiếng bước chân đang hướng lại đây.
Kỷ Đạt bỏ dỡ nửa câu sau, xoay đầu về hướng tiếng bước chân quan sát.
“Kỷ Đạt ca ca, ngươi ở đây thật tốt!”
Lời vừa thốt ra, Hồng Khuyên ở bên kia vội vàng lao về phía Kỷ Đạt. Kỷ Đạt cau mày, không chút do dự lùi về phía sau, đứng chung với Lục Ngạn.
“Có chuyện gì vậy?” Kỷ Đạt trực tiếp bày ra dáng vẻ đừng ai đến làm phiền.
Một tia thất vọng lóe lên trong mắt Hồng Khuyên, nhưng nàng ta vẫn áp chế nó xuống, để cho Cổ Y Xán bước từng bước nhỏ ở xa xa sau lưng chính mình đi ra.
“Kỷ Đạt phó tướng, là thế này, ta có chuyện muốn tạ tội với Vương gia, xin Kỷ Đạt phó tướng đi bẩm giúp.” Cổ Y Xán cũng không ngông cuồng như ban nãy nữa, lời nói cũng khách khí hơn.
Kỷ Đạt mặc dù là tên võ phu, nhưng theo lý mà nói chủ tử như thế nào thì học thành thế đó, Mặc Nhiễm túc trí đa mưu, Kỷ Đạt nghe quen tai, nhìn quen mắt đương nhiên cũng không kém bao nhiêu.
Sao hắn không biết tâm tư của Cổ Y Xán cho được, không phải do lúc nãy câu dẫn Vương gia không thành công, biết lần này đại nạn ập đến, mới vội vàng dùng chiêu khổ nhục kế, ý đồ muốn đổi lấy sự thương hại của Vương gia.
Kỷ Đạt không khách khí đáp một tiếng: “Nhị tiểu thư, cái gì mà phó tướng không phó tướng chứ? Người đề cao ta quá rồi? Ti chức chẳng ta chỉ là một võ phu mà thôi! Sao có gan nhận hai chữ “làm phiền” của nhị tiểu thư chứ?”
Cổ Y Xán lắc cổ tay, trong lòng nghĩ chắc lúc nãy Kỷ Đạt này tức mình, cho nên bây giờ muốn đòi lại đây mà.
Răng Cổ Y Xán cắn chặt môi dưới, đang chuẩn bị giải thích gì đó, Lục Ngạn trực tiếp ưỡn ngực từ sau lưng Kỷ Đạt bước ra, nàng hơi khuỵu gối, nói chuyện với Cổ Y Xán cũng không hành lễ, sau đó rũ mắt, vừa đắc ý vừa mỉa mai nói: “Nhị tiểu thư, lúc này chắc Vương gia đang cùng Vương phi nghỉ ngơi rồi, ta thấy ngài không nên làm phiền đâu. Có việc lớn gì cũng phải để mai rồi nói chứ? Hơn nữa ta thấy cũng không phải có chuyện lớn gì, chỉ sợ là chuyện mất mặt gì đó thôi!”
Gan của Lục Ngạn càng ngày càng lớn, lúc này còn dám trực tiếp ở trước mặt Cổ Y Xán nói những lời này, dù sao Cổ Y Xán cũng làm ra chuyện xấu hổ như thế, nói vài câu cũng có làm sao đâu.
“Lục Ngạn, ngươi đừng quên thận phận của ngươi! Ngươi chẳng qua chỉ là con nha đầu mà thôi, dựa vào đâu mà dám giễu võ dương oai trước mặt tiểu thư ta, không sợ tiểu thư phạt ngươi hay sao? “ Hồng Khuyên mắt nhìn hai người Lục Ngạn với Kỷ Đạt đứng kế nhau, tức giận mà không có chỗ nói, bây giờ có sẵn lý do rồi, nàng phải cố sức mà nói cho nhanh.
Lục Ngạn bây giờ không còn là nha đầu bị người khác mắng chửi nữa, nàng ta tiến lên một bước, lại thêm một bước, vẻ mặt đầy mỉa mai nói: “Vậy còn ngươi? Ngươi chẳng qua chỉ là nha đầu thấp kém hơn ta thôi! Ta hầu hạ ai? Còn ngươi hầu hạ ai? Hồng Khuyên, lẽ nào ngươi đã quên giữa hai ta ai mới là người…còn ai mới là chó hay sao?”
Ánh mặt Hồng Khuyên trừng lớn như chương, tức giận muốn cho Lục Ngạn một bạt tai, Kỷ Đạt tiến lên ngăn lại, không hảo ý nói: “Ngươi nghĩ ngươi là ai? Ai cho ngươi cái gan dám dụng hình trong Vương phủ?”
Hồng Khuyên vừa tức vừa ức, nàng chẳng qua là muốn dạy cho con tiện nhân Lục Ngạn một bài học, sao lại thành dụng hình rồi chứ? Không phải là bị con nha đầu hồ ly này dụ dỗ rồi chứ!
Hồng Khuyên còn muốn nói gì đó, đã bị Cổ Y Xán ngăn lại phía sau, con nha đầu bất cẩn này, đến lúc nào rồi còn không biết khiêm tốn! Không khiến người ta bớt lo chút nào!
Cổ Y Xán lặng lẽ đi về phía trước, trực tiếp quỳ ở cửa, không cho phép người khác nói gì, dù sao nàng ta cũng chỉ quỳ xuống, không quấy rầy ai.
Nhưng Cổ Thánh Y và Mặc Nhiễm đều là người tai thính mắt tinh, mấy người này ồn ào huyên náo trước cửa không ngừng, hai người không mù không điếc đương nhiên biết Cổ Y Xán đang ở trước cửa.
“Nếu là nàng, nàng muốn dùng hình thế nào? Hay là .....Thánh Nhi muốn ta dùng hình với ả thế nào?” Mặc Nhiễm nghiêng đầu nghiêm túc hỏi.
Cổ Thánh Y hỏi lại lần nữa: “Ta?”
Mặc Nhiễm gật đầu, Cổ Thánh Y suy nghĩ cẩn thận. Nêu nói nàng ta muốn trừng phạt Cổ Y Xán thế nào, thì không nhắc đến những phiền phức hàng ngày của nàng ta, chỉ nói đến việc nàng ta năm lần bảy lượt tính kế gài bẫy, muốn cái mạng của nàng thôi, Cổ Y Xán này đáng chết!”
Nhưng nàng ta phải nhịn, mới tránh qua được một kiếp này.
“Vương gia.....tỷ tỷ....Xán Nhi bị ma xui quỷ khiến, mới làm ra chuyện thế này, xin Vương gia thứ tội, xin tỷ tỷ thứ tội.” Cổ Y Xán rưng rưng nước mắt, hai hàng lệ trực tiếp trào ra từ khóe mắt cô.
Cổ Y Xán nhìn hai người đang quỳ cách đó không xa, vừa bò đến vừa nói: “Vương gia....xin ngài, xin ngài tha cho Xán Nhi! Vương gia! Xán Nhi không dám nữa.... Xán Nhi lần sau không dám nữa đâu!”