Thần Y Trở Lại

Chương 1498




Chương 1498

Ngô Bình: “Trình độ của tôi có hạn, chỉ có mấy loại dược liệu này mới chữa được. Nếu thím không nỡ tiêu tiền thì xin mời đi tìm cao nhân khác”.

Lý Đông Hưng do dự một lát rồi hỏi: “Ngô thần y, bốn loại dược liệu này tổng cộng bao nhiêu tiền?”

Ngô Bình: “Quả Chu mười tỷ tệ, nanh rắn một tỷ tệ. Tất cả bốn loại dược liệu cộng lại là bốn mươi tư tỷ. cộng thêm một tỷ tệ tiền phí chẩn đoán bệnh là bốn mươi lăm tỷ tệ!”

Vương Cầm Cầm nghe xong cái giá mà ngã ngồi ra đất. Bà ta giận dữ quát lớn: “Cậu đang lừa nhà họ Lý chúng tôi phải không?”

Ngô Bình cười lạnh: “Sau câu nói này của thím, giá đã tăng lên năm mươi tỷ tệ. Các người thích chữa thì chữa, không thích thì thôi!”

Vương Cầm Cầm lúc này đột nhiên khóc rống lên, chạy tới trước mặt Lý Vân Đẩu, quỳ sụp xuống: “Bố, cậu ta là cháu trai nuôi của bố, bố phải quản chuyện này chứ?”

Lý Vân Đẩu hừ lạnh đáp: “Những dược liệu này đều là Ngô Bình khó khăn lắm mới thu thập được. Chẳng lẽ cô đòi phải tặng không cho nhà cô?”

Vương Cầm Cầm: “Nhưng hơn bốn mươi tỷ tệ là quá đắt. Những loại dược liệu này chắc chắn không đáng từng đó tiền!”

Ngô Bình thản nhiên đáp: “Thím chê đắt thì có thể tự đi mua. Dù gì con trai thím cũng chưa chết ngay được đâu”.

Vương Cầm Cầm lại tiếp tục khóc rống lên khiến Lý Vân Đẩu vô cùng bực mình. Ông ấy đành nói với Ngô Bình: “Tiểu Bình, ngoài cách dùng những loại dược liệu này, liệu còn cách nào trị bệnh nữa không?”

Ngô Bình nhún vai: “Ông nội, phí điều trị cháu có thể không thu, nhưng giá của những loại dược liệu này ông cũng biết rõ. Giá cháu đưa ra đã là giá thấp nhất rồi”.

Thấy Ngô Bình vẫn không chịu nhượng bộ, Lý Đông Hưng cắn răng nói: “Ngô thần y, hơn bốn mươi tỷ nhà chú nhất thời không thể lấy ra được ngay. Có thể cho chú vài ngày được không?”

Ngô Bình đáp: “Không có đủ tiền mặt cũng không sao. Nhà chú chẳng phải có rất nhiều cổ phần trong các công ty lớn hay sao? Có thể đem cổ phần đó chuyển cho cháu, hoặc là các tài sản khác dưới tên người nhà chú cũng có thể chuyển cho cháu là được”.

Vương Cầm Cầm lập tức thét lên chói tai: “Không đời nào, đừng kẻ nào mơ đụng tới cổ phần và tài sản của tôi!”

Ngô Bình cười lạnh: “Vậy đưa tiền cũng được. Bốn mươi bốn tỷ tệ, một xu không được thiếu”.

Vương Cầm Cầm sững người, sau đó lại tiếp tục khóc rống lên. Ngô Bình liền kéo Ngô Mi sang phòng khác.

Mấy phút sau Lý Vân Đẩu đi vào phòng. Ông ấy nói: “Tiểu Bình, cháu đang muốn trị Hoằng Đào một vố sao?”

Lý Vân Đẩu cực kỳ thông minh nên ông ấy sớm đã nhận ra dụng ý của Ngô Bình.

Ngô Bình gật đầu: “Ông nội, ông thế này không được đâu. Cứ thế này thì sớm muộn gì cũng hại chết nhà họ Lý mất. Lần này ông không được mềm lòng, việc cứ để cháu giải quyết. Cháu nhất định sẽ trị cho thím hai và Hoằng Đào một trận nên thân!”

Lý Vân Đẩu gật đầu: “Được rồi, chỉ cần không ảnh hưởng đến tính mạng của ai thì cháu cứ làm theo cách của cháu, ông nội sẽ ủng hộ!”

Ngô Bình mắt không thấy thì tai không đau. Anh gọi Mỹ Ngọc, bà nội và Ngô Mi tới cùng chơi mạt chược. Sau khi chơi được vài ván thì Lý Đông Hưng đi vào phòng. Ông ấy cúi đầu, thở dài nói với Ngô Bình: “Ngô thần y, nhà chú đồng ý chuyển nhượng cho cháu các tài sản dưới tên gia đình chú”.

Ngô Bình “ừm” một tiếng rồi hỏi: “Là công ty nào vậy?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.