Thần Y Ở Rể - Phan Lâm

Chương 1992: Chap-2046




Chương 2046​

Chương 2046: Qủy vương

Phan Lâm có chút bối rối khi nghe thấy vậy.

"Về phương diện đó?"

"Thế nào? Đường đường là bác sĩ, nà không hiểu ý tôi sao?" Người đàn ông hừ một tiếng lạnh lùng, vô cùng bất mãn.

Nhưng mặc dù nói câu này rất bình thường, nhưng Phan Lâm vẫn nghe ra được giọng điệu có chút quẫn bách.

Kết hợp với hành vi giấu diếm của đối phương, Phan Lâm đột nhiên nhận ra.

"Tôi hiểu rồi, hóa ra là cậu bạn có vấn đề!"

Người đàn ông toàn thân run rẩy và đột nhiên quay đầu lại và kéo mũ trùm đầu xuống.

Dù không đeo mặt nạ nhưng hầu hết khuôn mặt của anh ta đều được che bởi mũ trùm đầu, muốn nhìn thấy khuôn mặt thật của anh ta vẫn rất khó.

Anh ta hít một hơi thuốc lá, lạnh lùng nói: "Có chữa được hay không? Đừng có nói linh tinh dài dòng như vậy, nếu cậu không có khả năng chữa, tôi sẽ tìm người khác."

"Bạn này, về nam khoa, tôi thực sự đã từng tìm hiểu ít nhiều, nhưng vấn đề là bây giờ tôi không biết gì cả. Làm sao tôi có thể trị cho cậu đây? Muốn trị được bệnh thì phải cần nhìn, nghe, hỏi, sờ chứ!" Phan Lâm nhún vai.

Nghe xong lời này, nam nhân trầm mặc hồi lâu, đột nhiên vén áo choàng, cải thắt lưng, muốn cởi quần.

"Cậu làm gì vậy?” Phan Lâm sửng sốt, vội vàng hỏi.

"Không phải cậu nói muốn nhìn, nghe, hỏi, sờ sao? Tôi sẽ cho cậu xem!" Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi nói.

Một cảm giác nhục nhã xuất hiện một cách tự nhiên.

Phan Lâm dở khóc dở cười: "Không cần đầu, không cần đầu anh bạn, tôi chỉ cần bắt mạch cho cậu! Cậu không cần phải là vậy!"

Thứ mà những cao thủ như vậy quan tâm nhất đó chính là thể diện.

Lý do tại sao anh ta đeo mặt nạ và áo choàng đến tìm Phan Lâm, là vì anh ta không muốn Phan Lâm biết thân phận của mình.

Nếu để người khác biết được về phương diện đó anh ta không ổn, mọi truyện lại lộ ra, vậy thì không phải quá là mất mặt hay sao? Đến lúc đó đi đến đâu cũng chả dám ngẩng mặt lên được.

Phan Lâm nghĩ tới đây, liền quyết định bắt mạch. Thực tế nếu xem trực tiếp sẽ rõ ràng hơn.

Người đeo mặt nạ nghe thấy lời này, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng kéo quần lên, dập tàn thuốc, đeo khẩu trang lại, bước tới chỗ Phan Lâm.

"Ngồi xuống đi" Phan Lâm đẩy chai rượu rỗng và vỏ đậu phộng sang một bên. Người đàn ông ngồi xuống và xắn tay áo. Phan Lâm bắt mạch.

Trong khoảng nửa phút, lông mày anh cau lại.

"Sao rồi? Cậu có nghe ra được gì không?" Người đàn ông đeo mặt nạ gấp gáp hỏi.

Phan Lâm liếc mắt nhìn anh ta, sau đó suy tư một chút nói: "Nếu tôi đoán không nhầm, vấn đề của cậu chính là do luyện công mà ra, đúng không?"

