Chương 2077
Chương 2077: Anh đưa em rời khỏi đây
Phan Lâm và Lý Ái Vân cũng không lái xe lên núi, nơi như vậy một lát cũng không thể bắt được taxi, trong phạm vi càng không có dịch vụ gọi xe trực tuyến.
Hoàn toàn bất lực, hai người chỉ có thể đi bộ xuống núi. Cũng may xuống núi cũng khá dễ dàng một chút. "Tại sao có thể như vậy?”
Trên đường đi, Lý Ái Vân đều là dáng vẻ rầu rĩ không vui.
Lúc này không không thể nói tiếp hợp đồng, còn bồi thường một chiến nhân trong số những chiếc xa xỉ. Điều này khiến cô đau lòng muốn chết.
"Cô có chiến nhẫn như vậy tại sao cũng không nói một tiếng!” “Chiếc nhẫn có thể vào mắt đại trưởng lão kia khẳng định không tầm thường, lúc này chúng ta lỗ lớn rồi”
"Anh đây là chuyện gì hả? Vì sao chuyện gì cũng không nói với em? Em rốt cuộc có còn là vợ của anh không?”
“Anh nói một câu đi chứ!”.
Lý Ái Vân không ngừng oán trách Phan Lâm, cô quệt miệng, rõ ràng rất tức giận, nhưng lại khiến người ta không cảm nhận được sự tức giận của cô, ngược lại còn tràn ngập sự đáng yêu.
Phan Lâm mỉm cười nhìn cô, cũng không phản bác.
truyện này càng khiến Lý Ái Vân phiền muộn hơn.
Thấy Lý Ái Vân càng phiền muộn, Phan Lâm bất đắc dĩ cười: “Được rồi Ái Vân, đừng buồn, thật ra cũng không có gì, một chiếc nhẫn mà thôi, chờ lần sau anh lại tới phố đồ cổ tìm, nói không chừng có thể tìm được thứ tốt hơn.”
“Loại bảo bối này không phải rau cải trắng bên đường, đâu đâu cũng có. Lần này là anh gặp may, lần sau nào có chuyện tốt như vậy?” Lý Ái Vân khổ não nói.
“Chuyện này không chắc chắn, nếu em không tin, bây giờ chúng ta ngay lập tức có thể đi tới tiệm bán đồ cổ xem thử, đúng rồi, anh cảm thấy chúng ta vẫn tranh thủ thời gian xuống núi đi, anh thấy ánh mắt cậu gì tên Trần kia nhìn em rất khác lạ, có lẽ có ý đồ với em, chúng ta nhanh đi thôi, miễn cho anh ta làm phiền chúng ta” Phan Lâm nói.
Lý Ái Vân khẽ gật đầu, nghiêm túc nói: “Quả thật ánh mắt của anh ta rất đáng sợ, người luyện võ giống như anh ta ở nơi dã ngoại hoang vu này muốn làm gì với chúng ta thì chúng ta kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay. Mau đi thôi!”
Hai người bước nhanh hơn. Chỉ tiếc cuối cùng chậm một nhịp. Vù!
Mấy chiếc xe Benz màu đen như một cơn gió từ trên núi lao vùn vụt xuống, vọt thẳng đến trước mặt hai người, ngăn Phan Lâm. và Lý Ái Vân lại.
“Không hay!”
Lý Ái Vân quá sợ hãi, lập tức kéo Phan Lâm vọt tới đường núi gập ghềnh bên cạnh.
Chỉ là sức lực đôi bàn chân của cô sao có thể so với người khác?
Đám người cậu Nhật Huy kia đẩy cửa xe trực tiếp nhảy xuống đường núi, từng tên giống như khỉ thân thủ mạnh mẽ, chỉ chốc lát sau đã bao vây hai người.
“Hai vị muốn đi đâu?” Cậu Nhật Huy cười tủm tỉm đi tới, ánh mắt vẫn tham lam tập trung trên người Lý Ái Vân.
“Các anh muốn làm gì? Tôi cảnh cáo các anh, đừng làm bậy! Nếu không tồi... tôi... sẽ.”
Lý Ái Vân lắp bắp, nhưng không nói ra được nguyên do.
"Ha ha ha.
Đám người cậu Nhật Huy cười ha ha.
“Cô Lý Ái Vân đúng là đáng yêu, chẳng qua các cô xúc phạm đại trưởng lão, muốn cứ vậy mà bình yên xuống núi, sợ rằng không dễ như vậy. Nhà họ Nguyễn tôi và phái Cùng Châu đời đời qua lại thân thiết, đại trưởng lão không so đo với các cô, tôi cũng không thể ngồi nhìn mặc kệ, hôm nay làm gì cũng phải dạy dỗ các cô một chút!” Nói xong, cậu Nhật Huy vung tay lên: “Người đàn
ông kia các cậu kéo sang một bên, mặc kệ là đánh tàn phế hay đánh cho chết, hãy hỏi thăm anh ta thật tốt cho tôi, còn về người phụ nữ này giao cho tôi xử lý”
“Một mình anh không đối phó được nhiều người như vậy.”
“Đi, em đi theo anh, bây giờ anh sẽ đưa em rời khỏi” Phan Lâm mỉm cười.
Lý Ái Vân ngơ ngác nhìn Phan Lâm, không khỏi có hơi lơ đễnh.