Chương 323
Chương 323: Con rể của tôi mạnh hơn gấp trăm lần
Chẳng cần bàn cãi gì nhiều về chất lượng
của nhà hàng Khải Mông cả, đây là nhà hàng
cao cấp hiếm có trên đất Giang Thành, từ
trang trí đến phục vụ đều là hàng đầu.
“Chào anh, xin hỏi anh có hẹn trước
không?” Người nhân viên phục vụ ở cổng
mỉm cười hỏi.
“A, tôi tới đây tham gia họp lớp, không
biết là tiệc làm ở lâu mấy nhỉ?” Phan Lâm
mỉm cười hỏi.
“Là họp lớp do cô Cách tổ chức đúng
không ạ? Mời anh đi bên này, mọi người
đang ở trong phòng riêng Bạch Kim.” Nhân
viên phục vụ mỉm cười nói rồi dẫn pk đi tới
phòng riêng Bạch Kim.
Cửa vừa được đẩy ra là đã nghe thấy
tiếng đàn violon du dương ở bên trong truyền ra.
Bên trong trang trí theo phong cách
Châu Âu, từng gương mặt trai xinh gái đẹp
đang ngôi trước bàn ăn. Còn sàn nhảy ở giữa
có hai người nam nữ khá trẻ tuổi đang khiêu
vũ nhẹ nhàng, họ đung đưa theo tiết tấu đàn
violon du dương. Mặc dù không phải là điệu
nhảy phức tạp gì nhưng lại thu hút ánh mắt
của khá nhiều người.
Giờ phút này, Hứa Ngọc Thanh và Lý
Giang đang đứng ở cửa ra vào, không biết
làm sao.
Bởi vì bọn họ phát hiện hình như trong
căn phòng này không hề có chỗ của mình,
mấy cái ghế cuối cùng bị người phụ nữ tên
Chu Hoa Hà và con trai của bà ta chiếm lấy rồi.
Điệu nhảy kết thúc.
Bốp bốp bốp…
Trong căn phòng vang lên tiếng vỗ tay giòn giã.
“Bêu xấu rồi!”
Hai người nam nữ trên sàn nhảy cúi
người chào rồi về chỗ của mình.
Hứa Ngọc Thanh là người có tính tình rất
táo bạo, bà ta thấy người khác đều nhảy
xong cả rồi mà vẫn không có ai tới chào hỏi
mình thì bước nhanh tới trước mặt người tổ
chức họp lớp là Ly Hoàn Mộng.
Bây giờ Ly Hoàn Mộng đang đứng với
mấy người đàn ông ăn mặc lộng lẫy nhưng
đầy lịch sự nói chuyện rất vui vẻ, thỉnh
thoảng còn cười ra tiếng.
Hứa Ngọc Thanh bước qua rồi cố gắng
đè lại nỗi tức giận trong lòng mà nở nụ cười:
“Đã lâu không gặp rồi Hoàn Mộng!”
Ly Hoàn Mộng hơi sững sờ, dường như
giờ bà ta mới chú ý tới Hứa Ngọc Thanh, bà
ta cười nhạt rồi nói: “Hóa ra là Ngọc Thanh,
gần đây cậu sao rồi?”
“Cũng không tệ lắm! Lần này phải cảm
ơn Hoàn Mộng rồi, nếu không phải có cậu thì
sao chúng ta có thể tụ tập lại một chỗ chứ?”
Hứa Ngọc Thanh cố gắng nở nụ cười.
“Cậu khách sáo quá rồi, ngồi xuống
trước đi, chờ một lát nữa là sẽ ăn cơm, chúng
ta vừa ăn vừa nói chuyện!” Ly Hoàn Mộng nói.
“Hoàn Mộng, tôi cũng muốn ngồi nhưng
mà… hình như hết chỗ trống rồi nhỉ?” Hứa
Ngọc Thanh tỏ vẻ bất đắc dĩ nói.