“Đúng” Người đàn ông do dự rồi gật đầu: “Những bài công pháp tôi luyện quả thực có di chứng này. Lúc đầu tôi không quan tâm đến nó, nhưng càng tiếp tục luyện tập, vấn đề càng ngày càng nghiêm trọng. Cho đến một năm trước, tôi phát hiện ra rằng mình hoàn toàn không thể lấy lại phong độ được! Trong năm qua, tôi đã đi khắp nơi, đến thăm khám các bác sĩ nổi tiếng và tìm kiếm nhiều phương pháp điều trị khác nhau, nhưng tất cả đều không hiệu quả! Bác sĩ Lâm, gia tộc tôi chỉ còn sót lại một mình tôi. Nếu tôi không có khả năng có con! Vậy thì gia tộc của tôi sẽ hoàn toàn diệt vong! Cho nên dù thế nào, cậu cũng phải chữa bệnh cho tôi! Đừng lo lắng, tôi nhất định sẽ trả thù lao hậu hĩnh cho cậu!"

"Thù lao hậu hĩnh thì không cần. Nếu cậu đã đến cầu xin tôi cứu, tôi ít nhiều cũng sẽ giúp cậu, cho dù chúng ta chỉ là duyên bèo nước." Phan Lâm lãnh đạm nói.

Người đàn ông không nói gì.

Phan Lâm lấy ra kim bạc, đâm vào người đàn ông vài cái, sau đó vươn tay bóp mạnh vào bắp chân của anh ta.

Một cơn đau nhức ngay lập tức dâng trào.

Người đàn ông mặc dù rất mạnh mẽ nhưng không thể chịu đựng nổi sự đau nhức này, không nhịn nổi mà phát ra tiếng kêu đau đón.

Một lúc lâu sau, Phan Lâm mới dừng lại.

Nhưng người đàn ông cảm thấy một dòng điện ấm áp đang trào dâng ở đó, và dường như có một phản ứng nhẹ.

Anh ta lập tức vui mừng khôn xiết: "Có tác dụng! Có cảm giác! Tôi khỏi rồi! Tôi khỏi rồi! Ha ha ha ha.."

Người đó vui mừng khôn xiết, nếu như có bất kỳ người phụ nữ nào ở bên cạnh, e rằng anh ta sẽ làm tình ngay lập tức!

Tuy nhiên, dòng điện ấm này chỉ kéo dài vài phút trước khi nó tan biến trở lại.

Sau đó, người đó không thể cảm thấy gì ở đó nữa, như thể anh ta đã mất liên lạc vậy. "Cái này ." Người đeo mặt nạ thở gấp.

“Xem ra muốn chữa khỏi bệnh của cậu, không thể một sớm một chiều” Phan Lâm cất kim bạc đi, nhẹ nhàng nói.

"Ý của cậu là gì? Bác sĩ Lâm! Bệnh của tôi ... rất khó chữa trị sao?" Người đàn ông đeo mặt nạ lo lắng.

"Nói là khó chữa cũng không hẳn là khó chữa. Có hai cách chữa khỏi bệnh cho cậu. Phương pháp thứ nhất rất đơn giản, nhưng tôi nghĩ cậu sẽ không muốn đầu"

"Phương pháp gì? Cậu nói đi!"

“Tự phế võ công!” Phan Lâm nói.

"Cái gì?"

Hơi thở của người đàn ông đeo mặt nạ run lên và nhìn anh đầy hoài nghi.

"Lý do tại sao cậu mắc một căn bệnh kỳ lạ đến mức không thể có con được có liên quan đến các bài công pháp cậu đã luyện tập. Nếu cậu không đụng đến võ công suốt đời và tự phế võ công, thì cậu sẽ trở lại bình thường trong vòng ba ngày và sẽ lấy lại được phong độ! Muốn sinh con nối dõi tất nhiên không thành vấn đề. "Phan Lâm cười nói.

