Thần Y Thánh Thủ

Chương 135: Tôi rất chắc chắn!




Trương Dương mới vừa nói là cái gì? Hắn nói phải đi giải quyết nỗi thống khổ cho bệnh nhân trước mà không phải là đi khám bệnh theo như lời Vương Quốc Hải nói.

Phải biết rằng hai câu nói này có ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.

Nếu chỉ là đi khám bệnh thì chỉ là giúp chuẩn trị cho bệnh nhân, còn có chữa khỏi được hay không, có cách nào điều trị hay không thì còn phải chờ kiểm tra tình trạng thực tế của bệnh nhân rồi mới nói.

Giúp bệnh nhân giải quyết nỗi thống khổ cũng chính là hoàn toàn chắc chắn có thể chữa khỏi được cho bệnh nhân. Đến bệnh nhân mắc bệnh gì Trương Dương còn chưa biết mà đã dám nói ngay như vậy, chẳng trách mọi người đều có vẻ mặt như thế này.

Lúc này, gần như trong lòng mọi người đều có chung một ý nghĩ.

Người thanh niên này thật sự quá ngông cuồng, ngông cuồng quá giới hạn. Lời nói ngoa như vậy mà có thể tùy tiện nói lung tung, nếu chẳng may khám cho bệnh nhân mà không có cách gì điều trị thì chẳng khác nào tự vả vào mặt mình.

Nhưng lúc này đang có rất nhiều người chuẩn bị xem trò cười của Trương Dương. Một thực tập sinh được bệnh viện coi trọng như vậy, nếu như nói những người này không có chút đố kị nào thì nhất định chỉ là nói dối mà thôi.

-Trương Dương, bệnh nhân nữ này bị sa tử cung, hơn nữa còn rất nghiêm trọng!

Do dự một lát, Vương Quốc Hải cau mày nhẹ nhàng nói. Câu nói này của ông ta cũng như một lời nhắc nhở Trương Dương.

Một bệnh khó chữa như vậy nên khám cho bệnh nhân trước rồi hãy nói.

-Tôi biết rồi. Chủ nhiệm Vương, giường bệnh số 67 ở đâu thế?

Trương Dương khẽ mỉm cười, hình như không hề chú ý đến lời nhắc nhở của Vương Quốc Hải mà tiếp tục hỏi.

-Vậy cũng được, bệnh nhân số 67 chính là do bác sĩ Lưu đang phụ trách. Bác sĩ Lưu, cậu hãy cầm lấy bệnh án, chúng ta sẽ cùng đi khám cho bệnh nhân. Tiện thể trên đường đi, cậu hãy nói lại hết tình hình của bệnh nhân nói hết với Trương Dương.

Vương Quốc Hải bất đắc dĩ gật gật đầu, rồi dặn dò Lưu Triều Cường.

Vừa nãy gã Lưu Triều Cường này cố ý lờ đi ám hiệu của ông ta, cố tình đẩy Trương Dương vào tình thế khó xử khiến ông ta rất không vui. Gã ghét Trương Dương phải không, vậy hãy để cho gã đến giới thiệu tình hình bệnh nhân để người ta ghê tởm hắn.

Lưu Triều Cường hơi ngạc nhiên. Không đợi gã mở miệng, Vương Quốc Hải đã xoay người đi.

Gã chỉ có thể nhìn Trương Dương hằm hằm. Bệnh nhân kia vốn do gã phụ trách. Để gã giới thiệu về bệnh tình cũng không có gì, những chuyên gia đến trước đây cũng đều do gã giới thiệu cả.

Có thể Trương Dương chỉ là thực tập sinh, nhưng gã lại là bác sĩ chính thức, bác sĩ giỏi, hơn nữa sắp được thăng lên chức Phó Chủ nhiệm khoa. Một người như gã lại phải đi giới thiệu cho một thực tập sinh thì quả là khiến gã rất khó chịu.

Tiếc là Vương Quốc Hải đã đi khuất, thể hiện rõ không để cho gã có cơ hội từ chối. Gã có thể không thèm để ý đến Trương Dương, nhưng như vậy sẽ không nể mặt Vương Quốc Hải, sau này sẽ khó mà yên ổn với ông ta được.

