Thần Y Thánh Thủ

Chương 30: Chế độ của Bộ phận đối ngoại!




- Yêu cầu này rất thỏa đáng, cũng không thể để cho một mình Trương Dương ở Bộ phận đối ngoại vừa làm thầy vừa làm tớ được!

Tiêu Bân là người đầu tiên đồng ý. Trên trán của cậu ta cứ như dán mỗi chữ "Trương" vậy, bất kể Trương Dương có yêu cầu gì, cậu ta đều phải ủng hộ, huống chi yêu cầu này Trương Dương cũng không có gì là quá đáng.

Đường đường một Trưởng ban mà không có mấy người cấp dưới cũng không ổn cho lắm. Ngay đến ban Xã đoàn kém như vậy mà còn có đến những mấy thành viên.

- Đúng vậy, công việc của Bộ phận đối ngoại rất đặc biệt. Bạn Trương Dương muốn tự mình tuyển thêm thành viên cũng không sao, chỉ cần hoàn thành tốt công việc là được. Có như vậy thì mới tốt cho tất cả chúng ta.

Diệp Triển của ban kĩ thuật cũng đứng ra ủng hộ Trương Dương. Cao Kiệt và mấy người khác cũng đều ủng hộ. Cuối cùng đám người của Vương Quốc Hoa của biểu thị sự tán thành.

Phần lớn thành viên của các Bộ phận đều đồng ý với yêu cầu vừa rồi của Trương Dương.

Ánh mắt Chu Dật Trần chứa đầy phẫn nỗ và ức chế, ngón tay khẽ run lên. Y đang cố hết sức khống chế tâm trạng của mình. Những kẻ hôm nay ngày càng láo xược, không coi Chủ tịch y ra gì.

Chủ tịch còn chưa lên tiếng mà những kẻ này đã tranh nhau bày tỏ thái độ rồi. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

Thực ra đây là do tâm lý ích kỉ của y gây ra. Những người này đều tỏ thái độ rất bình thường, chỉ vì chính bản thân y đã coi Hội sinh viên trở thành đế chế của mình, không cho phép bất cứ ai ở đây được phát biểu và bất đồng ý kiến với y.

Nhưng y không hề hay biết rằng càng như vậy thì người ta càng có ác cảm với y và chống đối y càng nhiều.

Trương Dương mỉm cười quan sát tất cả vẻ mặt và thần thái của từng người. Nếu coi Hội sinh viên là một quan trường thu nhỏ thì chỉ có thể xem là một quan trường của những người chưa chín chắn. Sinh viễn dẫu sao vẫn là sinh viên, còn kém xa so với những con người ở trong quan trường thực sự.

Trương Dương hôm nay chỉ một tiểu xảo cũng đã phá tan được tất cả.

Đương nhiên bây giờ hắn chỉ là gieo xuống một hạt giống. Nhưng khi hạt giống này gieo xuống rồi sẽ nảy mầm, mọc rễ và cuối cùng có thể ra hoa kết quả. Cái quả này, Trương Dương muốn hay không, còn tùy thuộc ở tâm trạng của hắn.

- Chủ tịch Chu, anh thấy thế nào?

Sau khi xung quanh có rất nhiều người phát biểu ủng hộ mình, Trương Dương lại tủm tỉm cười đẩy vấn đề lại cho Chu Dật Trần.

- Tôi không có ý kiến gì. Cứ làm theo ý của bạn đi, cùng lắm thì tôi có một yêu cầu nho nhỏ.

Chu Dật Trần ép mình phải tỉnh táo lại. Hôm nay là một ngày đen tối nhất của y. Hơn nữa ngày đen tối này vẫn chưa kết thúc, nếu hắn không bình tĩnh được thì rất có thể sẽ bị Trương Dương nắm được điểm yếu.

Tất cả những gì của ngày hôm này đều rung lên một hồi chuông cảnh cáo y.

