Thần Y Ở Rể

Chương 182




Chương 182:

 

Kít!

 

Chiếc xe thể thao dừng trước một biệt thự.

 

Có lẽ là nhận được điện thoại, cửa biệt thự rất nhanh đã được người ta mở ra, một thanh niên đi cùng vài người bước ra.

 

“Thưa anh, có chuyện gì không?”

 

Người thanh niên liếc nhìn chiếc xe thể thao đỉnh cao này, không khỏi hoang mang nhìn Phan Lâm đang bước xuống xe.

 

“Gia chủ nhà họ Lâm là ai? Kêu người đó ra ngoài gặp tôi.” Phan Lâm đóng cửa xe, đi thẳng vào vấn đề.

 

Sắc mặt bọn người thay đổi.

 

“Anh là ai?” Người thanh niên trầm giọng hỏi.

 

“Phan Lâm.”

 

“Phan Lâm? Cậu nghe qua cái tên này chưa?”

 

“Chưa nghe bao giờ, là ai?”

 

“Dường như ở Quảng Liễu tôi không được gọi là Phan Lâm đúng không?”

 

Mọi người nhìn nhau, tất cả đều không đầu cua tai nheo gì cả.

 

“Anh Lâm đến từ đâu?” Người thanh niên không khỏi hỏi, bản thân anh ta thật sự chưa từng nghe qua cái tên này.

 

“Sao anh có nhiều câu hỏi vậy, tôi muốn gặp gia chủ của anh, mau gọi người đó ra đây gặp tôi, nếu thật sự không được vậy tôi cũng chỉ có thể phải tự mình đi xem” Phan Lâm bình tĩnh nói.

 

Rất không khách khít Một số người âm thầm hừ lạnh, rất tức giận.

 

“Anh Lâm, nếu có chuyện gì thì hãy nói với tôi, cha tôi là Lâm Hàn Đông.” Người thanh niên trẻ tuổi nói.

 

“Ô? Vậy thì anh là em trai của Lâm Việt, Lâm Ân rồi?” Phan Lâm nhướng mày nói.

 

“Đúng vậy” Lâm Ân lạnh lùng nói: “Vậy tôi hỏi anh, người đến Giang Thành đối phó với cả nhà Lý Giang lần này là do anh cùng Lâm Việt phái đi phải không?” Phan Lâm nói.

 

Đám người Lâm Ân ngạc nhiên, phản ứng ngay lập tức.

 

“Vậy ra anh đến đây vì gia đình Lý Ái Vân?” Lâm Ân kinh ngạc hỏi.

 

“Đúng vậy.” Phan Lâm nói.

 

“Ồ, tôi còn tưởng là một nhân vật lớn nào đó chứ, hóa ra là một người đến từ Giang Thành!” Lâm Ân lập tức cười lạnh, sau khi hiểu rõ ngọn ngành của người đàn ông trước mặt này thì anh ta cũng không kiêng dè nữa.

 

Giang Thành cũng không phải là nơi có thể khiến anh ta sợ hãi…

 

“Ồ, nhìn không ra cái thằng nhóc đến từ Giang Thành này cũng khá giàu có, nhưng mà ở chỗ này, có nhiều tiền thì có ích lợi gì?

 

Có thể so sánh với nhà họ Lâm của chúng ta sao? Thật nực cười.”

 

“Đây không phải là nơi anh có thể giương oai, anh tên là Phan Lâm đúng không? Tôi cho anh một cơ hội, cút nhanh đi, nếu không đừng trách chúng tôi không khách khít”

 

Mấy người đằng sau châm chọc khiêu khích, Lâm Ân tiến lên một bước, trừng mắt nhìn Phan Lâm nói.

 

Nhưng trong giây tiếp theo, Phan Lâm đột nhiên giơ tay trái lên, trực tiếp bóp cổ Lâm Ân ném về phía cửa biệt thự đang đóng chặt.

 

Rầm rầm…

 

Thân thể Lâm Ân đập mạnh vào cửa nhà họ Lâm, khiến cánh cửa nát vụn.

 

“A2”

 

Mấy người còn lại sắc mặt kinh hãi nhìn Lâm Ân, chờ khi bọn họ quay lại, cái tát của Phan Lâm cũng vừa đến.

 

Chát, chát, chát, chát…

 

Những cái bạt tay giòn giã vang lên không ngớt.

 

Một lúc sau, mặt những người này bị đánh thành đầu lợn, ngất xỉu tại chỗ.

 

Một vài người đã bị Phan Lâm thuận tay thu thập…

 

Phan Lâm sải bước đi vào biệt thự.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.