Thần Y Thánh Thủ

Chương 507: Công hiệu thần kỳ




Nghe thấy tiếng kêu ngạc nhiên của Chu Thanh trong điện thoại, Trương Dương mỉm cười lắc đầu, rồi ngắt điện thoại.

Chu Thanh tỏ ra rất phấn khởi, bởi vì Trương Dương vừa nói cho anh ta biết một tin tốt, chính xác mà nói là tin tốt đối với vợ của anh ta.

Trương Dương vừa nói với anh ta, tên của món quà nhỏ có hương thơm hôm qua tặng là Trú Nhan đan, nó có thể làm cho phụ nữ trước 40 tuổi duy trì được rung nhan trước mắt, làm cho phụ nữ khi 40 tuổi nhìn như thanh niên tuổi 20.

Chu Thanh không phải là phụ nữ, nhưng anh ta hiểu rất rõ sức hấp dẫn của cái này đối với phụ nữ.

Một lúc sau, Chu Thanh liền chạy vào trong phòng, Lưu Xướng đang cùng với bạn thân của mình trong khuê phòng tháo đồ trang sức, cô vẫn tỏ ra mệt mỏi.

Hôm qua cô cũng bị trúng độc, may hôm qua cô cũng tương đối căng thẳng nên ăn rất ít, trúng độc cũng rất nhẹ.

Sau khi uống thuốc giải độc của Trương Dương, cô đã không còn gặp trở ngại lớn nữa.

- Lưu Xướng!

Chu Thanh đẩy cửa rất mạnh, phấn khích gọi to.

- Anh làm sao thế?

Lưu Xướng hơi giật mình, vội vàng quay đầu lại, hôn lễ của bọn họ vừa kết thúc, vẫn còn rất nhiều quan khách chưa ra về, bây giờ người nhà của Chu Thanh đang tiếp đón những vị khách đó.

- Nhanh, nhanh, quà hôm qua Trương Dương tặng đâu, mang ra đây.

Chu Thanh thở dốc, nói, món quà đó hôm qua anh ta cảm thấy rất không bình thường, mùi thơm đó làm anh ta cũng say mê, nhưng không ngờ nó lại có tác dụng như vậy.

Đối với lời nói của Trương Dương, Chu Thanh không hề có sự nghi ngờ.

Viên thuốc hôm qua thực sự rất không bình thường, hơn nữa hôm qua Trương Dương đã chứng minh mình, đã chứng tỏ y thuật của hắn.

Thuốc giải độc của hắn hôm qua vẫn chưa dùng hết, bốn người sau cùng bọn họ còn thừa ba viên, viên thuốc thừa của Tiêu Hà đã đưa cho bệnh viện rồi. Bệnh viện rất có hứng thú với loại thuốc này, muốn nghiên cứu phân tích một chút.

Một viên thuốc, không ngờ có thể ngăn chặn được độc tính nặng như thế, tốt hơn so với hầu hết các loại thuốc ở bệnh viện của họ, đối với bọn họ thật sự là kỳ tích, việc không thể.

Phải biết rằng những người trúng độc hôm qua đều đã phát độc, trúng độc khẩn cấp không giống với thuốc độc mãn tính, bệnh viện muốn giải độc chỉ có cách rửa ruột kết hợp với dùng thuốc nặng, chỉ một viên thuốc nhỏ như vậy mà có thể làm tốt hơn bọn họ, lẽ nào bọn họ lại vui mừng.

Còn lại hai viên kia, đã được Chu Thanh thu lại, Chu Thanh là một người thông minh, anh ta biết những viên thuốc này rất không đơn giản, giữ lại có thể sau này có để dùng.

Chu Thanh kế thừa sự nhạy bén của cha mình, thực sự là một người thanh niên rất khá.

- Quà gì, anh nói cái gì vậy?

Lưu Xướng ngạc nhiên hỏi, bây giờ cô lại tỏ ra rất lơ mơ, hôm nay là ngày quan trọng nhất trong đời cô, bây giờ vừa mới thư giãn một chút, căn bản không muốn nghĩ đến chuyện gì khác.

