Thần Y Ở Rể

Chương 158




Chương 158:

 

“Ừ, Phan Lâm có thể mời chủ tịch Lâm, còn lấy được 600 nghìn đô. Thằng nhóc này chắc chắn có triển vọng. Con mau đi tìm nó đi, xem thử nó có cách gì không! Con là vợ nó, chẳng nhẽ nó sẽ trơ mắt nhìn con vào miệng cọp sao? Để nó ra mặt cầu xin chủ tịch Lâm. Nếu chủ tịch Lâm giúp, chúng ta không cần lo về Lương Hòa An!”Lý Giang nói.

 

Lý Giang bây giờ vẫn còn mặt mũi muốn Lý Ái Vân đi hỏi Phan Lâm, trước đây Lý Giang cũng góp phần khuyến khích Lý Ái Vân ly hôn Phan Lâm đó.

 

Lý Ái Vân lại thở dài một hơi, nhìn điện thoại hồi lâu, cuối cùng bỏ vào túi.

 

“Ái Vân, con sao vậy?” Lý Giang sững sờ.

 

“Cha, thôi bỏ đi…”

 

“Ý con là gì?”

 

“Vốn là con có lỗi với Phan Lâm, vậy còn mặt mũi nào đi cầu xin Phan Lâm được? Hơn nữa, chúng ta còn nợ Phan Lâm hơn 600 nghìn đô. Cha, quên đi, chuyện này con tự mình tìm cách giải quyết!” Lý Ái Vân cắn răng.

 

Cô là một phụ nữ có lòng tự trọng mạnh Cô không ngờ rằng, vấn đề nguy nan lần ngày lại do chính người chồng mà mình luôn coi thường giải quyết. Lúc cô tuyệt vọng nhất thì anh lại âm thầm lật ngược tình thế. Lý Ái Vân tuy rằng rất sốc nhưng cảm giác áy náy và không biết làm sao còn nhiều hơn.

 

Cô không hiểu tại sao Phan Lâm lại có khả năng như vậy.

 

Cô cũng rất xấu hổ về hành động của Phan Lâm. Rõ ràng cô đã làm như thế với anh, thế mà anh vẫn sẵn sàng ra tay giúp cô, và chịu đựng tất cả trong im lặng.

 

Bây giờ cô lại gặp phải loại chuyện này, cô thật sự không muốn để Phan Lâm ra tay nữa. Lần này không phải cô không tin tưởng Phan Lâm, mà là cô cảm thấy quá có lỗi.

 

Lý Ái Vân ngồi trên ghế, hai mắt nhìn xuống đất, cả người thất thần.

 

Cô đột nhiên trở nên mờ mịt vô cùng.

 

Không chỉ với Phan Lâm, mà còn với chính cô.

 

Đúng lúc này, Lương Hòa An cùng tài xế Dũng đi nhanh ra khỏi bệnh viện.

 

“Chết tiệt! Lý Ái Vân, con chó cái này! Lúc nào cô tới tay, tôi nhất định phải xử đẹp cô!”

 

Lương Hòa An hùng hổ suốt đường, vẻ mặt vô cùng u ám.

 

“Cậu chủ, bây giờ phải làm sao?” Tài xế Dũng vội vàng hỏi.

 

“Làm sao là làm sao? Còn có thể làm gì nữa? Chơi mềm không được thì dùng cứng.

 

Lý Ái Vân còn có khả năng gì nữa? Cô ta có thể là đối thủ của bổn thiếu gia sao?” Lương Hòa An tức giận nói.

 

“Nhưng mà… chúng ta đắc tội chủ tịch Lâm. Nếu như chúng ta ra tay ở Giang Thành này, e rằng chủ tịch Lâm sẽ can thiệp. Cậu biết đấy, ngay cả Hải Sói cũng thua trong tay anh ta.” Dũng nhắc nhở.

 

“Mày không nói tao còn không từng!

 

Không thể bỏ qua cho chủ tịch Lâm này, còn có tên phản bội Hải Sói! Chết tiệt, ngay cả một thằng bác sĩ cũng không xử lý được! Đi đi, mày điều tra xem, tại sao Hải Sói lại phản bội tao. Còn về chủ tịch Lâm thì không cần phải lo, sớm muộn gì, tao cũng chuẩn bị xong xuôi cho thằng ấy. Một đứa nhà giàu mới nổi mà cũng muốn so với nhà họ Lương? Tao sẽ cho nó chết không yên! “

 

Lương Hòa An giận đùng đùng nói, nói chuyện cứ nghiến răng nghiến lợi. Sự phẫn uất ngập tràn khuôn mặt của anh ta.

 

Tài xế Dũng ngừng nói.

 

“Chúng ta đến khách sạn Đông Châu, tao sẽ xem con đĩ kia có gan không đến không!”

 

Ra khỏi bệnh viện, Lương Hòa An vung tay lên quát.

 

Tài xế Dũng lon ton chạy tới kéo cửa xe, Lương Hòa An ngồi trên đó.

 

Dũng ngay chậm chạp mở cửa ghế lái chính.

 

Nhưng, ngay khi cửa được mở ra; có một người ngồi ở ghế lái chính.

 

Tài xế Dũng sững sờ: “Anh là ai2”

 

Nhưng, người đàn ông đá thẳng vào Dũng, rồi ngay lập tức đóng sầm cửa lại. Sau đó anh ta đạp chân ga, lái xe lao về phía trước đưa Lương Hòa An với vẻ mặt hoang mang đi.

 

Tài xế Dũng không kịp đề phòng, bị vấp ngã xuống đất.

 

“Dừng lại, dừng lại!”

 

Dũng vội vàng hét lên.

 

Nhưng vô ích, chiếc xe đã phóng ra khỏi bệnh viện…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.