Thần Y Thánh Thủ

Chương 392: Tâm trạng phiền muộn




Hai người cùng đi tới, Triệu Dân tựa hồ có chút ung dung, Trương Dương thì lại có vẻ hơi mất hứng.

Lúc bọn họ sắp tới mọi người vốn là đều khe khẽ bàn luận thì lúc này đều im lặng cả, rất nhiều người đều nhìn về phía hai người bọn họ.

Mễ Tuyết có chút bận tâm nhìn Trương Dương, cô cảm giác được Trương Dương có gì đó không ổn, có thể nói vừa gặp vị Thư ký Triệu này là Trương Dương cả người liền phát sinh thay đổi, loại thay đổi này trước đây Mễ Tuyết chưa bao giờ thấy qua ở con người Trương Dương.

Lúc Triệu Dân đi tới cũng nhìn thấy Mễ Tuyết, lại còn nở nụ cười hữu hảo với cô.

Sau khi tụ tập đông đủ, bọn họ liền rời đi, trước khi rời đi cũng không nói chuyện với Trương Dương.

Xe của họ trong bãi cũng đều là hàng tốt, có điều vẫn không sánh bằng của đám Trương Dương, đám Trương Dương đều là những công tử thích chơi xế hộp, cũng coi như là nhóm chơi xế nổi danh nhất Trường Kinh.

- Thật bất tiện, để mọi người đợi lâu rồi!

Trương Dương khẽ mỉm cười, sau khi Triệu Dân rời đi, tâm tình của hắn liền dần dần khôi phục lại một ít, Mễ Tuyết thì lại lo lắng nắm lấy tay hắn.

- Không có chuyện gì, bọn tôi vừa nãy đang cùng Tô công tử nói chuyện phiếm!

Ngô Chí Quốc lắc lắc đầu, lúc y nói chuyện, mấy người cũng nhịn không được lại liếc nhìn Tô Triển Đào.

Tô Triển Đào dĩ nhiên là con trai của vị ấy, kết quả này quả thật làm cho bọn họ có chút giật mình, vốn là bọn họ đối với thân phận hiếu kỳ Trương Dương, không ngờ từ chỗ Tô Triển Đào lại có thể hỏi ra cái kết quả bất ngờ này.

- Đi, cùng vào trong chơi đi!

Trương Dương cười cười, trực tiếp dẫn Mễ Tuyết vào lại hộp đêm.

Trương Dương tính tình vốn dĩ rất tốt, chỉ là thấy Triệu Dân nói ra câu kia khiến tâm tình của hắn lập tức rơi xuống, hắn khi ấy quả cũng muốn phát tiết cho dễ chịu trong giây lát.

- Tô đại công tử, đi, đêm nay nhất định phải uống thêm với anh mấy chén, anh nghiễm nhiên lại dám giấu diếm bọn tôi lâu như vậy!

Ngô Chí Quốc kéo Tô Triển Đào lại cười nói khà khà. Mấy người kia cũng đều nhìn về phía Tô Triển Đào với ánh mắt không mấy thiện cảm.

Tô Triển Đào khắp mặt đều là vẻ bất đắc dĩ, chỉ biết liếc sang Dương Linh bên cạnh cầu trợ.

Tửu lượng của anh ta là không tệ, nhưng cũng không chịu nổi "bầy chó sói" này. Coi bộ hôm nay họ là không định tha cho anh ta.

Anh ta cảm thấy lúc này mình so với nàng Đậu Nga còn oan uổng hơn, anh ta vốn thuần túy là giúp Trương Dương giữ bí mật. Không ngờ lại tự mình rước họa vào thân.

Thân phận của Tô Triển Đào, lúc mới đầu quả thực khiến bọn họ khá bất ngờ, bọn họ trước đây suy đoán qua Tô Triển Đào có xuất thân nhất định, chỉ là không ngờ sẽ lợi hại như vậy.

Có điều những người này cũng không phải là hạng chưa từng va chạm ngoài xã hội, ngoại trừ lúc mới đầu hơi khiếp sợ một chút, thì sau cũng đều khôi phục lại vẻ bình thường.

Trong đám thân thuộc của họ cũng có không ít người giữ cấp bậc cao.

