Thần Y Thánh Thủ

Chương 422: Cái chết của mụ già yêu quá




Cả hai đám bướm và sâu độc hợp cùng với nhau, ít nhất cũng có đến bảy mươi con. Nhìn thấy bướm và sâu độc phân tán bay đến, Tia Chớp kêu lên mấy tiếng rồi lập tức nhảy về, móng vuốt sắc nhọn của nó đưa lên cào chết lũ bướm và sâu độc này. Nó bây giờ chủ yếu diệt trừ lũ sâu, bướm độc bên người Trương Dương, giúp hắn giải trừ nguy hiểm.

Vô Ảnh và Tia Chớp cố gắng cũng nhau phối hợp hành động, cuối cùng bên người Trương Dương không còn lại một con sâu độc, bướm độc nào khiến hắn có thể toàn tâm toàn ý đối phó mụ già.

Không còn sâu độc nữa, Tia Chớp cũng được giải phóng gia nhập cuộc chiến. Vô Ảnh thì chạy truy sát những con bướm độc còn sót lại, cứ đuổi kịp là nó nuốt ngay vào bụng một cách không thương tiếc.

Lũ sâu bướm độc lần này rất độc, phương pháp luyện Cổ vô cùng tàn nhẫn nhưng bọn chúng không thấm tháp gì đối với Vô Ảnh, đều trở thành đồ ăn bổ dưỡng của Vô Ảnh.

Những thứ càng mạnh càng quý thì Tầm Bảo Thử càng thích.

Bọn sâu bướm độc bản thân đã có độc tính, Vô Ảnh và Tia Chớp còn không sợ độc tính của con trăm Kim Quan thì sợ gì lũ sâu độc tép riu này.

- Soạt!

Long Phong không bị sâu độc uy hiếp nữa, cũng rút cây roi bên người ra quất về phía mụ già.

- Á!

Mụ già kêu lên một tiếng trầm đục, tránh được chiếc roi thì lại bị Vô Ảnh cào trúng và cắn luôn cho một cái.

Con dao găm Cắn Long của Trương Dương cũng lướt tới trước trán mụ ta. Mụ lập tức tập trung hết sức bình sinh để tránh, bằng không lần này Trương Dương có thể cắt đứt cái đầu của mụ.

- Bụp!

Tránh được đòn tấn công bằng dao găm nhưng mụ không tránh được đòn đánh bằng tay tiếp ngay theo đó của Trương Dương. Bị trúng một đấm của Trương Dương vào bụng, cả người mụ cong lại bay về phía sau, còn chưa kịp bay xa đã bị đầu roi Tuyết Tiên của Long Phong vung đến và lập tức cuốn lấy người.

Đối với mụ già yêu quái này, Long Phong cũng không dám cuốn lại giống như lúc nãy để đánh cho bất tỉnh, vì nếu cuốn mụ lại gần thì còn chưa biết người bị đánh cho bất tỉnh sẽ là ai.

Cuốn vào quăng ra, mụ già bị Long Phong quăng thật mạnh trên mặt đất, con dao Cắn Long của Trương Dương cũng lao tới bên người mụ già. Vì liên tục bị thương nặng nên lúc này mụ ta cũng không thể ngăn cản được Trương Dương.

Chiếc dao găm Cắn Long xuyên qua cánh tay trái của mụ một cách vô cùng sắc bén, đã lập tức cắt đứt rời cánh tay của mụ.

Chân Trương Dương cũng không để yên, sau khi chặt bỏ cánh tay của mụ già, hắn đá một cước khiến mụ ta bay lên, rơi xuống giữa bục cao.

Trùng hợp là mụ ta đã rơi trúng vào cái ghế trên bục, song chiếc ghế đã bị mụ đè tan nát rồi.

Long Phong đứng ở đó, Tia Chớp và Vô Ảnh cũng đều không nhúc nhích. Lúc này Vô Ảnh đã ăn không ít sâu độc, nó chỉ ăn những con còn sống, còn những con đã chết đấy, nó không thèm liếc mắt nhìn lấy một cái.

Tên nhóc con này học đòi Tia Chớp, chỉ ăn vật còn sống.

Liên tục bị thương nặng, lại bị chặt bỏ cánh tay, mụ già đang ngáp ngoải. Trương Dương vội vàng nhảy tới, điểm huyệt giúp mụ cầm máu, lại châm cứu cho mụ hai nhát kim.