Hừ lạnh một tiếng, gã này mới đứng dậy đi lấy bệnh án.

Đối với gã Lưu Triều Cường này, Trương Dương chỉ lắc lắc đầu mà không nói gì thêm.

Những bác sĩ như vậy, kiếp trước hắn đã từng gặp phải rồi. Lòng dạ hẹp hòi, lại luôn tự cho mình là thiên hạ đệ nhất, người như vậy bình thường cũng sẽ không có được sự phát triển tốt.

Một người, cả ngày nghĩ đến người khác phải làm sao để đối xử tốt với mình, bản thân mình lại không ra gì, đã thế lại luôn nghi ngờ người khác đối địch với mình thì đâu còn tâm tư nào dành để phát triển năng lực của mình, tất nhiên là sẽ không có sự phát triển tốt được.

-Trương Dương, Chủ nhiệm Vương vừa nói, bệnh nhân bị sa tử cung. Phiền phức chủ yếu là trước đây đã điều trị như viêm tử cung đơn thuần, lại làm phẫu thuật hai lần rồi nhưng hiện tại tử cung vẫn không thể trở lại vị trí cũ, còn xuất hiện hiện tượng chảy nước. Cậu hãy khám kỹ hơn đi!

Lưu Triều Cường lấy bệnh án ra, sau khi giới thiệu sơ lược liền ném bệnh án cho Trương Dương.

Lời nói của Vương Quốc Hải gã không thể không nghe, nhưng cũng sẽ không giới thiệu một cách đầy đủ. Gã chỉ nói đại khái về tình trạng bệnh. Dù sao gã cũng không cho rằng Trương Dương có thể chữa khỏi cho bệnh nhân này.

Trước mắt, bọn họ đã điều trị cho bệnh nhân này được hơn nửa năm. Trong khi đó còn có nhiều chuyên gia từ bệnh viện khác đến thăm khám nhưng tất cả đều bó tay. Gã thực sự không tin Trương Dương lại có thể xuất sắc hơn tất cả các chuyên gia kia.

-Viêm tử cung có thể chữa thành sa tử cung, bác sĩ này cũng ngông thật!

Trương Dương tiếp nhận bệnh án, xem qua một chút rồi lập tức cười lên.

Lưu Triều Cường mặt mũi đỏ lựng lên, cả người cũng cứng lại. Theo như lời Trương Dương nói thì gã bác sĩ đó chính là gã. Đúng là ban đầu gã đã chuẩn đoán sai nên mới tạo thành cục diện như ngày hôm nay.

Tuy nhiên sau khi phẫu thuật thì không phải trách nhiệm của một mình gã. Chuyện này sau đó cũng không ai trách gã. Trương Dương nói như vậy chính là có ý nói tại gã.

Gã tức giận lườm Trương Dương một cái, lập tức bỏ ra ngoài, không thèm đếm xỉa đến phản ứng của Trương Dương.

Trương Dương khẽ nhoẻn miệng cười. Trên bệnh án ghi tên bác sĩ điều trị, hắn đương nhiên biết điều trị chính là Lưu Triều Cường. Lời nói vừa rồi của hắn cũng chính là cố ý nói ra như vậy.

Trương Dương cũng không phải là người có tính khí tốt. Người khác nhịn hắn 1 phần thì hắn có thể nhường lại người ta 10 phần.

Những người đối xử tốt với hắn thì hắn tất nhiên sẽ đối với họ càng tốt hơn. Nhưng những kẻ cư xử không tốt với hắn thì cũng đừng mong hắn lẽ dùng ơn báo oán. Nắm bắt cơ hội, Trương Dương cũng có thể giáo huấn kẻ khác.

Đi theo Vương Quốc Hải đến phòng bệnh, thêm cả Trương Dương là có tất cả năm người.

Những người khác đều ở lại vì họ đều có công việc riêng của mình. Trong đó có một bác sĩ già lát nữa sẽ đi làm phẫu thuật cho mẹ của Nam Nam. Ông ta cũng muốn chuẩn bị tiền phẫu thuật.

Vị bác sĩ già này có rất nhiều kinh nghiệm. Nói về phẫu thuật thì năng lực còn cao hơn cả Vương Quốc Khải nên giao cho ông ta, Trương Dương cũng rất yên tâm.

