Thần Y Ở Rể

Chương 173




Chương 173:

 

Mấy chục người nhà họ Triệu lập tức xông ra. Tất cả đều cầm nhiều loại dao dài ngắn, lần lượt đi thẳng đến chỗ Phan Lâm. Ai cũng hận không thể chém Phan Lâm ngàn phát.

 

Tuy nhiên, thời điểm bọn họ đến gần Phan Lâm, Phan Lâm nhanh hơn bọn họ một bước.

 

Anh bất ngờ giơ tay, lấy hai chiếc đũa trên bàn của mình, ném vào hai người gần nhất trong số đó.

 

Hai chiếc đũa như hai con dao lao thẳng vào ngực hai người.

 

Hai người ngã trên mặt đất.

 

LÂn “Chém cho tôi!”

 

Sự hoảng loạn và tiếng la hét xen kế nhau.

 

Tám con dao sáng bóng rơi thẳng xuống.

 

Nhưng Phan Lâm nhanh tay lẹ mắt, một ngón tay bấm vào cổ tay đang cầm con dao phi đến nhanh nhất.

 

Ngón tay của người cầm dao buông lỏng ra, Phan Lâm thuận thế nắm chặt, thuận tay quay ngược lại, tốc độ nhanh đến sốc óc, động tác cũng mãnh liệt kinh người.

 

Keng! Keng! Keng! Kengl…

 

Một âm thanh thanh thúy phát ra.

 

Chỉ thấy tất cả mấy con dao đều đang chém về phía Phan Lâm đột nhiên rơi xuống.

 

Dán mắt vào, hóa ra cổ tay của họ đều đã bị cắt đứt…

 

“Cái gì?”

 

Toàn bộ cả kinh thất sắc.

 

Không ai có thể tin được những gì họ nhìn thấy.

 

Những người đó rõ ràng không thấy Phan Lâm động dao …

 

Nhưng, chuyện này vẫn chưa kết thúc, cổ tay của mấy tên to con kia đã bị chặt đứt, Phan Lâm lại cầm dao đâm vào.

 

Hành động tàn nhẫn, lưu loát tựa nước chảy mây trôi.

 

Từng tên to xác đều bị thủng một lỗ trên ngực, máu tươi chảy ròng ròng, cả người ngã xuống đất.

 

Trong phút chốc, hơn chục người nhà họ Triệu đã bị Phan Lâm đánh gục.

 

Một kích diệt sạch!

 

Thủ pháp đã đạt đến trình độ thượng thừa!

 

Những người còn lại muốn chạy tới đầu dừng lại, kinh hãi nhìn cảnh tượng trước mặt.

 

“Là người có luyện või”

 

Một ông lão đứng bên cạnh cậu chủ Tôn, thấp giọng nói: “Hơn nữa trình độ của cậu ta cũng không tầm thường!”

 

“Còn trẻ mà đã có thể làm ra những việc như này, cái tên Phan Lâm này, thật sự không đơn giản! Ông chủ! Nhà họ Triệu chúng ta chọc tới phiền phức to rồi!” Một người đàn ông thấp, gầy bước ra từ đám nhà họ Triệu. Ông ta có chòm râu dài, lưng gù, trông chừng bốn mươi, năm mươi tuổi nhưng lại già nua, tiều tụy như một người nghiện ma tuý.

 

“Nếu cậu không xử lý được nó, tôi chỉ có thể bắn nó thành cái tổ ong. “Triệu Kỳ Long nhẹ nhàng nói, nhưng khuôn mặt ông ta đã vô cùng u ám.

 

“Ngài đừng lo lắng, ngài sẽ không phải thất vọng. Nhưng dù sao ngài vẫn phải chuẩn bị, tôi lo lắng thằng nhóc này sẽ chạy!”

 

“Nhà họ Triệu chúng ta nhiều người như vậy, nếu để cho bs chạy trốn, sau này làm sao còn có chỗ đặt chân?” Triệu Kỳ Long xua tay, Triệu Hưng phía sau nghiến răng nghiến lợi lui ra ngoài.

 

Chỉ chốc lát sau, rất nhiều người nhà họ Triệu mặc vest xuất hiện ở bốn phương tám hướng. Bọn họ đưa tay vào bên trong áo khoác, tất cả đều nhìn chằm chằm vào Phan Lâm, như thế đang tích lũy sức mạnh, chờ thời cơ hành động.

 

Cậu Tôn và những người khác được mời vào sảnh phụ để tránh bị ngộ thương.

 

Phan Lâm đã bị đoàn đoàn bao vây, giống như cá chậu chim lồng.

 

“Nhóc con, ra hai chiêu đi!”

 

Người đàn ông gầy yếu mở miệng hô.

 

“Người luyện võ thì ra trông như thế này?

 

Nhìn dáng dấp nó hẳn là luyện cái gì không chính đáng rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.