Mụ già này vẫn chưa thể chết được.

Khi đâm kim, Trương Dương lại lấy kim châm làm bằng vỏ ngoài của con nhện Góa Phụ đen đâm vào người mụ, đâm liền ba kim cùng một lúc.

Nội công của mụ già yêu quái này quá thâm hậu, hắn sợ một cây độc châm không ăn thua.

Lát sau, ánh mắt mụ già có chút mê man, mụ đã bị chìm vào ảo giác.

Mụ già đã bị chất độc xâm nhập lên não, liên tục chiến đấu, lại liên tục bị thương nặng, lúc này nội công của mụ đã bị tiêu hao mất hơn nửa.

Mụ không áp chế độc tính của Tia Chớp, lúc này chất độc đã phát tác dữ dội ở trong cơ thể, có thể nói hiện giờ mụ đã ở giai đoạn hấp hối, gần đất xa trời.

- Nhìn tôi đây!

Nhìn chăm chăm mụ già và đột nhiên quát lên, mụ già bất giác quay đầu lại nhìn vào mắt Trương Dương.

Trương Dương bắt đầu tiến hành thi triển thuật thôi miên.

- Làm thế nào để giải độc?

Một lát sau, Trương Dương trực tiếp hỏi. Thực lực của mụ già rất mạnh, phương pháp thôi miên của hắn cũng không duy trì liên tục được, chỉ có thể hỏi rất nhanh thôi.

- Đắp hoa của cỏ Dẫn Long lên da, dùng phương pháp dụ Cổ là được.

Mụ già từ từ nói, Trương Dương thì thoáng sửng sốt, những gì mụ ta vừa nói khi nãy quả nhiên là thật đấy.

Trương Dương lại hỏi:

- Ngoài cách này ra có còn cách nào khác không?

- Không có!

Mụ già trả lời vô cùng dứt khoát.

Trương Dương lại hỏi:

- Cỏ Dẫn Long có ở đâu? Làm thế nào để lấy được cỏ Dẫn Long?

- Cỏ Dẫn Long thì chỉ núi Dẫn Long mới có, nhưng chỗ tôi cũng có một ít hoa của cây cỏ Dẫn Long.

Mụ già chậm rãi nói, ánh mắt Trương Dương bất chợt sáng lên. Nếu những gì mụ nói là thật nhưng không phải tất cả.

Mụ ta có cỏ Dẫn Long, Trương Dương cũng không cần phí công chạy tới núi Dẫn Long để tìm.

- Lấy ra đi!

Trương Dương trầm giọng nói, mụ già đã trúng thuật thôi miên của hắn, hắn tin rằng mụ ta sẽ nói ra hết tất cả sự thật.

- Ha ha ha!

Mụ già đột nhiên cười một cách thê lương, ánh mắt vẫn còn hơi mê man nhưng có vẻ điên cuồng.

- Hoa của cây cỏ Dẫn Long vừa nãy đã bị tao phá hủy rồi. Hai thằng nhãi ranh chúng mày cần thứ này, tao sẽ không đưa cho chúng mày. Ở đây chỉ có mình tao biết đường đi đến chỗ có cỏ Dẫn Long. Nếu chúng mày muốn thì chỉ có thể đi lên núi Dẫn Long mà tìm.

Mụ già điên cuồng gào to lên, ánh mắt trở lại bình thường. Mụ đã tỉnh lại, biện pháp thôi miên của Trương Dương đã mất hiệu lực.

Không chỉ như vậy, mụ còn chế ngự được ảo giác mà độc châm mang đến.

Dù sao cũng là cao thủ nội công trung kì tầng thứ ba, mụ ta không dễ dàng bị khống chế như vậy.

Trương Dương khẽ cau mày, lùi người về phía sau mấy bước.

Mụ già yêu quái tỉnh lại cũng chẳng sao, cái gì cần hỏi hắn cũng đã hỏi được, chỉ có điều hắn không ngờ mụ già này lại điên cuồng như vậy, chỉ vì sợ thứ trên tay mình bị người khác cướp mất mà đã tiêu hủy đi.

Khi thôi miên hỏi được những điều này, Trương Dương tin rằng đây đều là thật.