Đơn giản từ điểm này mà nói, tố chất tâm lý của y coi như không tệ, không bị tức giận làm mờ lý trí. Nếu sau khi tốt nghiệp mà đi vào cơ quan nhà nước thì có thể tiến bộ rất nhanh. Song dĩ nhiên cuối cùng nhất định cũng sẽ chỉ trở thành một gã sâu mọt.

Hình như sợ Trương Dương phản đối, Chu Dật Trần nói chưa dứt điểm câu trước, đã vội bồi thêm câu sau, lập tức nói tiếp:

- Bộ phận đối ngoại của bạn tuyển thêm thành viên mới cũng không thành vấn đề. Tuy nhiên nhiệm vụ tài trợ của các bạn cũng phải tăng thêm. Nhiệm vụ tài trợ của học kỳ này cứ định là năm mươi nghìn đi!

Năm mươi nghìn tệ một học kỳ!

Tiêu Bân, Cao Kiệt, thậm chí cả Hồ Đào cũng đều hơi sửng sốt, nhìn Chu Dật Trần có chút không dám tin.

Phải biết rằng, thời gian của học kỳ này đã trôi qua hơn một nửa, bây giờ đã là đầu tháng năm, tính ra chỉ còn cách thời điểm nghỉ hè gần hai tháng. Bình thường thì ngay đến nhiệm vụ hai mươi nghìn trong thời gian cả một học kỳ còn không hoàn thành được. Bây giờ lại bắt Trương Dương phải hoàn thành trong hai tháng và còn là nhiệm vụ nặng nề hơn gấp đôi nữa. Ặc, nói thế nào cũng là đang làm khó người khác.

Trong phòng họp chỉ có Trương Dương là người vô tư nhất. Hắn cười ha hả, chậm rãi nói:

- Chỉ tăng nhiệm vụ đến năm mươi nghìn thôi à? Vậy không vấn đề gì, thực ra mà đối với tôi mà nói thì định ra mức một trăm nghìn cũng thế thôi.

Ngay lập tức mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Trương Dương.

Năm mươi nghìn đã đủ làm họ giật mình rồi, không ngờ Trương Dương còn đòi một trăm ngàn. Ngay cả Tiêu Bân cũng nghi ngờ rằng đầu óc Trương Dương có vấn đề gì hay không? Dù sao cũng không thấy Trương Dương có vẻ gì là ngu ngốc cả. Nếu như ngu ngốc thì làm sao có thể khiến cậu ta bỗng chốc trở thành Trưởng ban bộ phận Xã đoàn được.

- Một trăm ngàn, Trương Dương bạn nói thật chứ?

Chu Dật Trần cũng ngẩn cả người ra nhưng y là người phản ứng nhanh nhất. Sau khi định thần lại, y ngay lập tức vội truy hỏi một câu.

Tự bản thân Trương Dương muốn nâng cao nhiệm vụ thì y có lí do gì để mà từ chối cơ chứ. Nhiệm vụ của Bộ phận đối ngoại nếu không hoàn thành được thì có thể trừng phạt thẳng tay. Đến lúc đó, y còn có thể có lý do hợp lý để đuổi Trương Dương ra khỏi Hội sinh viên.

- Một trăm ngàn mỗi học kỳ chẳng vấn đề gì, nhưng tôi cũng có một yêu cầu. Đó chính là chế độ của Bộ phận đối ngoại đều giữ nguyên như cũ, không được sự đồng ý của tôi thì bất cứ ai cũng không được sửa đổi.

Trương Dương nhẹ nhàng nói. Trong đầu Chu Dật Trần tràn ngập con số một trăm ngàn này nên không thèm suy nghĩ gì lập tức đồng ý yêu cầu này của Trương Dương.

Y không để ý tới khóe miệng của Trương Dương đang từ từ hiện ra một nụ cười tinh quái.

- Tốt rồi, tôi không có chuyện gì nữa. Thời gian bây giờ cũng không còn sớm, chi bằng chúng ta tan họp sớm một chút.

Trương Dương là người đầu tiên đứng lên, những người khác cũng đều đứng lên. Mà ngay cả Chu Dật Trần đang hoan hỉ vì vừa đạt được một âm mưu cũng chợt đứng lên theo.