- Chính là món quà hôm qua Trương Dương đã tặng, viên thuốc nhỏ có mùi thơm.

Chu Thanh vội vàng khoa chân múa tay, hôm qua Trương Dương tặng một chiếc hộp rất nhỏ.

- Anh nói món quà không biết tên kia, em nhớ đã mang về rồi, ở trong phòng này, anh chờ nhé, em tìm đã.

Lưu Xướng trợn mắt nhìn, rất nhanh hiểu ra Chu Thanh đang nói gì.

Đây cũng không phải là Chu Thanh miêu tả giỏi, mà là anh ta nói đặc điểm có hương thơm kia khiến cho cô đã nhớ ra, hương thơm đó hôm qua cô nhớ rất rõ, vốn muốn trở về sẽ lại ngửi một chút. Nhưng cuối cùng xảy ra việc trúng độc tập thể, cũng đã quên mất.

- Nhanh, lấy ra đây!

Chu Thanh lại gọi một tiếng, đồng thời cũng trực tiếp đi tìm kiếm chiếc hộp đó.

Thấy Chu Thanh gấp gáp như vậy, Lưu Xướng cũng không tháo trang sức nữa, cùng anh ta tìm kiếm.

Phòng của bọn họ rất to, nhưng đồ đạc không nhiều, một lúc sau Chu Thanh đã tìm được chiếc hộp đó, hai người bạn thân của Lưu Xướng cũng hiếu kỳ chạy lại nhìn.

- Tìm thấy rồi, chính là cái này!

Chu Thanh hưng phấn cầm chiếc hộp, cẩn thận mở ra, hương thơm hôm qua lại truyền ra, Chu Thanh không chịu được mũi không ngừng hít vào thật sâu.

Lưu Xướng cũng hít hai hơi, vẻ ngây ngất.

Hai người bạn thân của cô kia ngửi thấy hương thơm đặc trưng này cũng tỏ ra ngạc nhiên, hương thơm này rất không tầm thường, tuy nhiên nhìn lại rất bình thường.

Một viên thuốc nhỏ xám xịt, căn bản chẳng nhìn ra có gì khác biệt.

- Đùng rồi, rốt cuộc đây là gì, hôm qua anh ta lại tỏ ra thần bí như vậy.

Cầm chiếc hộp Lưu Xướng nghi ngờ nhìn, cô vừa nghĩ ra hôm qua Trương Dương không nói với cô món quà này là gì, hôm qua còn lôi cuốn sự tò mò của cô, chỉ là việc sau đó xảy ra đã làm cô quên mất rồi.

- Đây chính là một vật tốt, bảo bối đấy!

Chu Thanh nhìn viên thuốc ở trong hộp, ánh mắt sáng lên, khi nói chuyện còn nhìn Lưu Xướng.

Trong mắt của anh ta cũng tỏ ra hâm mộ, anh ta cũng muốn bảo vệ sự thanh xuân của mình, luôn có sức sống của tuổi thanh xuân. Tuy nhiên đàn ông phải tốt hơn phụ nữa một chút, nhưng điều đó không đặc biệt quan trọng, có thể làm cho vợ mình luôn duy trì được dáng vẻ hiện tại, thì anh ta đã thấy thỏa mãn rồi.

Luôn có một người vợ trẻ đẹp, nghĩ lại anh ta thấy rất vui.

- Rốt cuộc là bảo bối gì? Có phải anh đã biết rồi không, vậy thì nói nhanh đi, em sốt ruột quá rồi! Nguồn truyện: Truyện FULL

Lưu Xướng vội vàng nói, mắt vẫn nhìn Chu Thanh vẻ hồ nghi, điệu bộ của Chu Thanh hôm nay có chút khác thường, khiến cô rất lơ mơ.

Cầm chiếc hộp từ tay Lưu Xướng, Chu Thanh chỉ viên thuốc bên trong, hắng giọng một cái, từ từ nói:

- Em nghe đây, nghe cho rõ nhé, nhất định đừng có ngất đi đấy...

