Thần Y Trở Lại

Chương 1505




Chương 1505

“Ti mệnh đang là người được Đường Môn xem trọng. Nghe nói Đường Môn chuẩn bị giao Kim Ngọc Đường cho Ti mệnh quản lý đấy”.

Chẳng bao lâu sau, Ngô Bình đã đến lưng chừng núi – nơi tập trung các đại gia của Cảng Thành. Một căn biệt thự ở đây trị giá hơn ba tỷ, mỗi mét vuông cũng hơn hai triệu!

Căn biệt thự này có khu vườn rộng hơn hai nghìn mét vuông, người chủ hiện tại chính là Ngô Ngạo Sương.

Sau khi người gác cổng thông báo, Ngô Bình được cho phép vào trong. Anh được quản gia đưa vào phòng khách.

Trong phòng khách, Ngô Ngạo Sương đang ngồi trên một chiếc xô pha cực lớn. Trái, phải, trước, sau cô ấy là bốn người đàn ông lực lưỡng trẻ trung. Ngoại hình của bốn người này không hề thua kém mấy anh diễn viên trẻ đẹp, thậm chí còn điển trai hơn một chút.

Trông thấy Ngô Bình, Ngô Ngạo Sương nói: “Không ngờ cậu đến tìm tôi đấy. Tôi rất ngạc nhiên”.

Ngô Bình lạnh lùng đáp: “Bảo mấy người này cút ra ngoài!”

Bàn tay ngọc ngà của Ngô Ngạo Sương vẫy nhẹ một cái, bốn anh chàng điển trai bèn rời đi. Phòng khách rộng lớn chỉ còn cô ấy và Ngô Bình.

“Nói đi, cậu tìm tôi vì chuyện gì?”, Ngô Ngạo Sương châm thuốc.

Ngô Bình cau mày: “Ngô Ngạo Sương, cô có thể bớt phóng túng một chút không? Ai cũng biết cô là em gái tôi cả. Tôi mất mặt lắm!”

Ngô Ngạo Sương cười khẩy: “Tôi làm cậu mất mặt như thế nào cơ?”

Ngô Bình hỏi: “Bốn người đàn ông ban nãy ở đây làm gì?”

Ngô Ngạo Sương “xí” một tiếng: “Tôi thích, không được à? Tôi trả tiền cho họ, họ làm tôi vui, hai bên trao đổi, có gì không ổn?”

Ngô Bình cười lạnh lùng: “Cô vui là được. Chỉ cần đừng tự xưng là em gái tôi thì cô có làm gì, tôi cũng chẳng muốn can dự!”

Ngô Ngạo Sương nhìn anh: “Đàn ông các cậu thật lạ lùng. Các cậu trêu hoa ghẹo nguyệt thì được, mà lại không cho phụ nữ chúng tôi trái ôm phải ấp à?”

Ngô Bình thở dài: “Tôi sẽ không can thiệp vào chuyện của cô, cũng không muốn can thiệp”.

Ngô Ngạo Sương cười bảo: “Anh không hiểu, tôi đang luyện tâm hồng trần đấy”.

Ngô Bình cười khẩy: “Cảnh giới sáu Địa Tiên, Luân Hồi Đại Kiếp?”

Ngô Ngạo Sương rất bất ngờ: “Cậu cũng có hiểu biết đấy nhỉ. Đúng vậy, Luân Hồi Đại Kiếp của tôi sắp kết thúc rồi, đang ở giai đoạn cuối. Trong vòng từ ba đến năm năm, tôi sẽ thăng lên cảnh giới bảy của Địa Tiên, trở thành Chân Quân”.

Ngô Bình nói: “Chân Quân thôi mà, có gì ghê gớm đâu”.

Ngô Ngạo Sương bật cười: “Cậu bảo Chân Quân không ghê gớm? Cậu nhóc, ngay cả vào thời Tiên quốc, Chân Quân cũng là mục tiêu mà đại đa số người không đạt được đấy. Trở thành Chân Quân tức là có triển vọng trở thành Thiên Tiên!”

Ngô Bình bảo: “Mặc kệ cô có thể thành Thiên Tiên hay không, trả tiền cho tôi trước đã!”

Trước đó Ngô Bình đã cho cô ấy mười tỷ. Bây giờ cô ấy kiếm được tiền rồi, tất nhiên anh phải đòi lại.

Ngô Ngạo Sương đảo mắt: “Lúc trước cậu bảo là cho tôi năm mươi tỷ, còn thiếu tôi bốn mươi tỷ. Thế mà giờ còn muốn tôi trả?”

Ngô Bình tối sầm mặt: “Tại sao phải cho cô mượn năm mươi tỷ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.