Trương Dương, Tiêu Bân đi trước. Chu Dật Trần cũng đi ra ngoài, vừa đi đến cửa, y liền đứng lại ở đó, nét vui vẻ trên gương mặt nhanh chóng biến thành tức giận.

Thông báo tan họp, người đi ra đầu tiên phải là Chủ tịch y mới đúng. Hôm nay sao lại là Trương Dương chứ? Điều này làm cho Chu Dật Trần vô cùng khó chịu trong lòng.

- Chủ tịch Chu, đi thôi!

Cao Kiệt từ phía sau đi lên, trước khi đi không quên chào Chu Dật Trần. Nhưng khi chào xong thì gã vội vàng bỏ đi.

Theo ngay phía sau là đám người của Diệp Triển. Vương Quốc Hoa cũng đứng ở đó là nói chuyện với Chu Dật Trần, tuy nhiên đều là những lời lẽ vô thưởng vô phạt. Sau khi nói xong, hắn cũng đi luôn.

Đợi sau khi những người này đi hết, Chu Dật Trần mới định thần lại.

Lần này, y càng tức giận hơn so với chuyện Trương Dương thông báo chấm dứt cuộc họp thay y.

Cuộc họp hôm nay có dự định ban đầu là tổng kết công tác và sắp xếp công việc. Nhưng những vấn đề này đều không được nhắc đến trong suốt cuộc họp. Trong buổi họp này, Trương Dương cầm trịch từ đầu đến cuối khiến y có cảm giác bị Trương Dương chiếm mất địa bàn.

Không chỉ có thế, mục đích của Chu Dật là chèn ép Trương Dương. Y tưởng đã làm được, đã khiến cho Trương Dương mất đi vị trí Trưởng ban Thư ký và cút xéo, nhưng thực tế chỉ bằng không. Trương Dương lại trở thành Trưởng bộ phận đối ngoại, Tiêu Bân đã trở thành Trưởng ban xã đoàn. Hơn nữa Trương Dương còn có thể tuyển thêm hai trợ thủ đắc lực nữa. Điều này so với việc làm cho y mất đi quyền lực ở ban Thư ký còn tốt hơn nhiều.

Nếu như không phải đặc thù của Bộ phận Đối ngoại thì xem như hôm nay Trương Dương đã thắng quả lớn, còn y chịu thiệt hại nặng nề.

Sự thiệt hại này không biết làm sao mà nuốt trôi được.

Nghĩ đến đây, Chu Dật Trần càng bất an trong lòng. Y cảm nhận được sự thay đổi của Trương Dương, trở nên lợi hại hơn trước kia và cũng trở nên khó hiểu hơn.

Y lại nghĩ tới yêu cầu cuối cùng của Trương Dương là Bộ phận đối ngoại phải duy trì chế độ hiện tại.

Tuy y không biết tại sao Trương Dương phải đề xuất yêu cầu này, nhưng trong lòng y lại có dự cảm bất thường rằng đồng ý yêu cầu đó của Trương Dương lại chính là một sai lầm lớn của y, thậm chí việc điều Trương Dương đến Bộ phận đối ngoại cũng là một sai lầm lớn.

- Hồ Đào mau tìm cho tôi xem Bộ phận đối ngoại bây giờ có chế độ gì!

Có cách nghĩ này, hắn không thể để ý đến chuyện gì khác, vội vàng dặn dò Hồ Đào.

Chế độ của Bộ phận đối ngoại là do Chủ tịch đời trước đã đề ra. Sau khi nhậm chức hắn còn chưa từng hỏi đến nên tất nhiên sẽ không rõ về vấn đề này.

Cấp trên giao phó, Hồ Đào tất nhiên không dám chậm trễ, liền đi đến văn phòng của Hội sinh viên tìm kiếm. Rất nhanh sau đó, Hồ Đào đã mang một bản văn kiện chế độ về. Sau khi xem qua nội dung bên trong văn kiện, cả Chu Dật Trần và Chu Dật Trần và đều há hốc mồm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.