Đáng tiếc lời của anh ta chưa nói xong, thì Lưu Xướng đã cắt lời:

- Nói nhanh đi, đừng úp mở nữa!

Chu Thanh nhìn vợ vừa cắt lời mình, ra hiệu im lặng và nói tiếp:

- Cái này gọi là Trú Nhan đan, Trương Dương nói với anh, công hiệu lớn nhất của nó là có thể duy trì tuổi thanh xuân, như là có thể duy trì được tuổi hai mươi, trước bốn mươi tuổi thì sẽ không có sự thay đổi nào lớn, sau bốn mươi tuổi cũng sẽ rất trẻ.

Chu Thanh nói, Lưu Xướng há hốc miệng, không ngậm lại được nữa.

- Anh nói, đây là Trú Nhan đan, có thể duy trì tuổi thanh xuân?

Trải qua chừng hai phút, Lưu Xướng mới hỏi nhỏ, khi hỏi giọng nói còn hơi run.

Cái này thực sự có sức hút trí mạng đối với phụ nữ, bất kỳ một người phụ nữ nào cũng không thể kháng cự, Lưu Xướng cũng không ngoại lệ. Chỉ nghe đến công hiệu, trong lòng cô đã giống như con nai con lạc đường, không kìm chế được bản thân.

- Đúng, chính Trương Dương đã nói như vậy, người khác thì không nói, nhưng lời của Trương Dương thì anh tin, em đừng quên y thuật của anh ta.

Chu Thanh gật đầu, vẫn sợ Lưu Xướng không tin, lại bổ sung một câu.

Câu nói này của anh ta thực ra cũng không có tác dụng, đừng nói hôm qua Trương Dương đã thể hiện y thuật bất phàm của mình, dù không có thì cô cũng biết thứ này là không thể bỏ qua, cũng muốn thử một chút.

Sự quan tâm của phụ nữ đối với dung nhan của mình có thể nói là vượt quá tưởng tượng.

Ví dụ điển hình nhất: Hàn Quốc vì sao lại có nhiều bệnh viện thẩm mỹ như vậy, làm ăn cũng rất tốt, những người làm thẩm mỹ đều bị phê bình, nhưng vẫn còn có người say mê không biết chán.

- Đưa cho em!

Lưu Xướng đột nhiên đưa tay ra, lấy viên Trú Nhan đan từ tay của Chu Thanh, khi cầm được tay của cô vẫn còn hơi run.

Viên thuốc nhỏ này cô đã sớm có cảm giác không tầm thường, chỉ là không ngờ nó lại có công hiệu thần kỳ như vậy.

Viên thuốc này đừng nói là duy trì được hai mươi năm, dù chỉ mười năm cô cũng vui lòng, món quà này đối với cô chắc chắn trong mơ cũng không thấy, nói là bảo bối thì cũng không hề quá đáng.

Thực sự có thứ tốt hiệu quả như vậy, dù có phải bỏ ra bao nhiêu tiền để mua cô cũng đồng ý.

- Uống cái này, có chỉ định gì không?

Cầm Trú Nhan đan một lúc, Lưu Xướng mới hỏi, cô đã chuẩn bị uống viên thuốc này.

Biết được công hiệu thần kỳ của Trú Nhan đan, cô có thể kìm chế được mới lạ.

- Không có, không có gì cả, bất kỳ lúc nào cũng có thể dùng.

Chu Thanh cười ha hả lắc đầu, điểm này Trương Dương cũng đã nói với anh ta, còn bảo Lưu Xướng dùng sớm một chút, nếu không để lâu sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả của thuốc.

Nghe xong Chu Thanh truyền đạt lại lời nói của Trương Dương, Lưu Xướng không nói gì nữa, lấy viên thuốc ra nhét vào miệng, đến nước cũng không cần uống mà nhuốt thẳng vào trong bụng.