Giường bệnh số 67 nằm đơn độc trong phòng bệnh. Bệnh nhân là một người đàn bà hơn năm mươi tuổi. Khi nhóm người của Vương Quốc Hải đến, bà ta vẫn đang năm ở trên giường cắn hạt dưa và xem TV. Trong phòng bệnh này vốn không có TV, là do bà ta nằng nặc yêu cầu và đã làm ầm ĩ rất nhiều lần mới lắp cho bà ta một chiếc.

Nhìn thấy nhóm Vương Quốc Hải bước vào, người đàn bà này lập tức ngồi thẳng người, hạt dưa trên tay cũng đặt sang một bên.

-Chủ nhiệm Vương, cuối cùng ông cũng đến rồi. Tôi nằm điều trị chỗ các ông đã hơn nửa năm rồi. Ông hãy nói thật cho tôi biết là đến khi nào mới chữa khỏi cho tôi được?

Bệnh nhân nữ này rất gầy, làn da còn rất vàng. Nhưng cả người lại toát lên vẻ tháo vát. Giọng điệu của bà ta nói chuyện với Vương Quốc Hải cũng không được nhã nhặn, không giống với bình thường bệnh nhân đều rất tôn trọng bác sĩ.

Nhưng suy nghĩ một chút thì cũng có thể hiểu được, bà ta vì bệnh viện mới trở thành như vậy mà có thái độ tốt thì mới là kì lạ.

Vương Quốc Hải hơi ngượng mặt, vì không có cách nào thì ai mà chẳng phải kéo dài đến tận bây giờ. Nhưng trước mặt bệnh nhân thì ông ta lại không thể nói như vậy được mà chỉ có thể an ủi người ta mà thôi.

-Hoàng Cúc, chị cứ yên âm dưỡng bệnh. Bệnh viện không phải không có người phụ trách với chị. Vị này là bác sĩ mà bệnh viện chúng tôi đặc biệt mời tới để hội chẩn cho chị.

Bệnh nhân tên Hoàng Cúc, 53 tuổi. Chồng đã qua đời từ sớm, cũng không có con, sống một mình, mở một quán nhỏ bán đồ lặt vặt duy trì cuộc sống.

Nếu là người khác sẽ không chịu ở lại bệnh viện lâu như vậy. Vì bà ta chỉ có một mình nên không sao, bệnh viện cho bà ta ăn cơm ở nhà ăn nên mới có thể tiếp tục nhẫn nại được. Tuy nhiên chẳng có ai thích ở trong bệnh viện cả, ở bên ngoài không phải bà ta cũng không phải không tự nuôi nổi bản thân được.

-Hội chẩn?

Hoàng Cúc ngẩng đầu, rõ ràng có vẻ nghi ngờ và không tin tưởng.

Bà ta nhìn đám bác sĩ trước mắt, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Trương Dương nhưng chỉ nhìn mấy cái chứ không hề chú ý.

Mấy bác sĩ này bà ta đều quen biết rồi, không biết đã thăm khám bao nhiêu lần. Vì thế mà bà ta không tin, gương mặt lạ chỉ có một mình Trương Dương, nhưng Trương thực sự quá trẻ nên càng làm cho bà ta không tin tưởng.

Khi bà ta đang nhìn mọi người thì Trương Dương cũng đang quan sát bà ta.

Sắc mặt của bà ta là màu vàng vọt của người bệnh, cho thấy cơ thể có vấn đề nghiêm trọng. Mắt của bà ta rũ xuống rất nhiều, răng và lưỡi đều rất vàng.

Điều này bà ta thường xuyên bị bệnh tật hành hạ.

Quan sát mấy lần, Trương Dương lại đi về phía trước một bước, trực diện đứng trước mặt người bệnh.

Thấy Trương Dương đi qua, Vương Quốc Hải vội vàng nói thêm:

-Hoàng Cúc, đây là bác sĩ Tiểu Trương của bệnh viện chúng tôi. Trung y của cậu ta rất giỏi và cũng từng nghiên cứu bệnh của chị. Chị hãy để cho cậu ta khám cho chị một chút!

Lúc nói chuyện, mặt Vương Quốc Hải cũng khó tránh đỏ lên một chút.

