Thần Y Trở Lại

Chương 1312




Chương 1312

Nhưng Ngô Bình không nhân cơ hội này để tiếp tục tấn công ông ta mà thu quyền lại, mặt không cảm xúc nhìn Đệ Nhất Võ Thần.

Khoảng nửa phút sau, Đệ Nhất Võ thần mới hồi phục lại ý thức. ông ta thở dài nói: “Tôi thua rồi!”

Ban nãy nếu như Ngô Bình tiếp tục thừa thế tấn công thì hiện giờ ông ta đã chết rồi.

Ngô bình: “Tôi còn chưa dùng toàn bộ sức mạnh. Nếu không thì ông đã bại từ lâu rồi”.

Lời này không phải khoác lác. Hai tay anh có sức mạnh nâng được hàng vạn cân, một khi sử dụng hết sức mạnh thì Đệ Nhất Võ Thần chỉ một chiêu là gục.

Đệ Nhất Võ Thần sững người vài giây, sau đó ông ta đột nhiên quỳ xuống đất, nói: “Đệ Nhất Đức Nhân tham kiến chủ nhân!”

Ngô Bình ừm một tiếng rồi nói: “Đứng dậy đi”.

Đệ Nhất Đức Nhân đứng dậy, tay buông thõng đứng sang bên cạnh.

Trác Khang lúc này mặt xám ngoét, ông ta vội vã đi tới trước mặt Từ Quý Phi rồi quỳ xuống, nước mắt tuôn như mưa, nhỏ tiếng nói gì đó.

Chuyện của hai sư đồ họ Ngô Bình cũng không tiện tham gia nên anh gọi Đệ Nhất Đức Nhân ra một chỗ, hỏi: “Nghe nói ông đã biến mất mấy chục năm. những năm nay ông đi đâu vậy?”

Đệ Nhất Đức Nhân: “Thưa chủ nhân, gia tộc Đệ Nhất phát hiện ra một hang động cổ, ba người chúng tôi đều ở trong đó tu luyện”.

Ngô Bình không có hứng thú với chuyện của dòng họ này, anh nói: “Chuyện của Trác Khang gia tộc Đệ Nhất các ông đừng tham gia nữa. Mặc dù ông coi tôi là chủ nhân nhưng tôi sẽ không hạn chế tự do của ông, nếu như không có chuyện gì cần tôi cũng sẽ không đi tìm ông”.

Đệ Nhất Đức Nhân mừng rỡ đáp: “Cảm ơn chủ nhân”.

Trên mặt Đệ Nhất Anh Kì là sự sững sở không thể tưởng tượng nổi. Anh ta gọi với theo: “Ông Bảy, tại sao ông lại quỳ trước mặt hắn? Mau đánh chết hắn đi chứ!”

Đệ Nhất Đức Nhân mặt đanh lại, khẽ phất tay một cái, Đệ Nhất Anh Kì Bay lên không trung, thổ huyết,.sau đó anh ta rơi xuống đất ngất xỉu.

“Chủ nhân, xin hãy tha thứ cho sự ngu muội của nó”, Đệ Nhất Đức Nhân nói nhỏ.

Ngô Bình: “Tôi không tính toán với anh ta, sau này nếu ông gặp phải phiền phức gì có thể tới tìm tôi. Được rồi, giờ các người có thể đi”.

Đệ Nhất Đức Nhân vái Ngô bình một cái, sau đó đưa người của gia tộc Đệ Nhất nhanh chóng rời khỏi đó.

Lúc này trên Tử Kim Đài rộng lớn chỉ còn lại Từ Quý Phi, Ngô Bình và Trác Khang.

Trác Khang vẫn quỳ trên mặt đất. trên gương mặt Từ Quý Phi không thể nhận ra đang buồn hay đang vui. Sau đó, ông ấy vỗ mạnh một cái lên đỉ.nh đầu Trác Khang. Trác Khang rùng mình một cái sau đó bắt đầu run rẩy.

Ngô Bình biết Từ Quý Phi đã phế tu vi của Trác Khang. Bây giờ Trác Khang đã trở thành một người bình thường không có tu vi.

Trác Khang lão đảo đứng dậy hành lễ Với Ngô Bình, sau đó chân nam đá chân chiêu đi xuống núi.

Ngô Bình: “Trác Khang đồng ý cho anh Ba phế tu vi sao?”

Từ Quý Phi đáp: “Không còn lựa chọn nào khác, trong vòng ba ngày Trác Khang sẽ đem toàn bộ tài sản đứng tên mình giao cho chú. Anh sẽ cho Trác Khang một khoản tiền dưỡng già để sống nốt phần đời còn lại trong giàu sang đủ đầy”.

Ngô Bình thở dài nói: “Một ngày làm thầy cả đời làm thầy, đáng ra Trác Khang không nên chọn đi con đường này”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.