Thần Y Trở Lại

Chương 1161




Chương 1161

Lạc Trường Sinh: “Tôi có một ông bạn già, tôi mới nhận được tin của ông ấy. Diờ ông ấy đã có thế lực nhất định ở Địa Tiên GiớI rồi. Nhưng cách đây không lâu có xung đột với người khác và bị thương nặng, vì thế cả gia tộc quyết định mặc kệ ông ấy”.

“Là bạn cũ nên tôi mong có thể giúp gì cho ông ấy”.

Ngô Bình: “Tu vi của ông ấy đến cảnh giới nào rồi?”

Lạc Trường Sinh: “Hơn tôi đấy, ông ấy ở cảnh giới Địa Tiên tầng thứ ba rồi”.

Ngô Bình: “Ở cảnh giới ấy rồi mà vẫn phải bán mạng cho người ta ư?”

Lạc Trường Sinh: “Tôi nghe ông ấy kể Địa Tiên Giới đã bị các thế lực lớn thôn tính hết rồi, nếu muốn sinh tồn thì phải dựa vào một thế lực nào đó, không thì khó mà lấy được tài nguyên”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Bạn của ông có đáng tin không?”

Lạc Trường Sinh: “Ông ấy là người trung tín, quen biết tôi đã lâu nên rất đáng tin!”

Ngô Bình gật đầu: “Thế ông dẫn ông ấy đến đây đi, nhưng tôi tạm thời không thể gặp trực tiếp được, ông cũng đừng nhắc đến tên tôi”.

Lạc Trường Sinh mừng rỡ: “Cảm ơn chủ nhân! Nếu chủ nhân có thể chữa khỏi cho ông ấy, ông ấy tình nguyện đi theo người”.

Ngô Bình tò mò: “Ông ấy không ở lại Địa Tiên Giới nữa à?”

Lạc Trường Sinh: “Ông ấy bảo thà ra ngoài xông pha còn hơn làm nô bộc cho người ta ở đó”.

Ngô Bình: “Chuyện đó tính sau đi, chưa chắc tôi đã chữa được cho ông ấy nên cứ gặp đã rồi tính”.

Lạc Trường Sinh: “Chủ nhân, ngày mai tôi sẽ hẹn ông ấy, người thấy gặp ở đâu thì thích hợp?”

Ngô Bình: “Ông thuê phòng khách sạn ở Vân Kinh đi, tối mai chúng ta gặp nhau ở đó”.

Lạc Trường Sinh: “Vâng, để tôi đi báo cho ông ấy luôn”.

Ông ấy đi sang một bên gọi điện thoại, vài phút sau đã tươi cười quay lại rồi nói: “Chủ nhân, tôi đã hẹn bạn xong rồi. 10 giờ tối mau ở khách sạn Vân Kinh”.

Ngô Bình: “Cứ vậy đi”.

Anh vừa nói vừa quan sát Lạc Trường Sinh. Sau khi tu luyện Kim Dương Công, tu vi của ông ta đã tăng vọt, hiện giờ đã khôi phục cảnh giới Trúc Cơ rồi, còn cách Tiên Nhân không bao xa nữa.

Anh nói: “Tôi sẽ luyện chế một viên Trúc Cơ Đan cho ông, để ông được Trúc Cơ viên mãn”.

Lạc Trường Sinh chấn động nói: “Trúc Cơ viên mãn?”

Ngô Bình: “Cảnh giới này rất quan trọng, nó là nền móng cho mai sau. Dù ông từng ở cảnh giới Địa Tiên, nhưng chưa nắm được điều then chốt của nó”.

Lạc Trường Sinh vội nói: “Cảm ơn chủ nhân”.

Ngô Bình xua tay: “Đi uống với tôi đi”.

Ngô Bình mở rượu ra, nhóm Diệp Huyền ngửi thấy mùi thơm nên mò đến ngay.

Lạc Trường Sinh nhìn ba người đó, thấy toàn nhân tài tu hành thì không khỏi ngưỡng mộ nói: “Chủ nhân, sau này thể nào bọn họ cũng là cao thủ tuyệt thế, mắt nhìn của chủ nhân thật tinh tường”.

Lạc Trường Sinh đã sống mấy trăm năm, nhưng chưa từng thấy thiên tài nào như ba người này, thế mà Ngô Bình hốt được cả ba luôn.

Ngô Bình cười nói: “Thiên tài đầy dãy, nhưng ta có nhìn ra hay không thôi. Ông nhìn Diệp Huyền đi, kinh mạch của anh ta có một ưu thế, nhưng sư huynh tôi lại tưởng đó là trở ngại trong tu hành, đó là vì anh ấy không hiểu. Còn Tạ Phi, anh ta là kỳ tài ngoại công, cực hiếm có trên đời, nhưng từ nhỏ đã bị thương, làm tài năng bị vùi lấp”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.