Trương Dương hôm nay mới biết là người ta bị bệnh gì, sao có thể đã có nghiên cứu. Ông ta nói như vậy cốt chỉ để bệnh nhân yên tâm chứ không có ý gì khác.

Hoàng Cúc gật đầu nhưng ánh mắt vẫn thể hiện rõ sự không tin tưởng.

Bởi vì, Trương Dương thật sự quá trẻ.

Mặc dù thoạt nhìn hắn rất giống bác sĩ, nhưng tuổi tác có thể làm ảnh hưởng đến mọi ấn tượng khác về hắn, khiến người ta chỉ chú ý đến tuổi tác mà không nghĩ đến cái gì khác nữa.

Trương Dương không nghĩ nhiều như vậy. Trên đường hắn đã xem bệnh án nên có được những hiểu biết nhất định về bệnh tình của bệnh nhân.

Sau khi quan sát thực tế thì hắn cũng có được cái nhìn tổng quát. Nguồn truyện: Truyện FULL

Trương Dương trực tiếp ngồi ở bên giường, bảo bệnh nhân đưa tay ra, đặt năm ngón tay lên mạch trên cổ tay bệnh nhân, sau đó từ từ nhắm mắt lại.

Sau hơn hai phút trôi qua, hắn mới đứng lên và mỉm cười với Hoàng Cúc.

Bắt mạch xong, Trương Dương cũng đã gần như nắm được tình trạng bệnh tình của bệnh nhân. Bệnh này đúng là sa tử cung, hơn nữa còn sa xuống rất nghiêm trọng nhưng còn chưa tới giai đoạn không thể điều trị được.

Sa tử cung là chứng bệnh tử cung không còn ở vị trí bình thường mà bị sa xuống, tử cung từ âm hộ bị sệ xuống dưới xương chậu, thậm chí toàn bộ tử cung còn bị lòi ra ngoài âm hộ.

Bình thường mà nói thì sau khi sinh con, phụ nữ rất dễ mắc bệnh này, ngoài ra phụ nữ tiền mãn kinh cũng dễ mắc phải.

Lúc đầu tử cung mới sa xuống thì điều trị rất dễ dàng, đồng thời có thể làm cho tử cung quay về vị trí cũ. Bình thường mà nói thì nếu người bệnh được phát hiện sớm thì có thể chữa khỏi được.

Nếu không phải bệnh nhân này bị chuẩn đoán sai, phẫu thuật có sai sót thì bệnh của bà ta cũng không đến mức nghiêm trọng như vậy, khiến nhiều bác sĩ phải đau đầu.

-Trương Dương, sao rồi?

Vương Quốc Hải nhẹ nhàng hỏi Trương Dương. Ông ta đột nhiên phát hiện, chính bản thân mình không ngờ có chút lo lắng rằng bệnh nhân này rốt cuộc có thể chữa khỏi được hay không, có thể giải quyết cho bệnh viện rắc rối này được không. Hi vọng của ông ta đều gửi gắm cả ở Trương Dương.

Đem hy vọng gửi gắm lên người một thực tập sinh, đường đường là một Chủ nhiệm khoa cũng lo lắng chờ đợi câu trả lời của thực tập sinh, chuyện như thế này khiến người ta không thể tin được mà thực tế lại có thể xảy ra với ông ta.

-Tôi chắc chắn! Để tôi hỏi mấy vấn đề!

Trương Dương mỉm cười gật gật đầu, cái bệnh này là rắc rối nhưng chưa bị coi là quá phức tạp, so với chuyện Tô Thiệu Hoa thở khò khè thì còn đơn giản hơn nhiều. Sau khi khám xong, Trương Dương thật sự chắc chắn.

-Thật sao? Tốt lắm, cậu hỏi đi, cứ hỏi đi!

Vương Quốc Hải mắt lập tức sáng ngời, khẽ gật đậu rất mạnh. Trương Dương chắc chắn chữa được là tốt rồi. Điều trị cho bệnh nhân này, các bác sĩ phụ khoa khác sẽ thoải mái hơn nhiều.

Bệnh nhân này thực sự quá phiền phức, hơn nữa còn không khó gần. Bác sĩ nào cũng muốn sớm đuổi bà ta đi từ lâu rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.