Như ông chú họ của Ngô Chí Quốc chính là phó bí thư cấp tỉnh, thiên tài về mảng tài chính là Lý Á cũng có ông dượng làm cấp phó trên bộ. Những người khác cũng đều không kém cạnh là mấy.

Lần trước Tiểu ngốc bị bắt nạt, Vương Thần dù nằm trong bệnh viện mà vẫn có thể hỗ trợ cho Trương Dương, trực tiếp tìm ông cậu, cậu của anh ta chính là sở trưởng sở công thương trên tỉnh.

Về phần Long Thành thì càng không cần phải nói, sau lưng của cậu ta có Long gia tiếng tăm lừng lẫy trên toàn quốc.

Trong số họ, ngoại trừ Thường Phong là kế thừa di sản ra thì về căn bản đều có gia thế với địa vị khá cao, có điều Thường Phong có triển vọng tự thân phát triển là rất tốt, tuy nói gia thế thiếu một chút, nhưng có người xem trọng, tự thân lại có năng lực. Tương lai nói không chừng có thể xông pha lập nên một cõi.

Thân thích liền thân thích, quan hệ trùm quan hệ, đây cũng là xu hướng đặc trưng của thời đại này, thương nhân nào thành công, đặc biệt là những thương nhân có quy mô gia tộc, nếu không có quan hệ gia thế thì căn bản không thể nào, điều này cũng tạo cơ hội cho đám công tử có tiền, lại có quan hệ kết thành bạn thân.

Trong hộp đêm, đám Long Thành bọn họ đặt một phòng vip lớn, không gian bên trong cực rộng rãi.

Rượu đã sớm chuẩn bị xong, bày ra chính là bốn bình loại Louis XIII hơn vạn tệ một bình,.

Trương Dương rõ ràng tâm trạng không tốt lắm, trực tiếp liền mở ra hai bình, cũng không đợi thức nhắm mà rót đều một chén trước mặt mỗi người.

- Các huynh đệ, ngày hôm nay thật ngại quá, ăn cơm cũng không để mọi người tận hứng, vậy trước tiên tôi xin tự phạt một chén!

Trương Dương giơ chén lên, một hơi uống cạn, một chén này chí ít hơn ba lạng rượu, Louis XIII có độ cồn không bằng rượu đế nhưng là không kém bao nhiêu, uống hớp lớn như vậy thì so với rượu đế hầu như không khác nhau.

Mấy người đang định "tẩm quất" cho Tô Triển Đào một trận thì nay tất cả đều quay đầu lại hai mặt nhìn nhau với Trương Dương một chút.

Uống xong một chén này, Trương Dương lại tự rót thêm cho mình một chén, lần thứ hai giơ lên.

- Vừa nãy chén kia là tôi tự phạt, một chén này ai nấy cùng uống, tôi xin uống trước rồi nói!

Nói xong, Trương Dương lần thứ hai cạn sạch, không biết chuyện gì xảy ra, tâm trạng của hắn lúc này là rất phiền muộn, muốn tìm chút gì đến phát tiết một chút.

Đánh nhau hay đập đồ khẳng định là không được, hắn muốn phát tiết thì cũng chỉ có uống rượu.

Có điều Trương Dương uống rượu muốn say cũng không phải dễ dàng, sau khi nội kình tăng cường thì cũng làm cho tửu lượng của hắn tăng thêm không ít, nếu như hắn muốn vừa uống rượu vừa dùng nội kình hóa giải tửu lực thì một mình hắn có thể chuốc say tất cả mọi người tại hiện trường.

- Trương Dương, đừng uống như vậy!

Mễ Tuyết không nhịn được phải lo lắng mà nhẹ bấm tay Trương Dương.

Cô bây giờ không còn là cô sinh viên chỉ biết đến trường lớp như trước đây, kinh doanh quán cơm lâu như vậy, chí ít đối với chỗ rượu loại này cô đều biết rất nhiều, biết những loại dương tửu này hậu kình rất lớn, không thể uống như vậy.

- Trương Dương đã uống hai chén, chúng ta một chén không uống cũng không hay, nào, mọi người cụng ly!

