Thần Y Trở Lại

Chương 1293




Chương 1293

Ngô Bình nói: “Cũng gần như vậy. Người thường sợ kết quả, còn Bồ tát thì sợ nguyên nhân. Mặc dù tu vi hiện tại của anh chưa đến cảnh giới Bồ tát, nhưng cũng không thấp. Tốt nhất là nên ít dính dáng đến nhân quả”.

Đến chân núi, Ngô Bình tìm được người dẫn đường của chợ trong, nói: “Tôi muốn đi chợ trong”.

Người đó cầm lấy vé của anh, liếc mắt một cái: “Đi theo tôi”.

Vì vậy cả hai lên xe với người đàn ông. Xe chạy nửa giờ trên con đường không bằng phẳng trước khi vào một thung lũng.

Đến lối vào thung lũng, người đàn ông dừng xe và nói: “Chợ trong ở trong thung lũng. Tôi nhắc hai người, không có ai giữ gìn trật tự trong chợ trong. Nếu có ai đó cướp đồ, hoặc thậm chí gi3t ch3t các người, chúng tôi không chịu trách nhiệm. Khuyên hai người, lựa chọn rời đi lúc này vẫn chưa muộn”.

Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Đã hiểu”. Sau đó, anh kéo Đường Tử Di xuống xe, đi về phía chợ trong.

Thung lũng này dài hơn một nghìn mét, nơi rộng nhất rộng hơn ba nghìn mét, nơi hẹp nhất chỉ có mười mấy mét. Trong thung lũng không có thảm thực vật, trên đất chỉ có lớp đá sỏi.

Khi đứng trong thung lũng, Đường Tử Di thấy hơi sợ, cô ấy nắm chặt tay Ngô Bình. Ngô Bình nhìn cô ấy, nói giọng vỗ về: “Đừng sợ, cho dù là địa tiên đến đánh thì anh cũng sẽ khiến hắn phải hối hận”.

Đường Tử Di khẽ gật đầu, hai người chầm chậm đi vào thung lũng.

Nơi vào thung lũng có vài người đang đứng đó, sắc mặt ai cũng hằm hằm.

Ngô Bình vừa tới họ đã đi lên chặn lại, một người nói: “Muốn vào chợ trong phải nộp phí!”

Ngô Bình không hề bất ngờ, anh hỏi: “Bao nhiêu?”

“Hai đồng tiền bùa!”, người đó lạnh lùng nói.

Ngô Bình: “Tôi nộp tiền thì các người có bảo đảm sự an toàn của tôi không?”

Người đó nhìn đám xung quanh, không khỏi bật cười: “Chúng tôi chỉ thu tiền, không quan tâm đến những việc khác!”

Sắc mặt Ngô Bình lạnh đi: “Không thể bảo đảm sự an toàn của tôi thì các người có tư cách gì thu tiền?”

Sắc mặt người đó cũng đanh lại: “Tên nhóc kia, cậu dám không nộp phí à?”

Ngay lúc này, có ba người đi vào thung lũng, một chủ hai tớ, họ đều không đeo mặt nạ. Thấy họ thì những người thu phí vội tránh ra, còn cười nịnh bợ.

Người cầm đầu là một thanh niên khoảng ba mươi tuổi, mặc bộ quần áo thể thao màu đỏ và đi giày thường màu trắng. Khi đi ngang qua, anh ta liếc nhìn Đường Tử Di với ánh mắt thích thú.

Anh ta dừng lại, nói với Đường Tử Di: “Cô ơi, đi theo tôi đi, tôi có thể đảm bảo an toàn cho cô”.

Đường Tử Di lập tức lui về phía sau Ngô Bình, ở nơi nguy hiểm này, cô ấy chỉ có thể dựa vào Ngô Bình.

Hành động của Đường Tử Di khiến người đàn ông khẽ nhíu mày, anh ta khịt mũi, xoay người tiếp tục đi vào trong. Phía sau anh ta là hai người trung niên, một người ở cảnh giới thần và một người tiên thiên.

Cả ba đi qua, người cản đường nói: “Cậu nhóc, đừng nói nhảm nữa, mau trả tiền đi!”

Ngô Bình: “Tại sao người vừa rồi không phải trả tiền?”

Người đàn ông bật cười: “Cậu không nhìn thấy sao? Họ còn không đeo mặt nạ, bởi vì đó là người thừa kế của gia tộc Âu Dương, Âu Dương Trích Tinh!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.