Thần Y Trở Lại

Chương 1396




Chương 1396

Về phía Ngô Bình, anh đi theo Quan Trùng Sơn vào trong thì thấy khí tức của ông ấy rất khủng khiếp, hơn nữa còn là người thông tuệ, lẽ nào ông ấy từng là Võ Thánh ư?

Quan Trùng Sơn nói: “Canh Tổ đang ngâm thuốc, không thể di chuyển được nên khi điều trị, cậu phải để ý”, Quan Trùng Sơn dặn dò với giọng khá khách sáo.

Ngô Bình: “Ông cứ yên tâm, tôi là bác sĩ chuyên nghiệp”.

Hai người đi hết một con đường rồi tiến vào sâu bên trong, nơi này không rộng lắm, ở đây có một hồ nước tự nhiên chứa đầy nước thuốc màu trắng ở bên trong.

Có một ông lão đang ngồi xếp bằng trong hồ, mặt lão đầy nếp nhăn, da dẻ từ phần đầu trở xuống lở loét, mắt nhắm như đang ngủ say.

Quan Trùng Sơn cung kính đi tới cạnh ông lão rồi nhỏ giọng nói: “Canh Tổ, Ngô Bình đến rồi ạ”.

Ông lão mở mắt rồi nói: “Tôi đã ngâm mình ở đây hơn 700 trăm năm rồi, có không dưới 50 thần y từng tới, nhưng chưa một ai chữa khỏi bệnh cho tôi cả”.

Quan Trùng Sơn nói: “Canh Tổ, nghe Đường Thiên Tuyệt nói, y thuật của thần y Ngô rất giỏi, biết đâu lại có cách chữa trị cho người”.

Canh Tổ ừm một tiếng rồi nói: “Để cậu ấy thử đi”, sau đó, ông lão không nói gì với Ngô Bình cả.

Quan Trùng Sơn quay lại nhìn Ngô Bình rồi nói: “Thần y Ngô, mời!”

Ngô Bình coi như không thấy vẻ ngạo mạn của Canh Tổ, lão từng là Thiếu tôn của Đường Môn nên có địa vị cùng thực lực hơn người, vì thế có kiêu căng một chút cũng là bình thường.

Anh nói: “Canh Tổ, phiền người rời khỏi hồ thuốc một lát”.

Canh Tổ cau mày nói: “Giờ tôi không thể rời khỏi hồ thuốc này được”.

Ngô Bình đành phải quan sát tình trạng của ông ấy qua nước thuốc, trong người Canh Tổ có các con trùng màu trắng rất mảnh, chúng sống trong da của ông ấy, sau đó đẻ trứng trong nội tạng.

Nhìn thấy con trùng này, Ngô Bình cau mày nói: “Ký sinh trùng!”

Canh Tổ mở mắt ra nói: “Nhóc, cậu cũng tinh mắt đấy, phát hiện ra được loại dị trùng này”.

Ngô Bình hỏi: “Sao ngày xưa, Canh Tổ lại nhiễm phải loại ký sinh trùng này?”

Canh Tổ không còn thái độ khinh thường như trước nữa, mà nói: “Ngày xưa, tôi có thù với một người thuộc Cổ Đạo. Tôi đã giết cả nhà người đó, ông ta không phải đối thủ của tôi, vì thế đã đi khắp nơi để tìm cổ trùng, sau đó nuôi dưỡng thành ký sinh trùng trong truyền thuyết. Về sau, tôi đã đấu kiếm với một kiếm tiên, dù thắng, nhưng đã bị thương nặng. Trên đường về Đường Môn, tôi đã bị người đó ngấm ngầm thả trùng vào người. Tôi vốn đang bị thương nặng, mà con ký sinh trùng ấy lại rất mạnh. Từ đó trở đi, tôi luôn phải ngâm người trong nước thuốc, như vậy mới có thể ngăn loại trùng kia sinh sôi nảy nở”.

Ngô Bình gật đầu nói: “Ngâm thuốc đúng là cách hữu dụng nhất khi đó”.

Đường Thái Canh: “Nhóc, cậu chữa được bệnh này không?”

Ngô Bình: “Ký sinh trùng mạnh là bởi nó đã phát triển cùng với thần kinh và máu thịt của ông, ông chỉ là vật chủ cung cấp nguồn dinh dưỡng cho chúng thôi. Loại bỏ chúng chẳng khác nào phải giết ông”.

Đường Thái Canh thở dài: “Đúng vậy, cho nên bao năm qua, tôi có làm gì được chúng đâu”.

Quan Trùng Sơn trầm giọng nói: “Ngô Bình, nói vậy là đến cậu cũng bó tay ư?”

Ngô Bình đáp: “Tôi nói mình bó tay khi nào?”

Quan Trùng Sơn và Canh Tổ cùng sáng mắt lên rồi nhìn anh.

Ngô Bình chậm rãi lấy một con dao găm ra rồi nói: “Canh Tổ, phiền ông giớ tay phải lên”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.