Thần Y Trở Lại

Chương 1150




Chương 1150

Tất cả mọi người đều nghệt mặt ra, sếp Hoa nhìn đoàn xe đã đi xa rồi chợt nhận ra điều gì đó, sau đó mặt nhăn lại.

Sếp Mã lẩm bẩm: “Không thể nào! Đó là quân đội của tướng quân Wajih, tại sao họ lại phụ vụ gã họ Ngô kia?”

Sếp Hoa vừa tức vừa bạc, ông ta lườm sếp Mã rồi nói: “Mã Dung! Nếu không phải ông đâm bị thóc, chọc bị gạo trên máy bay thì chúng tôi nào có đưa ra quyết định như vậy? Ông đúng thật là…”

Sếp Hoa tức đến mức nói không nên lời, sau đó vội lấy điện thoại ra gọi cho Chu Thanh Nghiên.

Ngô Bình ngồi chết xe rồi tắt nguồn máy của Chu Thanh Nghiên luôn, sau đó nói: “Thanh Nghiên, kệ họ đi”.

Chu Thanh Nghiên thở dài: “Đám người này thật là, chúng ta có lòng tốt tới đón, còn định giới thiệu họ với tướng quân Wajih, mà họ lại đuổi mình ra khỏi đoàn”.

Ngô Bình cười lạnh: “Một lũ ngớ ngẩn thôi mà, không cần bận tâm. Chẳng dễ gì mình mới tới được đây, mai phải đi xem voi với khỉ châu Phi mới được”.

Chu Thanh Nghiên sáng mắt lên: “Thật không ạ? Hay quá! Em muốn đi du lịch châu Phi lâu rồi, cuối cùng cũng có cơ hội”.

Buổi chiều, Ngô Bình điều trị cho tướng quân wajih trước. Trong khi điều trị, Wajih vẫn nói không ngưng nghỉ, đến nỗi phiên dịch Đường Kiến khô hết cả miệng, phải liên tục uống nước.

“Cậu Ngô, nước tôi nghèo lắm, người ra toàn bảo tôi là quân phiệt, nhưng cũng là tôi lo nghĩ cho nước nhà thôi mà. Song nước chúng tôi không có nền công nghiệp riêng, thực lực quân sự lại yếu thì giàu làm sao được? Nên bây giờ, chúng tôi chỉ biết bán tài nguyên thôi”.

Ngô Bình không ngờ Wajih có thể nói ra những lời ấy: “Xem ra tướng quân rất yêu đất nước của mình”.

Wajih: “Cậu Ngô, các cậu có thể đầu tư nhà máy ở nước tôi không? Cậu yên tâm, tôi sẽ miễn thuế năm năm đầu, hơn nữa còn giúp đỡ hết sức”.

Chu Thanh Nghiên sáng mắt lên nói: “Giá quặng bô xít ở nước ta là 400 một tấn, nhôm ô xít luyện chế từ nó ra có giá trị từ 2400 đến 2700 một tấn, vậy là gấp sáu lần giá trị của quặng bô xít. Nếu chúng tôi có thể xây dựng một nhà máy nhôm ô xít ở đây thì chẳng những có thể tiết kiệm được chi phí vận chuyển, mà còn tăng thêm giá trị của thành phẩm”.

Ngô Bình lại nghĩ khác, anh nói: “Thanh Nghiên, em phải nhớ đây là cộng hoà Ghi-nê, chứ không phải nước mình, nơi có nền móng công nghiệp vững chắc và chuỗi sản xuất liền mạch. Ở đây chưa có nền móng công nghiệp, em muốn mua cái đinh cũng phải nhập khẩu đấy”.

Chu Thanh Nghiên cười nói: “Không sao, mình có thể chuyển vật tư xây dựng từ nước mình tới. Hơn nữa, Viêm Long có chính sách hỗ trợ mà, chỉ cần dự án của mình xin được phép, các bộ ngành liên quan sẽ hỗ trợ hết mình”.

Cô ấy nói tiếp: “Mỗi năm, mình sản xuất được 50 triệu tấn quặng bô xít, nếu có thể tinh luyện thành nhôm ô xít thì sản lượng một năm sẽ là khoảng 25 triệu tấn. Tính theo giá trị hiện tại thì cũng phải 60 tỷ đấy”.

Ngô Bình thấy phiền hà nên không muốn nhúng tay, nhưng Chu Thanh Nghiên lại có vẻ rất hào hứng, còn Wajih thật sự muốn phát triển ngành công nghiệp trong nước, vì thế anh ngẫm nghĩ rồi nói: “Thôi được rồi, chuyện này để bàn sau”.

Wajih vui mừng nói: “Cậu Ngô, cảm ơn cậu. Cộng hoà Ghi-nê chúng tôi được coi là vùng đất giàu tài nguyên phong phú, ngoài quặng bô xít ra, vùng duyên hải của chúng tôi còn có dầu mỏ chờ khai thác. Trong đất liền thì có kim cương, vàng, quặng sắt. Nhưng nếu muốn khai thá chúng thì chúng tôi phải giàu mạnh lên trước đã”.

Ngô Bình biết tài nguyên của Ghi-nê hầu như đều bị các nước lớn thao túng hết rồi, Wajih cũng không thể làm gì được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.