Tô Triển Đào cầm chén rượu lên, trực tiếp kêu một tiếng, liếc nhìn rượu tràn trong chén mà khẽ nhíu mày, có điều vẫn đem chén rượu này ngửa cổ uống vào.

Sau khi uống xong, anh ta lập tức tới cạnh Trương Dương, kéo Trương Dương sang bên.

Mễ Tuyết vốn định đi theo, kết quả là bị Tô Triển Đào dùng ánh mắt ngăn lại.

- Hôm nay cậu hơi lạ, là vì Thư ký Triệu à?

Sau khi kéo Trương Dương đến một góc không người, Tô Triển Đào mới khẽ hỏi một câu, người hiểu rõ Trương Dương nhất cũng chính là anh ta.

Anh ta biết rõ, giữa Trương Dương và cha hắn có mâu thuẫn rất sâu.

- Tôi không rõ, chính tôi cũng không biết tại sao lại như vậy!

Trương Dương bất đắc dĩ lắc đầu, nói chuyện mà trong hơi thở vẫn nồng nặc mùi rượu.

Đây cũng không phải là hắn đang cố ý gạt người, tâm trạng tiêu cực đều là theo bản năng cơ thể mang đến. Trương Dương cũng không muốn như vậy, nên hắn cũng rất phiền muộn.

Điều này rất giống như một người đột nhiên không biết chuyện gì xảy ra mà tự nhiên lại bỗng rất hoảng hốt, rất buồn bực, muốn uống rượu hoặc là muốn phát tiết, hết lần này tới lần khác lại không có bất cứ lý do nào.

Bất luận người nào gặp phải tình huống như thế, phỏng chừng đều sẽ thấy rất khó chịu.

- Không có chuyện gì là không tìm hiểu được. Mấy tên này vừa nãy đều muốn hỏi thăm nội tình chuyện của cậu nhưng tôi đã ngăn lại cả!

Tô Triển Đào cười mà đem chuyện vừa rồi thuật lại một lượt, việc này anh ta cho là chuyện cười mà kể cho Trương Dương nghe.

Đang kể mà chính anh ta lại bật cười trước.

Hai ông bố của bọn họ có thể nói là hợp tác, cũng có thể nói là hợp tác không đúng đường, tình hình đất nước như vậy. Ai cũng bất khả kháng. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Hết lần này tới lần khác hai người bọn họ vẫn là bạn tốt, lại đều không cùng sống chung với cha mình.

- Bọn họ muốn biết thì cứ nói cho bọn họ biết cũng không có cái gì sất!

Trương Dương khẽ nở nụ cười, hai mắt Tô Triển Đào lập tức trừng lớn, anh ta vì muốn Trương Dương gạt sang một bên tất cả những chuyện này, mới để cho mấy người kia liên hợp tới đối phó với chính mình, đồng thời cũng lộ ra chút gia thế bản thân.

Nếu anh ta biết Trương Dương là nghĩ như vậy thì vừa nãy đã không thay hắn giữ bí mật.

- Có điều tôi là tôi, ông t là ông ta, tôi với ông ta không có bất kỳ quan hệ gì!

Trương Dương lại bổ sung thêm một câu. Câu nói này không được nói ra, hắn thật giống như rất không thoải mái vậy.

Sau khi nói ra, trong lòng Trương Dương xem như là dễ chịu đôi chút.

Loại tâm trạng tiêu cực này khiến Trương Dương rất là bất đắc dĩ, đồng thời hắn còn có chút ngạc nhiên. Rốt cuộc là oán hận kiểu gì mà nghiễm nhiên lại có thể lưu lại ảnh hưởng sâu như vậy, thậm chí trong ký ức cũng đều tự động xóa đi.

Tô Triển Đào bị Trương Dương làm nghẹn một thoáng, nhưng rồi chỉ nghe nói như vậy anh ta liền biết khúc mắc trong lòng Trương Dương vẫn chưa hề được gỡ bỏ.

- Được rồi, tôi không nói nữa. Chúng ta cùng uống, hôm nay không say không về!

Tô Triển Đào vỗ vỗ vai Trương Dương rồi kéo Trương Dương trở lại, Ngô Chí Quốc mấy người họ ai cũng không nhắc chuyện chuốc rượu cho Tô Triển Đào nữa.