- Thằng ranh, không ngờ mày mà cũng dùng thủ thuật với tao.

Mụ già tinh ranh nằm ở đó kêu lên. Sau khi tỉnh lại, mụ lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra. Mụ không phải là Khúc Mỹ Lan, thực lực của mụ cao thâm hơn Khúc Mỹ Lan nhiều.

Trương Dương không thèm để ý đến mụ già mà đi đến chỗ Long Phong.

Phương pháp giải Cổ, hắn đã biết nhưng tiếc là không có cách nào giải Cổ ngay được mà còn cần phải đi đến núi Dẫn Long một chuyến.

May mà mụ già vừa nãy cũng đã nói, núi Dẫn Long ở gần đây, không xa lắm, hy vọng Ngô Chí Quốc còn có thể kiên trì cầm cự.

Có được cỏ Dẫn Long rồi thì còn cần có phương pháp dụ Cổ, Trương Dương không biết nhưng nhất định có người biết.

Mấy tù binh ở đây và cả Khúc Mỹ Lan mà bọn hắn bắt đến cũng biết dù thế nào cũng phải tìm được một người không sợ chết để giải Cổ. Nếu bọn họ không làm thì Trương Dương không ngại vài lần giết gà dọa khỉ làm gương.

- Thằng ranh, cho dù mày có dùng cách gì cũng vô dụng. Hoa của cây cỏ Dẫn Long không có ở đây nữa, mày nhất định phải lên núi Dẫn Long, muốn cứu được bạn của mày thì nhất định phải đi đến núi Dẫn Long.

Mụ già đang điên cuồng gào thét ở đó, gào thét liên tục, đột nhiên im bặt, đầu vẹo sang một bên.

Mụ già nằm ở đó, mặt mày nhăn nhúm, mắt mở trừng trừng, không còn thở nữa.

Tia Chớp cũng không phải là chồn đuôi cáo bình thường, nó đã ăn gan độc của con trăn Kim Quan, đã tiến hóa một lần, độc tính của nó hiện tại lại càng mạnh.

Nếu không phải mụ già dùng nội công thì còn cầm cự được một thời gian ngắn. Nếu dùng nội công thì chỉ khiến chất độc lan nhanh trong cơ thể, hiện giờ độc tố đã xâm nhập vào tim, lúc này cho dù là thần tiên giáng thế cũng không cứu nổi mụ nữa. Nguồn: http://truyenfull.vn

Mụ già yêu quái đã chết hẳn thật rồi.

Mụ ta bị chết cũng chính bởi lòng tham lam quá độ của mình, cũng có thể nói là tự mình hại mình. Cao thủ nội công tầng thứ ba, nếu không có gì phát sinh thì sống đến trăm tuổi hoàn toàn không thành vấn đề.

Cho dù mụ già không thể tiến vào được nội công tầng thứ tư thì cũng có thể được xem như là cao thủ lợi hại ở địa phương, tiếc là đã chết như vậy.

- Sư phụ!

Một nữ đệ tử khá can đảm lặng lẽ đi qua đến bên người mụ già, nhìn xác mụ và đột nhiên kêu khóc lên một tiếng.

Những nữ đệ tử khác cũng đều vội vàng đi tới, các cô đều là đệ tử bình thường, mụ già chưa từng xem họ là đệ tử thật sự mà chỉ là lũ đầy tớ.

Dù sao sư phụ cũng đã nuôi dưỡng các cô nhiều năm như vậy, cũng đã dạy cho các cô không ít công phu, khiến các cô học được tu luyện nội công, thân thể mạnh mẽ và linh hoạt hơn người thường nhiều.

Lúc này các cô phát hiện mụ già đã chết thật rồi, trong lòng nhất định ít nhiều có cảm giác đau buồn.

- Thưa ngài, cầu xin ngài mở lòng từ bi cho phép chúng tôi được chôn cất sư phụ. Tuy rằng bà ấy đã sai nhưng người chết là hết, hy vọng ngài không truy cứu những sai lầm trước đây của bà ấy nữa.

Một cô gái đột nhiên đi đến trước mặt Trương Dương, quỳ mạnh xuống đất, khóc lóc nói.

Cô gái này quỳ xuống, mấy người khác cũng quỳ xuống theo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.