Mở ra, để lâu sẽ ảnh hưởng đến công hiệu của thuốc, vậy thì tuyệt đối không thể cất đi được nữa, một chút công hiệu của thuốc cũng không thể lãng phí.

- Lưu Xướng, đừng bị lừa nữa, làm sao lại có thứ công hiệu như vậy được.

Một người bạn của cô bên cạnh nói, nét mặt của cô ta còn tỏ ra không tin.

Không chỉ cô ta không tin mà còn một người bạn khác cũng không tin.

- Thà rằng tin là có, còn hơn tin là không, bạn không biết đâu, Trương Dương này thực sự rất thần kỳ, anh ta rất lợi hại!

Lưu Xướng gật gật đầu, cô lại nhớ đến biểu hiện của Trương Dương ngày hôm qua.

- Không phải thà rằng tin là có, tôi tin chắc đây là có thật, người ta lại không toan tính gì với chúng ta, cứu chúng ta mà ngay cả một câu cảm ơn của chúng ta cũng không có, làm sao có thể dùng việc này để lừa chúng ta chứ.

Chu Thanh cười nói, anh ta hết sức tin tưởng Trương Dương, không chỉ là vì Trương Dương đã cứu anh ta, làm cho anh ta tin tưởng từ trong đáy lòng.

Sự tín nhiệm này không thể nói rõ được, dù sao những lời Trương Dương nói, anh ta đều tin.

Cũng chỉ có hai người bạn kia tỏ ra rất hoài nghi, đối với hiệu quả của viên thuốc này bọn họ cũng rất hâm mộ, nhưng trong lòng lại không muốn thừa nhận.

Đây cũng là phản ứng bình thường của con người, thứ tốt như vậy, bọn họ lại không có, trong lòng đương nhiên sẽ nghĩ hiệu quả không thể tốt như vậy, hoặc căn bản là không có hiệu quả, là lừa gạt.

Đây cũng là tâm lý ăn không được thì đạp đổ.

Khi Chu Thanh và Lưu Xướng còn đang hứng phấn thảo luận vè Trú Nhan đan, xe của Trương Dương bọn họ đã tiến vào thành phố Kinh Tương.

Thành phố Kinh Tương cũng là một thành phố cấp 3, danh tiếng lớn hơn nhiều so với thành phố Tây Châu, ở đây là là một trấn quan trọng thời cổ, chín quận Kinh Tương đã sớm có danh tiếng rất lớn.

Tiến vào thành phố Kinh Tương, đi qua thêm vài huyện nữa là có thể vào trung tâm thành phố, hôm nay tốc độ của bọn họ nhanh hơn một chút so với kế hoạch.

Chủ yếu là có một đoạn đường quốc lộ đang sửa chữa, bắt buộc bọn họ phải chuyển sang đường cao tốc, đi trên đường cao tốc đương nhiên tốc độ rất nhanh.

Đến sớm một chút cũng tốt, kế hoạch là đến đây thì dừng lại, mấy người đi dạo trong thành phố Kinh Tương một chút, còn mua chuẩn bị một số đặc sẳn ở đây, xe của bọn họ vẫn còn trống, mưa một chút đồ ăn trên đường cũng tốt, chạy trên đường đỡ buồn tẻ.

Đây cũng là kinh nghiệm bọn họ tổng kết được trong mấy ngày vừa qua, trước kia bọn họ chưa từng đi đường dài như thế này.

Hơn 3 giờ chiều, đã tiến vào trung tâm thành phố Kinh Tương, theo thường lệ Long Thành hỏi thăm khách sạn tốt nhất ở đây, chạy thẳng xe đến bãi đỗ xe và thuê phòng.

Lần này số của gã thật may mắn, phòng VIP của khách sạn 5 sao này chưa được đặt trước, Long Thành liền đặt phòng VIP, chỉ là phòng VIP của bọn họ hơi nhỏ, chỉ có một phòng ngủ chính, một phòng phụ, Long Thành lại thuê thêm một phòng sang trọng nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.