Bọn họ giờ cũng đều đã rõ, Trương Dương hơi bất ổn, người có quan hệ với hắn tốt nhất, cũng hiểu rõ hắn nhất là Tô Triển Đào chính là đang "khai óc" cho hắn.

Vô tình hay hữu ý, mấy người họ cũng không nhắc đến chuyện vừa rồi nữa mà đều quay sang nói đến một số chuyện đáng hài lòng khác.

Long Thành vẫn chủ động hỏi Trương Dương một số chuyện vặt trong hành trình đi Hỗ Hải.

Bình thường không nhiều lời như Trương Dương mà hôm nay cũng rất say chuyện, đem rất nhiều chuyện trong lần đi Hỗ Hải này đều nói ra.

Bao gồm cả chuyện hắn tổ chức tiệc rượu cho các bạn học.

Nghe Trương Dương nói ở Hỗ Hải hắn có một bộ biệt thự, còn có thể tổ chức tiệc rượu, hứng thú của mấy người kia lập tức đều được nâng lên.

Thân thể bất tiện, vẫn phải chống gậy mới bước đi được như Vương Thần mà cũng ở đó kêu to là nhất định phải đi biệt thự ở Hỗ Hải của Trương Dương chơi một chuyến cho biết.

Tiểu tử này gần đây cũng là tinh lực dồi dào, nằm ở trong bệnh viện mãi quá buồn chán, cả ngày cũng muốn ra bên ngoài chạy nhảy.

Chuyện Hỗ Hải nói xong, bốn bình rượu cũng đã uống cạn, Trương Dương lại gọi thêm hai bình.

Đây là bình Louis XIII loại nhỏ, có điều mỗi bình cũng đã có đến bảy trăm mililit lận, vậy cũng đã là gần một cân(1/2kg) nửa lạng rượu.

Uống xong nhiều rượu như vậy, Ngô Chí Quốc giành ghế "quán quân" ngã xuống đầu tiên, Lý Á so với anh ta cũng chẳng tốt đẹp gì, chẳng bao lâu liền ngủ thiếp đi.

Tô Triển Đào thì vẫn cố cứng rắn chống đỡ, nhưng rõ ràng đã cầm không nổi chén rượu.

Thường Phong với Long Thành thì còn khá hơn một chút, nhưng cũng đều say đến độ không mở được mắt, chỉ có Trương Dương là còn hơi tỉnh táo chút chút.

Điều này càng làm cho Trương Dương thấy bất đắc dĩ, vốn định uống thật say một trận, nhưng uống mãi làm sao cũng không say, chỉ có thể để mặc tâm trạng buồn bã tiêu cực này tiếp tục ảnh hưởng đến hắn.

*****

Khi họ đang uống rượu, trong một gian phòng tại biệt thự số một Tỉnh ủy vẫn đang sáng đèn.

Triệu Dân cung kính đứng trước mặt một người khác, đem chuyện vừa nãy gặp được Trương Dương nói ra.

Không chỉ dừng lại ở Trương Dương mà còn tỉ mỉ về cả đám Long Thành, Triệu Dân rất hiểu tâm tư lãnh đạo, chuyện gặp Trương Dương y nhất định sẽ không dấu diếm, sau khi điều tra đám người đi chung với Trương Dương thì y đã chạy tới báo cáo liền.

Y nói trong thời gian không lâu nhưng rất tỉ mỉ, sau khi nói xong liền lẳng lặng đứng yên ở đó.

- Tôi biết rồi, cậu về nghỉ ngơi trước đi!

Một lát sau, người trước mặt y mới gật đầu một cái, người đàn ông này xem ra cũng chưa tới năm mươi, lúc nói chuyện nét mặt của ông ta không có bất kỳ thay đổi nào.

Triệu Dân khẽ nghiêng người, nhẹ nhàng lui ra ngoài.

Với sự hiểu biết của y về lãnh đạo, y biết rõ tin tức kia lãnh đạo cũng không phải là không coi trọng, mà là có những suy tính khác, cho nên mới bảo y lui ra trước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.