Chương 734
Tay vệ sĩ không nói hai lời, lập tức chuồn thẳng như thể một con thỏ kinh hãi chạy trốn khi gặp sư tử.
Đám người xung quanh vẫn còn đang sững sờ. Tông sư cái gì kia chứ? Tay vệ sĩ kia thần kinh có vấn đề ư?
Cậu chủ Chung sầm mặt lại, nhìn Ngô Bình chòng chọc, nói: “Anh tưởng biết chút kungfu là có thể đấu lại với tôi sao? Tôi sẽ cho anh biết thế nào là khoảng cách giữa quý tộc và lũ dân đen”.
Nói rồi, anh ta quát lớn: “Mã đại sư, ra tay đi!”
Từ trên tầng hai, một người đàn ông trung niên đi xuống. Ông ta chừng ngoài bốn mươi, đôi mắt có thần, bước đi vững chãi. Đây là một vị cao thủ cảnh giới Khí, khổ luyện quyền pháp ba mươi năm, cũng thuộc top cao thủ có số má tại Vân Đỉnh này.
Thế nhưng, khi ông ta vừa nhìn thấy Ngô Bình thì lập tức run rẩy, vội vã chạy tới hành lễ với anh: “Ngô tông sư! Không biết tông sư tới, tôi thất lễ quá”.
Người này Ngô Bình có quen, trước đó anh đã gặp ông ta ở đại hội gặp mặt các cao thủ võ lâm Vân Đỉnh, thậm chí ông ta còn kính anh một ly rượu. Lúc đó, Ngô Bình uống ly rượu đó khiến ông ta cảm thấy vô cùng vinh dự, cảm thấy như cuộc đời mình không hoài phí. Dù gì thì chàng trai đứng trước mặt ông ta là tông sư võ thuật kia mà! Sau này có khi chàng trai này còn có thể lập ra hẳn một môn phái võ thuật ấy chứ.
Ngô Bình: “Mã Tam Tuyệt, sao ông lại chạy tới đây đánh thuê cho bọn họ chứ?”
Mã Tam Tuyệt là biệt danh còn tên thật của ông ta là Mã Bửu Câu.
Nghe Ngô Bình hỏi vậy, ông ta đỏ mặt xấu hổ đáp: “Để tông sư chê cười rồi, nhà tôi xảy ra chút chuyện, bí quá nên tôi mới…”
Ngô Bình cau mày: “Đã là giang hồ đồng đạo, nếu có khó khăn, tại sao ông không nói?”
Anh lấy ra một tờ chi phiếu: “Đây là hai triệu tệ, nếu còn chưa đủ ông hãy đến tìm Chương Cửu Hàn, cứ nói với ông ấy tôi bảo ông tới là được”.
Đinh Diệm ngớ người, tên khố rách áo ôm trước mặt trong tíc tắc đã lấy ra được hai triệu tệ sao?
Mã Bửu Câu vô cùng cảm động, nhận lấy tờ chi phiếu bằng hai tay, đôi mắt đỏ hoe đáp: “Đa tạ Ngô tông sư, tôi…”
“Được rồi, đi xử lý việc của ông đi”, Ngô Bình xua tay.
Mã Bửu Câu cũng không dám lôi thôi, hành lễ với anh một lần nữa nhưng sau đó ông ta không đi ngay mà tới đứng bên cạnh Ngô Bình. Sau đó, ông ta nhìn cậu chủ Chung kia với vẻ mặt dữ tợn, nói: “Cậu chủ Chung, người trước mặt câu là tông sư cảnh giới Thần, cậu có thể không thích, nhưng không được phép bôi nhọ tông sư. Nếu không thì dù bố cậu có một trăm tỷ tệ cũng không cứu nổi cậu đâu”.
Cậu chủ Chung kia sững người, anh ta không hiểu cái gì gọi là tông sư, cái gì là cảnh giới Thần. Anh ta chau mày đáp: “Mã đại sư, ông nhận tiền của tôi rồi mà làm ăn như vậy sao?”
Mã Bửu Câu cười lạnh: “Tiền của cậu tôi còn chưa nhận. Tôi nói trước, ai muốn vô lễ với tông sư thì phải hỏi nắm đấm của tôi đã!”
Hành động của Mã Bửu Câu khiến cậu chủ Chung nổi điên gầm lên: “Họ Mã kia, ông dám chống đối tôi. Ông có tin tôi chỉ cần một cú điện thoại là cho ông đi tù mọt gông mười năm không?”
Cậu chủ Từ ban nãy cũng lạnh lùng nói: “Tôi mặc kệ cái gì mà võ lâm giang hồ. Kẻ nào dám làm càn trên địa bàn của tôi thì sẽ phải gánh chịu cơn giận của thiếu gia đây”.
Nói rồi anh ta lấy điện thoại gọi cho ai đó.