Tuy nhiên, nng, tôi còn sợ chính mình sẽ chết không toàn thây! Như vậy, không được đâu! Nói tôi nghe cách thứ hai! "

"Phương pháp thứ hai rắc rối hơn rất nhiều! Cần phải có người châm kim hàng ngày cho cậu để mạch đập. Cậu phải sắc thuốc và điều trị từ từ. Tôi đề nghị cậu chuyển ngay đến Học viện phái Nam Y để điều trị. Nếu tốc độ hồi phục của cậu nhanh, thì sẽ mất tầm 3 tháng để khỏe lại.".

"Thật không?” Người đàn ông đeo mặt nạ vui mừng khôn xiết.

“Đừng nghĩ trải qua ba tháng này là dễ dàng, bởi vì quá trình điều trị rất rườm rà, lại bị đâm vào kinh mạch, quá trình điều trị hàng ngày của cậu sẽ vô cùng đau đớn!” Phan Lâm nói.

"Sợ gì! Tôi phải trải qua rừng đao biển lửa đạn bay như mưa để tới đây, chỉ là một vài cây kim bạc, có gì kinh khủng?"

"Nếu đã vậy, để tôi theo cậu về học viện điều trị! Nhưng cậu bạn ơi, dược liệu cần cho lần trị liệu này đều là dược liệu quý hiếm, tôi phải tốn rất nhiều tiền bạc và nhân lực mới thu thập được cho cậu. Khoản này, cậu không đến mức để cho tôi phải chi đúng không?” Phan Lâm nói ngang.

Lời nói vừa dứt, người đàn ông đeo mặt nạ tỏ ra xấu hổ.

"Nó giá bao nhiêu?"

"Tiền không còn đo lường được, cần phải đổi lấy vật phẩm tương đương. Dù sao dược liệu quý hiếm tội mua bên ngoài cũng không phải dùng bằng tiền, mà là lấy bảo vật quý hiếm tương đương của người khác để đổi!".

"Phải không?"

Người đàn ông đeo mặt nạ ngập ngừng nói: "Tôi có rất nhiều bảo vật quý hiếm, nhưng tôi không mang theo. Lần này tôi đến Giang Thành quá vội. Vì vậy, bác sĩ Lâm, nếu cậu có thể tin tưởng tôi! Cậu có thể chữa cho tôi trước, chờ đến lúc tôi bớt bệnh rồi. Tôi lập tức quay về lấy ngay bảo vật và đưa cho cậu! Cậu đừng lo, nó phải là bảo vật hiếm có trên đời, và tôi hứa sẽ không để cậu thất vọng!"

"Ha ha, bạn của tc quấy rối người xung quanh tôi, xin hãy giúp tôi dạy họ, thế nào? "Phan Lâm cười.

Khi người đàn ông đeo mặt nạ nghe thấy lời này, anh ta lập tức hiểu ra dự định của Phan Lâm.

"Bác sĩ Lâm muốn tôi làm tay chân của cậu?"

"Không cần phải nói khó nghe như vậy, cái gì cũng tùy ý cậu, tôi không ép."

“Không có ép buộc hay không, bác sĩ Lâm, chuyện này hoàn toàn không sao cả, nhưng tôi phải nói với cậu rằng tôi có nhiều kẻ thù. Nếu chuyện này gây phiền phức cho cậu, thì mong cậu đừng trách tôi!” Người đàn ông đeo mặt nạ nhẹ nhàng nói.

"Thật không? Vậy cậu có thể nói cho tôi biết cậu rốt cuộc là ai rồi đúng không?" Phan Lâm nhẹ giọng hỏi.

Người đàn ông đeo mặt nạ do dự và tháo mặt nạ ra khỏi mặt.

Khuôn mặt đập vào mắt Phan Lâm là một khuôn mặt vô cùng tái nhợt. Sau khi nhìn thấy khuôn mặt này, lông mày của Phan Lâm đột nhiên sầm lại.

"Quỷ vương?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.