Ngô Bình quan sát Đường Trảm thì thấy anh ta là cao thủ cảnh giới Võ Thần, đúng là một sát thần thật sự với khí tức bức người. Đường Môn phái hẳn cao thủ này tới, xem chừng hạ quyết tâm lớn lắm đây.
“Chào anh”, Ngô Bình gật đầu với anh ta.
Đường Trảm liếc qua anh một cái rồi cũng gật đầu, sau đó lại nói với Đường Băng Vân: “Lệnh chủ, người của Xích Hoả Kỳ và Hắc Thuỷ Kỳ đã được sắp xếp ở gần đây, người của Quỷ Tự Doanh và Phục Tử Doanh cũng đã chuẩn bị xong”.
Advertisement
Đường Băng Vân gật đầu: “Tốt, cứ theo kế hoạch mà làm. À, bí mật theo dõi mấy nhà kia, có động tĩnh gì thì phải báo ngay”.
“Vâng”, Đường Trảm cúi chào rồi đi ra ngoài.
Advertisement
Anh ta đi rồi, Ngô Bình và Đường Băng Vân lại trò chuyện thêm một lúc, khi thấy đã năm giờ thì mới khởi hành đến nhà họ Phương.
Nhà họ Phương sống trong một đại viện được canh phòng nghiêm ngặt, Ngô Bình đã gọi điện trước nên Trình Ngọc Liên đã cho người ra đón, vì vậy họ mới được đi vào một căn nhà mang phong cách cổ xưa.
Trình Ngọc Liên và một người đàn ông trông rất oai phong đang đứng cạnh nhau ở bên dưới, bên cạnh là Phương Đông Sinh.
Ngô Bình vừa xuống xe, ba người kia đã bước lên đón, Trình Ngọc Liên cười nói: “Phiền cậu Ngô rồi”.
Ngô Bình: “Chủ nhiệm Trình đừng khách sáo”.
Phương Đông Sinh cũng cười nói: “Anh Ngô, em mong anh mãi”.
Người đàn ông trung niên giơ tay ra: “Chào cậu Ngô, tôi là Phương Vĩnh Thương, vợ tôi nói cậu rất giỏi y thuật. Hôm nay phiền cậu phải cất công tới đây rồi”.
Ngô Bình cười nói: “Tướng quân khách sáo qía, nhà họ Phương một đời trung liệt, tôi vô cùng nể phục, có thể góp chút sức lực của mình tôi cũng thấy rất vui”.
Phương Vĩnh Thương vui vẻ nói: “Tốt tốt”.
Nói rồi, ông ấy lại nhìn sang Đường Băng Vân rồi cười nói: “Cô Đường, cô là bạn của cậu Ngô à?”
Đường Băng Vân cười đáp: “Chú Phương, chúng ta lại gặp nhau rồi! Ngô Bình là bạn trai tôi, nghe nói anh ấy đến nhà mình nên tôi đi cùng, không phiền nhà mình chứ ạ?”
Phương Vĩnh Thương: “Cô đến chúng tôi rất vui, phiền gì đâu, thôi, mọi người mau vào nhà đi”.
Tất cả cùng đi lên trên tầng, bên ngoài ngôi nhà trông cổ kính, nội thất bên trong cũng rất đơn sơ, toàn là đồ gia dụng bình dân, chứng tỏ cuộc sống của gia đình họ rất bình dị.
Người giúp việc rót trà cho Đường Băng Vân và Ngô Bình, mọi người ngồi xuống cùng uống trà và trò chuyện. Sau đó, Ngô Bình đã vào chuyện chính: “Đại tướng Phương, giờ tôi sẽ khám cho Đông Sinh luôn”.
Phương Vĩnh Thương vội nói: “Nếu cần gì thì cậu cứ nói”.
Ngô Bình: “Tôi đã mang hết đồ theo rồi, không cần chuẩn bị gì nữa đâu. Đông Sinh mắc bệnh bẩm sinh, lẽ ra cậu ấy đã mất từ lâu rồi, nhưng nhờ nhà ta tận tình cứu chữa nên mới cầm cự được đến giờ. Nếu không gặp tôi, e rằng cậu ấy chỉ sống được gần một năm nữa”.
Phương Vĩnh Thương lo lắng rồi gật đầu nói: “Đúng vậy, các bác sĩ khác đều nói thế”.
Ngô Bình: “Trước kia, nếu tôi muốn chữa bệnh cho cậu ấy thì hơi khó, nhưng giờ thì hết rồi”.
Nói rồi, anh lấy một viên đậu ra rồi đưa cho Phương Đông Sinh ăn.