Thần Y Trở Lại

Chương 1303




Chương 1303

Đường Tử Di hét lên một tiếng, ôm chặt Ngô Bình nói: “Nó động đậy rồi!”

Ngô Bình vỗ bàn tay nhỏ bé của cô ấy, nói: “Đừng sợ, chỉ là một cái đầu người thôi”.

Sau nửa phút, đôi con ngươi màu tím trên đầu người nhìn chằm chằm Ngô Bình, lạnh lùng nói: “Tiểu tiên nhỏ nhoi, còn không mau cúi đầu trước vị thần này?”. Cái đầu nói tiên văn, Đường Tử Di không hiểu, nhưng Ngô Bình lại hiểu.

Ngô Bình không hề kinh ngạc khi nghe ông ta nói, anh cười lạnh: “Bái ông sao? Có biết ai đã đánh thức ông không?”

Lông mày nó nhướng lên, ông ta hỏi: “Là cậu à?”

Ngô Bình nói: “Tất nhiên là tôi. Chính tôi là người đã giải thoát ông ra khỏi hòn đá, và chính tôi là người đã đánh thức ông”, những gì anh nói cũng là tiên văn.

Đầu người nói: “Đa tạ. Cậu có ơn với ta, không phải cúi đầu”.

Nhìn thấy ông ta chỉ còn lại một cái đầu, Ngô Bình nói: “Ông nói ông là thần sao?”

Đầu nói: “Ta là đại thần Côn Ngô, một trong bốn vị thần hộ mệnh của tiên quốc!”

Ngô Bình: “Ông là thần hộ mệnh của tiên quốc? Thực lực của ông có thể sánh với thiên tiên không?”

Đại thần Côn Ngô nói: “Ta là một đại thần được hình thành bởi sức mạnh ngưng tụ của toàn bộ tiên quốc, làm sao có thể so sánh ta với thiên tiên cỏn con? Hồi đó, ta chỉ dùng một suy nghĩ, vô số yêu quái đã bị quét sạch!”

Ngô Bình nói: “Đại thần Côn Ngô, bây giờ ông còn lại bao nhiêu sức mạnh?”

Sắc mặt Côn Ngô có chút méo mó, ông ta nói: “Còn chưa tới một phần trăm. Muốn lấy lại sức mạnh, trước tiên phải khôi phục thân thể”.

Ngô Bình: “Làm sao để khôi phục?”

Côn Ngô nói: “Hồi đó, thi thể của ta bị quân phản loạn chia làm bốn, chôn ở bốn nơi và phong ấn. Chỉ cần cậu tìm được phần còn lại của cơ thể ta, ta có thể khôi phục lại thân thể thần thánh của mình”.

Ngô Bình nhún vai: “Thời đại của tiên quốc đã trôi qua không biết bao nhiêu năm. Tôi sợ rằng tôi không thể giúp được gì cho ông”.

Côn Ngô nói: “Cậu là ân nhân của ta, ta sẽ không bạc đãi cậu”.

Sau khi nói xong, ông ta đột nhiên thổi về phía Ngô Bình, một tia sáng thần thánh rơi xuống trên người anh. Một giây tiếp theo, một hoa văn màu tím mờ nhạt xuất hiện trên cánh tay của anh.

Ngô Bình cảm thấy cánh tay tràn đầy sức lực, kinh ngạc hỏi: “Ông đã làm gì vậy?”

Đường Tử Di chỉ cảm thấy bên tai có gió rít gào, thân hình cũng lên xuống theo Ngô Bình. Chẳng mấy chốc, bọn họ đã leo qua một ngọn núi, đi vào một con đường mòn trên núi.

Ngô Bình men theo con đường mòn và chạy như điên, anh nhanh chóng tìm thấy chỗ đậu xe của mình.

Khi lên xe, anh nhấn ga, ô tô rít lên rồi phóng nhanh khỏi nơi đó.

Sau nửa phút, một vài bóng người xuất hiện ở vị trí anh vừa biến mất, bóng dáng những kẻ đó nhoáng lên và đuổi theo hướng chiếc xe rời đi.

Ngô Bình lái xe đến mức nhanh nhất, lái xe được một lúc thì anh bật chức năng lái tự động của xe, sau đó ôm Đường Tử Di nhảy ra khỏi xe.

Sau đó anh chạy theo hướng khác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.